Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 33: Sảo giá liễu

“Dật Nhi”.

Không tìm được đường ra Ti Tu Khải mặt buồn rười rượi đứng ở trên bãi cỏ mà lẽ ra Tiêu Dật phải đứng ở đây,vừa lúc gặp được Ti Tu Dạ xử lý xong công việc đang đi tìm Tiêu Dật.

Hai người một mạch tìm đến,tại cấm địa gia tộc,biển hoa lan uyển,tìm thấy Tiêu Dật đang cùng lão nhân nói chuyện.

Ti Tu Dạ nhìn thấy Tiêu Dật đầu tiên là yên lòng,sau đó tầm mắt chuyển dời đến trên người lão nhân kia,tức khắc xung quanh âm hơn mười độ.

“Không phải đã nói cho ngươi biết phải đứng yên tại chỗ,không được chạy loạn hay sao?”.

Ti Tu Dạ mặt lạnh đi vào vườn hoa,một phen bắt lấy cánh tay của Tiêu Dật đang kinh ngạc.

Ban đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ti Tu Dạ và Ti Tu Khải,Tiêu Dật còn có chút áy náy,lại bị thái độ của Ti Tu Dạ chọc giận.

Nó không cách nào từ tay Ti Tu Dạ thoát ra,đành phải đem mặt xoay hướng sang bên:”Đều là các ngươi tự mình nói,ta chưa có đồng ý”.

“Ngươi,giỏi,giỏi lắm,xem ra ta làm cho ngươi hư rồi,ngay cả lời của ta cũng không thèm nghe…”.

Ti Tu Dạ giẫn dữ cười,nhưng nụ cười lạnh như băng này khiến cho Ti Tu Khải từ đáy lòng vì Tiêu Dật mà một phen mồ hôi lạnh.

Tiêu Dật đột nhiên quay đầu lại,đôi mắt tử sắc bình tĩnh chống lại đôi mắt lam tử sắc cuồng nộ: “Làm hư ta?Ta cho rằng,ta và cha thời gian quen biết nhau bất quá cũng chỉ có vài ngày thôi.Quả nhiên là tiểu hài tử a,cuộc sống trong sáu năm không có cha,chỉ cần vài ngày bồi thường,là có thể làm hư sao”.


Ti Tu Dạ trong lòng nóng nảy,theo ánh mắt lạnh lùng cùng lời nói chứa trào phúng của Tiêu Dật,chậm rãi bình tĩnh trở lại.

“Cho dù là cha ta cũng không có quyền ra lệnh cho ta”.

Sống một đời,làm Linh,không có tư tưởng,không có tình cảm mà tồn tại,hành động máy mọc theo mệnh lệnh của kẻ khác,ta đã chịu đủ rồi,cảm giác không thể tự mình quyết định.Cả đời này,lấy tư cách là Tiêu Dật,tuyệt đối sẽ không để người khác lại tùy ý khống chế.

Trong lòng Tiêu Dật kỳ thực rất ủy khuất.Tâm hồn nó cũng không hề giống như bề ngoài của tiểu hài tử,nó rất nhớ rõ điều đó.

Đã từng,nó tưởng rằng Ti Tu Dạ là hiểu rõ,là sẵn lòng chấp nhận một kẻ không giống người thường như nó.

Không giống như tình thương của me của Tiêu Mẫn Nhi và Trương Ngọc Quyên đối với khát vọng của hài tử,nó cho rằng Ti Tu Dạ đối xử với nó,giống như một người bình thường đối xử với người bình thường.

Nhưng lời nói tức giận kia,đã cho nó hiểu rõ,cho dù nó rất được sủng ái,ở trong lòng Ti Tu Dạ vẫn đem Tiêu Dật coi như con của mình,vật sở hữu của mình,mà không phải một người độc lập tồn tại.

Ti Tu Dạ chăm chú nhìn khuôn mặt nhíu chặt của Tiêu Dật,đột nhiên đem hắn kéo vào trong lòng.

“Thực xin lỗi,Dật Nhi”.Ti Tu Dạ gắt gao ôm lấy Tiêu Dật: “Là ta lo lắng cho ngươi quá,vừa rồi không nên nói với ngươi như vậy”.

Ánh mắt hờ hững như vậy,hắn chưa từng thấy qua.Hình như là đối với mình thất vọng rồi,hình như là muốn rời xa.

Đột nhiên,Ti Tu Dạ kích động đứng lên,bởi vì hắn nhớ rõ ràng.


Tiêu Dật là khác với những hài tử khác,cho nên hắn cưng chiều nó,lại không hạn chế nó,nghĩ rằng như vậy là có thể đem nó ở lại bên cạnh mình.

Nhưng mà hắn lại quên,muốn cưng chiều nó,muốn nó ở lại bên cạnh,cũng chỉ là ý của chính mình mà thôi.Tiêu Dật chưa từng có bất cứ nguyện vọng nào,nó cũng không có bận tâm,nói cách khác, nó có thể bất cứ lúc nào không lưu luyến mà rời đi.

Có người không biết,có người quên mất,khát vọng tự do trong lòng của cả đời Tiêu Dật là vĩnh viễn không thể trói buộc được.

Ti Tu Khải đã sớm sốc ở một bên rồi,từ nhỏ mình và anh họ cùng nhau lớn lên,hắn có bộ dạng gì mà mình chưa từng thấy qua,nhưng hết lần này đến lần khác thời điểm ở cùng Tiêu Dật,những bộ dáng đó,đều là hắn nghĩ cũng không ngờ tới.

Thực xin lỗi…,những lời này,chỉ sợ là anh họ lần đầu tiên nói ra.

Nghe Ti Tu Dạ nói,cơn bực của Tiêu Dật cũng tiêu giảm,dù sao một người cường thế kiêu hãnh như vậy đối với mình cúi đầu nhận lỗi,đích thật là muốn biểu thị xin lỗi cùng giữ lại.

Trong quá trình ‘nghiêng ngả lảo đảo’ mò mẫm học tập tình cảm bẩm sinh phức tạp của con người,Tiêu Dật vì nam nhân này mềm lòng rồi.

Nó đầu dựa vào vai Ti Tu Da,không hề nói một câu.

Nhưng mà,môt vết thương nho nhỏ tại thời điểm không ai biết đã lặng lẽ hình thành rồi.

….


“Khụ khụ”.

Lão nhân bị gạt sang một bên một hồi lâu cuối cùng không chịu nổi,bật ra tiếng.

Nhưng mà ở chỗ có ba người kia,hai người không thèm để ý đến lão.

Một người là khinh thường,một người là không thể.

“Ông nội”.

Ti Tu Khải âm thanh muộn màng hô lên,làm cho Tiêu Dậy bị Tu Tu Dạ ôm chặt trong lòng,không thể nhúc nhích cả kinh,ngọ nguậy,mới đem đầu chuyển qua bên kia.

“Ông nội?”.

“Đúng vậy,ta đây là ông nội của ngươi,ngươi không biết sao?”.

Tiêu Dật lắc đầu,tuy rằng đối với thân phận của lão nhân có nhiều hoài nghi,chắc chắn không phải người bình thường,cũng có nghĩ tới có lẽ là lão gia của gia tộc,nhưng màu mắt của lão đã xua tan đi những phỏng đoán của nó,chỉ có điều hiện tại…

“Thái gia gia”.

Tiêu Dật vừa mới hô lên một tiếng đã bị Ti Tu Dạ không nói một tiếng mà ôm nó xoay người đi.

“Ngươi đứng lại cho ta”.

Lão nhân gia,cũng chính là lão gia của gia tộc Ti gia,Ti Ngự Long,gọi Ti Tu Dạ lại.


Bóng dáng của Ti Tu Dạ có dừng lại một chút.

“Tiểu Dật có phải không?”.Ti Ngự Long hòa nhã mà nhìn Tiêu Dật đang ghé vào vai Ti Tu Dạ: “Nếu đã trở về Ti gia,tên cũng phải sửa lại ”.

Những lời này,nghe vào trong tai Ti Tu Khải không nghi ngờ gì chính là một tin tốt lành,vậy có thể cho thấy Ti Ngự Long đã thừa nhận thân phận của Tiêu Dật,muốn nó mang họ Ti.

“Tại sao?”.Tiêu Dật lại không rõ: “Ta cảm thấy gọi là Tiêu Dật tối lắm a”.

“Thật đúng là một tiểu hài tử”.Ti Ngự Long cười.”Chủ nhân tương lai của Ti gia làm sao có thể mang họ Tiêu chứ?”.

“Cái gì mà chủ nhân chứ?”.Tiêu Dật càng nghe càng không hiểu ra sao.

“Ngươi không biết sao”.Ti Ngự Long chỉ chỉ đôi mắt của Tiêu Dật: “Ý nghĩa của tử sắc?”.

Thấy Tiêu Dật nghi ngờ mà quay đầu đi,Ti Ngự Long ý vị thâm tường lại hỏi một câu:”Hắn chưa nói với ngươi?Bí mật của lam tử sắc kia cũng nhất định là chưa nói gì phải không?”.

“Cái gì mà tử sắc,lam tử sắc——Aizzz,ngươi làm gì a?Ta đang nói chuyện ni!”.

Tiêu Dật đang muốn nghiên cứu sâu hơn nữa,Ti Tu Dạ tự phát mà bước dài về phía trước,không để nó và Ti Ngự Long nói chuyện thêm.

“Ơ,cái kia,ông nội,ta cáo từ trước”.Ti Tu Khải bất đắc dĩ nhìn Ti Tu Dạ sắp biến mất,vội vàng hướng Ti Ngự Long cáo từ,lại nhanh chân đuổi theo:”Ta nói anh họ,ngươi chờ ta một chút a! Ta không có biết đường a…”.

Ti Ngự Long đứng ở cánh đồng hoa rất lâu,vẫn không nhúc nhích.