“Nhị gia, chuyện này không có ngài không được, là việc quốc gia đại sự đó.” Một vị thư sinh giữ lấy tay Nhị Nguyệt Hồng, hai mắt đỏ bừng. Nhị Nguyệt Hồng nhìn Nha Đầu đang ngồi thêu trong nhà: “Cậu thấy cô gái kia chứ?”
“Tôn phu nhân-”
“Trên đời này, khiến ta phải hi sinh tính mạng để bảo vệ, chỉ có mình cô ấy mà thôi. Quốc gia gì chứ, dân tộc gì chứ, nếu như không có cô ấy, với ta thì đâu còn ý nghĩa gì?”
***
“Lão gia, ngài thấy súc vải sa tanh này thế nào?”
“Phu nhân thích thì cứ mua đi.”
“Là em muốn lão gia cho em một chủ ý, tình thế rối ren như vậy, đâu còn như trước đây nữa, không chọn bừa được đâu.”
“Nói phải.” Nhị Nguyệt Hồng buông bức thư xuống rồi đặt nó trước ngọn nến mà đốt đi.
“Vì sao vậy?” Phu nhân có chút kinh ngạc.
“Không phải là tin tốt gì, đốt đi là quên được.” Nhị Nguyệt Hồng cười cười: “Ây, chất sa tanh này đẹp quá.”
***
“Nhị gia, rốt cuộc em có gì kém cô ấy? Cô ấy hạ đấu được sao? Cô ấy đẹp bằng em sao? Cô ấy có ân ái trên giường được như em không? Em toàn tâm toàn ý với ngài như vậy, ngài lại chẳng buồn liếc em lấy một lần, nhìn em đi!”
Nói rồi tiểu thư Hoắc gia đột nhiên xé toạc vạt sườn xám trên người, tấm thân trắng nõn như băng ngọc hiện ra trước mặt Nhị Nguyệt Hồng, Nhị Nguyệt Hồng nhàn nhạt mà đặt chén rượu xuống, cởi áo khoác của mình ra choàng lên cho nàng, “Em phải hạ mình như vậy sao? Là ta chỉ thích ăn một bát mì dương xuân* mà thôi.”
***
“Nếu giờ không làm chuyện này. E rằng đồ sẽ bị đem khỏi nơi cất giấu của bọn họ.” Trương Khải Sơn đẩy cái bàn đèn ra, “Nơi này, chỉ có công phu của Nhị gia mới có thể đi vào, chúng ta lo liệu trận này cũng chính vì đây có thể là cơ hội cuối cùng.” Nhị Nguyệt Hồng đứng trong góc, nghe Trương Khải Sơn sắp đặt, một người trẻ tuổi bên cạnh bưng tới một điếu thuốc.
“Nhị gia, chuyện của phu nhân, thật đáng tiếc.”
“Giải Cửu, cậu nghĩ vậy có đáng không?” Nhị Nguyệt Hồng chợt hỏi.
***
“Toàn gia Trương Khải Sơn đều đã ở đây, chỉ cần anh đáp ứng hát khúc này, anh muốn tính mạng của cả nhà tôi thì mời anh cứ lấy. Con cháu Trương gia, quỳ hết xuống cho ta!” Trương Khải Sơn nâng vạt áo, hai đầu gối khụy xuống đất, Trương gia người trên kẻ dưới một trăm mạng, hết thảy cùng quỳ phục trước mặt Nhị Nguyệt Hồng. Ánh mắt Nhị Nguyệt Hồng nhìn Trương gia bọn họ cứng rắn như bàn thạch, lại ngửa mặt lên trời mà than:
“Trương Khải Sơn, ngươi điên rồi, điên thật rồi!”
***
“Đại phật gia, anh rõ ràng có thể cứu được, vậy vì sao thấy chết lại không cứu chứ!” Nhị Nguyệt Hồng trên lưng cõng Nha Đầu, quỳ gối trước đại sảnh nhà Trương Khải Sơn, đã ba ngày ba đêm, vị phu nhân tựa sát sau lưng kia người đã sớm lạnh băng.
“Cô ấy không chết, tất sẽ liên lụy tới hàng ngàn hàng vạn bách tính, lấy một người để giữ lấy mạng cho cả dân tộc chúng ta, có ác nghiệt tới muôn lần chết, tôi cũng phải làm!” Trương Khải Sơn trước mặt thản nhiên nói.
***
“Phật gia, tôi mang người quay về Nhật Bản, cậu đã đóng góp cho chúng tôi nhiều như vậy, Thiên hoàng sẽ không quên-” Lời viên đại tá kia nói còn chưa dứt, một mũi dao găm đã xuyên vào lồng ngực hắn.
“Ngươi!”
“Đừng lên tiếng, để ta được hưởng thụ chút cảm giác này”
Lưỡi dao khuấy động trong lồng ngực gã người Nhật, Bán Tiệt Lý che miệng hắn. “Chết chậm một chút, thật từ từ thôi.”
“Lão Lý, chính sự quan trọng hơn.” Trương Khải Sơn trở tay một đao cắt đứt yết hầu viên đại tá.
***
“Hoàn thành, chúng ta đã đưa được đồ tới Trùng Khánh. Giờ chỉ còn tiễn chân Nhị gia khỏi thành nữa thôi.” Giải Cửu đứng ven đường nhẹ giọng nói với một tên ăn mày: “Lục gia, ngài mang theo mười người, cứ một người là mười đồng. Cửa Đông Môn một mạng cũng không bỏ xót.”
Hắc bối lão lục giơ tay lên, mũi đao lập tức xâu lấy chuỗi tiền trên tay Giải Cửu: “Tiền của ta, người không cần.”
“Lục gia!” Lão Lục đẩy hắn sang một bên rồi đứng dậy, miệng hát khẽ, lão đảo nghiêng ngả nhắm hướng Đông Môn mà tới.
***
Ngày quốc khánh, Nhị Nguyệt Hồng và Trương Khải Sơn đứng dưới cửa lầu, máy bay bay ngang qua bầu trời, bên dưới nổ vang một tràng pháo tay nhiệt liệt, Nhị Nguyệt Hồng nhìn máy bay một lát, hỏi: “Muốn tôi cùng lên lầu không?”
Trương Khải Sơn lắc đầu, châm thuốc: “Lần này không được may mắn như trước. Tôi tự lên được rồi.”
Nhị Nguyệt Hồng nhìn ra khoảng sân rộng lớn hỏi: “Đáng không?”
Trương Khải Sơn không trả lời, chỉ vỗ vai Nhị Nguyệt Hồng, chân bước lên lầu.
***
“San phẳng ba phần đất ở đây, nâng lên cao nửa thước nữa.” Giải Vũ Thần chỉ huy thợ thuyền.
“Cái này, thực không hợp quy củ mà.”
“Nhị gia gia đã căn dặn cặn kẽ, bớt nói nhảm đi, không muốn tiền công à.” Tiểu Hoa liền mắng, mọi người lập tức nhận lời. Tiểu Hoa nhìn về phía chiếc quan tài, nó đã phải đợi ở đây hơn nửa thế kỷ rồi.
Hắn khẽ mỉm cười một cái, “Đừng vội, người đó sẽ tới ngay thôi.”
***
“Nhị gia, người xem con tư thế đúng chưa?”
“Được, đi một vòng xem nào”
“Con không muốn, Nhị gia gia còn chưa đặt nghệ danh cho nữa mà. Người đồng ý với con đi đã.”
“Tiểu tử này, nói cái gì mi cũng nhớ rõ. Được được, ta sẽ đặt cho mi một nghệ danh. Cha mi tên Giải Liên Hoàn, mi tên Giải Vũ Thần, hay là gọi mi là Giải Ngữ Hoa đi?”
“Là có ý gì ạ?”
“Giải Ngữ Hoa cành kiều Đóa Đóa”
“Không hiểu đâu, con không muốn, đặt lại cái khác đi mà.”
***
“Chết hết rồi, tất cả mọi người đều đã chết hết.” Trong trại an dưỡng Cách Nhĩ Mộc, Trương Khải Sơn nhìn lá thư trên bàn. Nhắm hai mắt lại, “Đáng không chứ?” Lời lão Nhị từng ghé vào tai hắn mà nói, Trương Khải Sơn khoát tay áo, nhìn trên vách tường, bức ảnh đen trắng chụp vợ con treo đó, bên ngoài máy phát thanh vang lên một khúc nhạc thê lương
“Quản đốc, những tài liệu này làm sao giờ? Còn dùng tới không?”
“Đốt đi.”
Trương Khải Sơn tháo khung ảnh trên tường, ôm vào lòng ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền lại.
Đây là món mỳ Dương Xuân nhé 😀 (Hấp cmn diêm thị giác nhau đê 😀)