Hoàng cung ở Đại Đô cũng giống như Hoàng cung ở ngoại giới, đều là nơi mà người thường không thể bước chân vào.
Ở ngoại giới, ngoài các quý tộc quan lớn, hoàng thân quốc thích, dù là người của các Đại thế gia muốn ra vào Hoàng cung cũng không phải dễ dàng gì. Những nơi như thế với thân phận Lý Dật thì cũng chẳng thể nào tới được.
Nhưng như thế cũng không gây trở ngại đến cái cảm giác ở trên cao kỳ diệu đó của hắn.
Nói ra thì Lý Dật không phải người khoa trương, dù hắn trước nay ra tay hắn luôn hiểm độc nhưng không phải vì khoa trương, nhiều lúc hắn chỉ xem trọng cái lợi ích mà thôi.
Nhưng lúc này đây, đi sau vị Hương Hương Quận chúa, một trong Tam Ma của Tu La Quốc, Lý Dật lại có chút cảm giác khác lạ.
Cũng không biết vị Hương Hương Quận chúa này làm gì ở Tu La Quốc mà Ngu Huyền Đại Đế lại sủng ái và tín nhiệm đến như vậy.
Hai người lúc này một trước một sau, ánh mắt của các hầu cận và cung nữ đứng xung quanh khiến Lý Dật có rất nhiều suy nghĩ.
Những ánh mắt ấy không phải là kính sợ hay sợ hãi mà là một sự sùng kính từ tận đáy lòng...
Tuy với Lý Dật mà nói nghe theo một cách tôn kính và một cách mù quáng chẳng khác nhau là mấy.
Nhưng ai cũng biết, khiến người ta sợ hãi không khó còn khiến người khác sùng kính thật sự thì lại là một việc vô cùng khó...
Vậy mà Hương Hương Quận chúa này lại làm được điều đó, khiến Lý Dật không thể không thầm thán phục.
Nói cho cùng, lúc này hắn theo sau cô ta không phải vì sợ hãi mà là vì Huyết Nhãn Linh Trì... Tuy biết thủ đoạn của vị này rất tàn độc nhưng lúc này Lý Dật lại thoải mái được như vậy là vì hắn có tự tin có thể thoát khỏi tay cô ta!
Dù sao qua lại tiếp xúc mấy ngày nay cũng không phải không có tác đụng gì, ít nhất thì Lý Dật có thể xác định được thực lực của cô ta... Bát Tinh Đấu Hoàng! Thực lực đủ để khiến người khác phải ngưỡng vọng!
Tuy không biết cô ta che giấu bao nhiêu thực lực nhưng ít ra cũng không đến nỗi không dò nổi như Lý Dật tưởng. Vậy thì dựa vào thủ đoạn bảo mệnh mà Xà Tôn Giả để lại, chạy trốn cũng không khó...
Chỉ là, lúc này đi theo cô ta chưa biết chừng còn có cơ hội bước chân tới Huyết Nhãn Linh Trì có được mọi thứ mình cần...
Đây mới là nguyên nhân tại sao Lý Dật vẫn rất bình tĩnh như vậy. Nếu không phải vì những cái đó thì hắn đã quay người bỏ đi lâu rồi!
Dù sao thì trong hoàn cảnh không có thực lực tuyệt đối, giao lưu với những loại biến thái này đâu phải chuyện dễ dàng gì!
Có điều, vị cao thủ trước mặt đây dường như lại rất tin tưởng vào hắn! Mấy ngày nay theo cô ta Lý Dật coi như đã biết được thế nào là trận doanh của một đô thành lớn!
Cái khác không nói Huyết Ma Tộc trước không gặp xuất hiện vô số ở phủ cô ta, nhiều đến mức Lý Dật cảm thấy gai cả người.
Cũng may mà hắn không cần phải động thủ với chúng, vì lúc này dường như hắn lại đứng cùng trận tuyến với đám Huyyết Ma Tộc đó...
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì không biết mình còn có thể vào Đấu Thần Điện nữa không?
Lý Dật nghĩ, bất giác mỉm cười...
-Sao thế, vui lắm à?
Hương Hương Quận chúa đang bước đi bỗng dừng lại nói.
Lý Dật bất ngờ vội dừng bước, chỉ cách vài phân nữa là đâm vào lưng Hương Hương Quận chúa. Tuy hắn đã dừng bước rồi nhưng vẫn cảm nhận được mùi hương thoang thoảng.
Tuy biết là không ổn nhưng thứ mùi hương này khiến hắn có chút đao động.
Dường như không biết Lý Dật đang nghĩ gì, đôi vai Hương Hương Quận chúa khẽ rung lên, chiếc cổ trắng dường như cũng hơi lắc lắc, cứ như đang bị chọc cười gì vậy...
Một lúc sau cô ta nói:
-Huyết Nhãn Linh Trì mà ngươi quan tâm, chính là ở trong Hoàng thành này...
Cầu đó vừa được thốt ra đã khiến toàn thân Lý Dật cứng đờ.
Nhưng muốn có nó thì không dễ như ngươi tưởng đâu. Nói tới nói lui Huyết Nhãn Linh Trì cũng là chí bảo của Huyết Ma Tộc. Nhưng vì một vài Lý do luôn bị Quốc Vương Tu La Quốc quản lý... Có điều, chắc chắn cũng không biết cái nằm trong tay hắn rốt cuộc là cái gì!
-Thế Ngu Huyền Đại Đế không phải Huyết Ma Tộc à?
Lý Dật không kìm được mà lên tiếng hỏi.
-Đương nhiên không phải...
-Vậy Huyết Nhãn Linh Trì ờ đâu?
Lý Dật hỏi nhưng sau khi thốt ra câu hỏi mới nhận ra mình hỏi thật ngu xuẩn.
Quả nhiên, Hương Hương Quận chúa ngoảnh lại cười cổ quái với Lý Dật rồi quay người lên...
Những chuyện thế này, kẻ thông minh không nên hỏi Lý Dật hiểu ý tứ từ trong ánh mắt cô ta. Vậy là hắn chỉ có thể cười cười cúi nhìn xuống đắt. Nhưng trong đầu hắn lập tức có một ý nghĩ.
Nhìn bộ dạng của Hương Hương Quận chúa này chắc tám phần là có ý định gì rồi. Đã có một trong Tam Ma đến rồi, lẽ nào Kim Bằng Yêu Vương và Huyết Ma Vương Nữ lại không có động tĩnh gì?
Và hai lão quỷ của Đấu Thần Điện cũng chỉ đứng nhìn thôi sao?
Bỗng Lý Dật phát hiện mình ờ trong thời cơ rất kỳ quái đã liên quan đến một chuyện cực kỳ lạ. Chỉ là, hắn không thể không đến...
Cái ý nghĩ này một khi đã xuất hiện thì nó cứ quấn lấy không chịu đi. Hắn nhìn bóng dáng phía sau của vị Quặn chúa kia mà nghĩ mãi không hiểu rốt cuộc cô ta định làm gì.
Mang trong lòng tâm tư đó Lý Dật theo sau Hương Hương Quận chúa đi trên hành lang xa hoa rồi ngoặt sang một con đường và đến một cái đình nhỏ bên hồ.
-Hương Hương, rốt cuộc ngươi cũng đến rồi...
Còn cách cái đình khoảng mười bước thì có một nam tử trung niên đang ngồi trong đó chầm chậm đứng dậy.
Thân hình hắn rất cao to gương mặt rất thanh thú văn nhã, ngay cả tư thế đứng cũng thanh tao vô cùng. Chỉ là giọng nói có mắv phần yếu ớt, rõ ràng là cơ thể không được khỏe manh như vẻ ngoài.
Lý Dật nghe nói người này cũng đã hơn năm mươi tuôi rồi nhưng lúc này nhìn chỉ có vẻ hơn ba mươi, có thể coi là gữ gìn sức khỏe rất tốt
Đây chính là Ngu Huyền Đại Đế?
Lý Dật thầm nghĩ, liếc nhìn người đó.
Hai người Lý Dật và Hương Hương Quậnn chúa đi vào gương mặt Ngu Huyền Đại Đế dần nở nụ cười.
Khi đến gần Hương Hương Quận chúa mới nở nụ cười kỳ lạ khẽ gật đầu nói:
-Ngu Huyền thúc thúc gần đây có khỏe không vậy?
Ngu Huyền Đại Đế không hề để ý thái độ không chút cung kính của cô ta, chỉ xua tay cười:
-Có gì mà khỏe chứ? Già rồi càng ngày càng yếu làm sao mà khỏe được như bọn trẻ các ngươi?
Hương Hương Quận chúa mỉm cười không nói gì, chỉ vào Lý Dật rồi nói:
-Đây là cháu trai của ta họ Lý, cũng là người tiềm tu trong núi phía Tây...
Ngu Huyền Đại Đế thực ra đang suy nghĩ đến lai lịch của Lý Dật, lúc này nghe Hương Hương Quận chúa giới thiệu thì cười ha ha:
-Thì ra là người thừa kế của Đấu Thần...
Một câu nói có thể nói là ý tứ sâu xa khiến Lý Dật khẽ nhíu mày.
Đến lúc này hắn mới chắc chắn Ngu Huyền Đại Đế nhìn có vẻ chẳng có gì nhưng thực ra tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.
Hắn khẽ cúi người:
-Từ lâu đã nghe danh Đại Đế là người tuấn tú nhất đẳng thế gian, nay được gặp, quả thực bắt phàm!
Ngu Huyền Đại Đế nghe vậy chỉ ha ha cười không nói gì hơi đưa tay ra ý cho hai người ngồi xuống.
Có thể thấy được rằng Ngu Huyền Đại Đế không thật sự rất hứng thú, Hương Hương Quận chúa mỉm cười:
-Ngu Huyền thúc thúc không phải luôn muốn gặp môn hạ của Đấu Thần Điện sao? Chỗ của ta vì một vài lý do nên không thu nhận đồ đệ... nhưng đứa cháu trai của ta đây địa vị ở Đấu Thần Điện cũng không phải tâm thường. Hơn nữa lần này hắn xuống núi cũng có được một vài thứ dưỡng sinh trường mệnh, nếu thúc thúc có hứng thú...
Nói đến đây thì Hương Hương Quận chúa không nói gì nữa, ánh mắt chuyển ra theo dõi những chú cá nhỏ đang bơi lội trong hồ.
Ngu Huyền Đại Đế lúc này không quan tâm đến vẻ mặt của Hương Hương Quận chúa, chỉ nghe mấy chữ ‘dưỡng sinh trường mệnh’ là ánh mắt khẽ động, nhìn Lý Dật cũng thân thiết hơn mấy phần.
Có điều, dù sao cũng là Đế Vương chí tôn vị Ngu Huyền Đại Đế này cũng không thể hiện điều gì thái quá. chỉ thuận miệng hỏi mấy câu về phép môn tu luyện đấu khí phải biết rằng, tu luyện đấu khí tuy không có tác dụng dưỡng sinh, nhưng người ngoại đạo thì có mấy kẻ quan tâm đến điều đó chứ?
Bị Ngu Huyền Đại Đế hỏi Lý Dật cũng không thể không trả lời. Hắn cũng biết có lẽ là vị Hương Hương Quận chúa kia đang thăm dò mình, vậy là hắn trả lời cặn kẽ mấy câu, nhưng cũng cố tình trả lời sai vài chỗ.
Ngu Huyền Đại Đế nghe không biết được chỗ nào sai, thấy Lý Dật tận tình thì rất vui.
Rồi Đại Đế lệnh cho người đem đến một cuộn Quyển trục bao ngoài màu bạch kim đưa ra trước mắt Lý Dật muốn hắn chỉ giáo. Ánh mắt đầy cuồng nhiệt nhưng giọng nói lại hờ hững:
-Đây là cuộn Công phép Đấu Thần mà Bản Hoàng có từ lâu nhưng không có ai hướng đẫn nên Bản Hoàng chẳng hiểu gì cả. Hôm nay có tiên sinh chỉ giáo thì cũng không tệ, hy vọng tiên sinh chỉ dẫn nhiều, Bản Hoàng sẽ hậu tạ...
Chỉ một chút mà ngay chữ ‘tiên sinh’ cũng nói ra Lý Dật nghe mà muốn bật cười.
Nhưng vẫn cố kiềm chế, cẩn thận mở Quyển trục ra xem.
Nhưng khi nhìn thấy ba chữ ‘Trường Sinh Quyết hắn không kềm được mà phì cười, may mà âm thanh rất nhỏ nên che giấu được ngay.
Đến khi xem kỹ tâm phép thì hắn càng có cảm giác hoang đường. Đây cùng lắm là Công phép Huyên Vũ, mà còn thiếu sót, không đầy đủ. Tu luyện cái này thì được cái gì chứ? Tu luyện nó đừng nói ngưng tụ xoáy đấu khí, ngay việc tẩy rửa kinh mạch cũng không làm nổi...
Lý Dật ‘cẩn thận’ xem cả nửa ngày trời rồi nhìn qua Hương Hương Quận chúa, thấy cô ta khẽ gật đầu thì Lý Dật mới tự quyết định, chỉ vào những chỗ không ổn của phép quyết, bảo Ngu Huyền Đại Đế sửa lại rồi hãy tu luyện.
Nhưng sự sửa chữa đó chỉ là bề ngoài, cùng lắm là khiến Ngu Huyền Đại Đế cảm nhận được chút ít nguyên khí thiên địa, những cái khác thì cũng không cần nghĩ đến nữa.
Nhưng Ngu Huyền Đại Đế thì hưng phấn vô cùng, lập tức khoanh chân lại tu luyện.
Cũng coi như hắn may mắn, tu luyện một lúc đã cảm nhận được gì đó. không kìm được mà cười:
-Hương Hương, ngươi xem. Bản Hoàng hôm nay đã luyện được ra cái gì mà ngươi gọi là khí cảm ấy rồi! Cái cảm giác trong lành mát mẻ này đúng là khiến người ta thư thái, thoải mái vô cùng... Lý Dật tiên sinh quả nhiên là môn nhân Đấu Thần!... Hương Hương, ngươi thấy cứ tu luyện thế này thì bao lâu sẽ đến cảnh giới của ngươi?
Hương Hương nghe vậy nhìn hắn khẽ cười:
-Chúc mừng Đại Đế! Khiếm khuyết của Trường Sinh Quyết ta còn không nhìn ra mà cháu trai ta lại thấy, đó cũng là may mắn của Đại Đế... Chỉ có điều, tu luyện Thần pháp quan trọng là phải luôn kiên trì không được lơ là. Nếu Đại Đế muốn đạt đến trình độ của ta thì chắc phải cần nửa đến một năm...
-Nửa đến một năm?
Ngu Huyền Đại Đế nhăn mặt, rồi lắc lắc đầu:
-Sao Lý tiên sinh không đến sớm vài ngay, nếu sớm thì chưa biết chừng Bản Hoàng đã luyện thành Thần pháp rồi... Không được, ta phải chăm chỉ tu luyện!
Nói rồi Ngu Huyền nhấc áo quay người bỏ đi.
Lý Dật ở bên cạnh buồn cười đến vỡ bụng...