Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 34: Lam tử sắc đích bí mật

“Vừa rồi thái gia gia nói,rốt cuộc là có ý gì?”.Tiêu Dật bị nhét vào trong xe,trong đầu vẫn vang vọng câu nói của Ti Ngự Long,trực giác nói cho nó biết,những lời nói kia đối với tương lai của nó rất quan trọng.

“Ha ha,trông ngươi tưởng thật kìa,không có gì đáng ngại lắm”.Ti Tu Khải thấy anh họ vừa lên xe liền xem văn kiện,rõ ràng là muốn đem vấn đề khó này đẩy qua cho mình đây mà.

“Vì cái gì con mắt tử sắc nhất định sẽ làm gia chủ của Ti gia?”.Chỉ số thông minh của Tiêu Dật cao đến hơn 300 cũng không phải để trưng bày,rất nhanh liền quan tâm đến việc làm rõ dòng suy nghĩ.

Đối mặt với câu hỏi ‘hùng hổ hăm dọa’ của Tiêu Dật,cùng ánh mắt tương tự như anh họ,Ti Tu Khải buộc lòng phải trả lời.

“Bởi vì nhiều lần đảm nhiệ vị trí gia chủ Ti gia đều có con mắt màu tím”.

“Chính vì vậy? Bất quá là trùng hợp thôi.Tin tức bên ngoài không phải nói vị gia chủ của Ti gia là có khả năng và tài năng sao?”.Tiêu Dật không tin.

“Có thể là bởi vì gen của con mắt tử sắc,nhiều lần đảm nhiệm gia chủ mặc dù là con mắt tử sắc nhưng vị gia chủ kia cũng là dựa vào thực lực mà đoạt lấy,chưa từng gây ra sai lầm. Có đôi khi,trong một thế hệ cũng không chỉ có một người có con mắt tử sắc,trong đó một người lên làm gia chủ,còn lại là cánh tay trái phải,trợ thủ đắc lực,nhân trung long phượng(*),đều không ngoại lệ”.

(*) nhân trung long phượng: chỉ những người có đức và tài năng.

“Cũng giống như nguyền rủa”.Tiêu Dật ngăn lại những lời vô nghĩa của Ti Tu Khải,tổng kết lại.

Tiểu tổ tông của ta ơi,người ta đều là mong chờ sinh ra được một tiểu hài tử có con mắt tử sắc,nào có giống như hình ảnh của ngươi,đem nói thành nguyền rủa? Muốn nói cũng phải nói là lời tiên tri chứ.


Ti Tu Khải thấy may mắn vì hiện tại đã rời khỏi gia tộc rồi.

“Đương nhiên,bởi vì trước kia đều luôn luôn là tình huống như vậy,cho nên nếu đứa trẻ có con mắt tử sắc,Ti gia sẽ tỉ mỉ chiếu cố và rèn luyện,thúc đẩy hắn sớm ngày có khả năng đảm đương chức gia chủ”.

Kỳ thực lúc trước có thể là trùng hợp,sau đó bị huấn luyện toàn diện như vậy,bồi dưỡng trọng điểm,có thể không lên làm gia chủ được ư?.

Tiêu Dật trong lòng nói thầm.

“Nhưng mà mắt của thái gia gia không phải tử sắc sao,hắn trước kia không phải đã làm qua gia chủ của Ti gia hay sao?”.

“Cái đó là,”.sắc mặt Ti Tu Khải thoáng ảm đạm, “Đôi mắt màu đen của ông nội,là của bà nội”.

“Hả?”.

“Mười lăm năm trước,ông nội và bà nội bị ám toán,một vụ tai nạn ô tô,hai người được đưa vào bệnh viện.Bà nội từ lúc…thân thể luôn luôn không tốt,lại thêm tai nạn ô tô,bác sĩ nói,không cứu được,nhưng mà trước lúc bà nội qua đời liền thanh tỉnh một hồi,nhất định phải biết rõ tình trạng của ông nội,biết được mắt ông nội bị thương,liền muốn đem hai mắt của mình ghép cho ông nội.Cho nên mắt của ông nội mới có thể…”.

Không khí bên trong xe trở nên thương cảm hơn.

Không hiểu tình cảm của Tiêu Dật đối với thái nãi nãi chưa gặp mặt, sinh ra một chút thân tình,có lẽ những ‘phong hoa tuyệt đại’ kia,khiến cho nó cảm thấy gần gũi hơn.

Bất quá,phải tõ rõ thái độ nhất định phải rõ ràng mới được.

“Ta không muốn làm gia chủ Ti gia”.


Ti Tu Khải mồ lạnh như bay chảy xuống,trộm liếc Ti Tu Dạ một cái,thấy hắn giống như cái gì cũng không nghe thấy: “Cái này nha,chúng ta có thể hảo hảo thương lượng,hảo hảo thương lượng”.

Tuy rằng bất mãn Ti Tu Khải trả lời có lệ,Tiêu Dật còn muốn biết thêm vấn đề: “Mắt lam tử sắc kia có bí mật gì chứ?”.

“Này…”.Ti Tu Khải khó xử nhìn Ti Tu Dạ,việc này không biết có được nói hay không a.

Thấy bộ dáng như vậy,Tiêu Dật cũng có thể hiểu được ai mới là người có thể giải đáp câu hỏi của mình.

“Vì sao là lam tử sắc? Vì sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao a?”.

Nó lấy đi văn kiện trong tay Ti Tu Dạ,không ngừng truy vấn.

“Dật Nhi”.Ti Tu Dạ thở dài một tiếng,”Đừng hồ nháo”.

Tiêu Dật nheo con mắt lai: “Ta hồ nháo? Cũng phải thôi,ta bất quá cũng chỉ là tiểu hài tử sáu tuổi thôi”.

Đem văn kiện ném trở lại tay Ti Tu Dạ,Tiêu Dật đạp đạp đạp,chạy đến chỗ xa Ti Tu Dạ nhất ngồi xuống,dùng cái ót quay về phía Ti Tu Dạ biểu thị kháng nghị.

Biết Tiêu Dật kết hợp với tình huống hiện tại,lại bắt đầu canh cánh trong lòng chuyện phát sinh tại ruộng hoa vừa rồi,Ti Tu Dạ thu hồi văn kiện,nghiêng mình về phía trước,đem Tiêu Dật thuận tay kéo vào trong lòng.

“Ngươi đừng tức giận,ta cho ngươi biết là được”.

“Bời vì ta a,phi thường phi thường thích Dật Nhi,cho nên ánh mắt mới có thể biến thành lam tử sắc được”.


Thấy vẻ mặt Tiêu Dật:ta với ngươi đang nói chuyện nghiêm túc,ngươi lại dùng vẻ mặt nói giỡn,Ti Tu Dạ nhìn Ti Tu Khải một cái.

“Tiểu Dật à,anh họ không có hề nói giỡn a”.Ti Tu Khải tiếp nhận ánh mắt,lập tức giảng giải:”Bởi vì giống như ta vừa nói hồi nãy,người có con mắt tử sắc sẽ là người đứng đầu Ti gia,vì để tạo ra nhà lãnh đạo kiệt xuất,mỗi một đứa trẻ có con mắt tử sắc sau khi được sinh ra,trái tim sẽ được cấy vào một loại tinh phiến,tinh phiến này bất cứ lúc nào cũng có thể biết được con người thông qua nhịp tim,tốc độ máu chảy trong mạch máu,độ cứng của cơ bắp,vân vân…vân vân,tổng hợp lại cho ra cảm giác của người khác đối với người có con mắt tử sắc.Dựa vào cách nói của Ti gia,nếu như gặp được sinh mệnh người trọng yếu nhất,tinh phiến sẽ kích thích vỏ đại não cùng tế bào mắt,con ngươi tử sắc của sẽ biến thành lam tử sắc”.

“Sinh mệnh người trọng yếu nhất?”.

“Đúng,đó cũng là thí dụ của người đi trước chứng minh,sau khi bắt đầu thực hiện phương pháp cấy tinh phiến này,bất kỳ gia chủ gặp được sẽ khiến cho con mắt biến thành lam tử sắc,mà những người đó,cuối cùng sẽ trở thành…”.Ti Tu Khải do dự.

“Thành cái gì?”.

“Trở thành vợ của gia chủ”.Thấy Ti Tu Dạ không chút mảy may có khuynh hướng giúp mình giải vây,Ti Tu Khải đành phải chính mình nói ra: “Bất quá,nói về cha con,cũng là có khả năng,sinh mệnh là đứa con rất trọng yếu,thân tình rất trọng yếu”.

Càng  nói về sau,Ti Tu Khải cũng hiểu được mình nói năng lộn xộn mất rồi.

Nói thật,tất cả mọi người không hề chờ đợi người lạnh lùng như Ti Tu Dạ sẽ có vợ,cho nên,sự xuất hiện của Tiêu Dật,tất cả đem hắn  miễng cưỡng làm phụ tử thân tình,mà không ngờ,khoa học kỹ thuật,chắc chắn không biết nói dối,chỉ có con người mới có thể.

“Phương pháp kì quái”.Tiêu Dật lẩm bẩm nói.

“Dật Nhi không cảm thấy phương pháp như vậy là rất thông minh sao?”.Ti Tu Dạ ôm Tiêu Dật mở miệng nói,ánh sáng trong mắt,lạnh lùng: “Thời điểm con mắt gia chủ nhìn thấy người mà mình yêu nhất,sẽ có dấu hiệu,nhưng mà,sự biến đổi của con mắt,người khác biết,người khác không nói,như vậy chỉ có một mình gia chủ không biết,không biết mình đang đứng trước mặt vợ của chính mình,phương pháp như vậy,đem vợ của mình tiết lộ trước mắt kẻ thù,chính là vì rèn luyện khả năng ứng phó của gia chủ.Nếu như gia chủ có năng lực,như vậy có thể kịp thời bảo vệ và giữ được vợ của chính mình,nếu như gia chủ khinh xuất, haizz,thì là một kẻ bỏ đi,sửa đổi mạnh mẽ không ngừng,hối hận vô tận,và cô độc vĩnh viễn a”.

Ti gia có thể sống yên với cái xã hội tranh đua tàn khốc này,như thế nào lại không có cách sinh tồn của chính mình.

Người nghĩ ra phương pháp như vậy,vừa thông minh cỡ nào,vừa tàn nhẫn vô tình cỡ nào.Gia chủ Ti gia cũng là một con người,đã là con người sẽ có nhược điểm,như vậy ta sẽ đem nhược điểm này khai thác ra,hoặc là buộc gia chủ  vì bảo vệ vợ mà hăng hái hướng về phía trước,hoặc sẽ mượn tay địch hủy nhược điểm này.

“Ta,là người trọng yếu nhất của ngươi?”.


Giọng nói trẻ con của Tiêu Dật,mang theo nghi ngờ nhàn nhạt.

“Thời điểm khi ta lần đầu tiên nhìn thấy Dật Nhi,liền có một cảm giác kỳ diệu,cảm thấy Dật Nhi chính là bảo bối ông trời cho ta ”.

Tiêu Dật nhíu nhíu mày,không phải là như vậy,sự tình,tất cả đều rối loạn.

Xảy ra bất ngờ đối với hắn mà nói thật là tốt,khiến cho Tiêu Dật không thể chống đỡ.

Tiêu Mẫn Nhi,với tư cách làm mẹ đối với nó tốt,cho nên nó nghe lời nàng,mặc kệ quần áo bình thường,đi tới trường,giúp nàng xử lý việc vặt trong nhà.

Trương Ngọc Quyên, với tư cách làm bà ngoại đối với nó tốt,cho nên nó hiếu thuận với bà,vì tương lai của bà mà lo nghĩ,cố gắng giúp bà tiết kiệm từng xu một.

Ti Tu Dạ với tư cách làm cha,đối với nó tốt? Đầu tiên,là chuyện Ti Tu Dạ với tư cách làm cha,không có hắn Tiêu Dật sẽ không xuất hiện,cũng không thấy hắn đối với mình khác ba tiểu hài tử kia có bao nhiêu tốt.Tiếp theo,cho dù là tình thương của cha ngập tràn,nhưng hắn cái gì cũng không thiếu rồi,hắn là vương giả ở thế giới này,vậy nó phải lấy cái gì báo đáp cho hắn ni?.

Không hiểu tình cảm, Tiêu Dật vẫn không tìm được tâm tư hoàn chỉnh của mình,Tiêu Dật hướng tới tự do không nghĩ tới cái gọi là tình thân trói buộc.

Giống như đã nhận ra nội tâm phức tạp và hoang mang của Tiêu Dật,Ti Tu Dạ đem Tiêu Dật ôm chuyển qua đối mặt với mình,đôi mắt lam tử sắc nhìn thật sâu vào trong đôi mắt tử sắc:”Dật Nhi,đừng nghĩ ngợi lung tung nữa,ta chỉ muốn cưng chiều ngươi,bảo vệ ngươi.Nếu ngươi cảm thấy bất an,liền ở cạnh bên ta,ta hi vọng ngươi có thể lưu lại bên cạnh ta.Nhưng ta sẽ không ra lệnh cho ngươi,ép buộc ngươi,giam cầm ngươi,cho nên,ngươi cái gì cũng không cần nghĩ tới,chỉ cần ngoan ngoãn làm cho ta sủng ái là được rồi,đây chính là yêu cầu duy nhất của ta”.

“Nếu như ta muốn đi,ngươi sẽ cho ta đi sao?”.

Đôi mắt lam tử sắc tối sầm lại: “Phải,nếu như ngươi thực sự muốn như vậy”.

Tiêu Dật yên lòng,nhưng mà mơ hồ cảm thấy một ngày dài đằng đẵng,giống như có rất nhiều chuyện đã không có cách nào đoán trước phương hướng phát triển.


“Dật Nhi của ta có vấn đề gì sao?”.Ti Tu Dạ chiếm được sự thỏa thuận ngầm của Tiêu Dật,tâm tình lại tốt lên.

“Có”.

“Mommy của ta khi nào có thể đến thăm ta”.