Trên bờ sông Tùng Hoa vạn dặm đã bị đóng băng, khí lạnh tỏa ra từ trên mặt sông bay lên con đê ven bờ, dường như cũng muốn làm cho tất cả mọi thứ đông cứng lại.
Trên bờ đê đã kết một tầng băng mỏng, không biết là do hơi nước xông lên mà ngưng tụ thành, hay là do lớp tuyết còn lại sau khi được xúc đi.
Trương Khải Sơn khoác một chiếc áo ba-đờ-xuy màu đen, toàn thân từ trên xuống dưới đều ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng vẫn cảm giác như nhiệt độ trên người đang bị hơi lạnh của sông băng truyền vào người làm mất đi.
Lâu lắm rồi không trở về mảnh đất này, rốt cuộc vẫn chẳng còn thấy được một chút quen thuộc nào?
“Nếu không thì hay là cứ trở về đi?” Cẩu Ngũ sau lưng nói. Hắn đã bị đông cứng không khác gì một con chó chết. Ở vùng Đông bắc này, quả nhiên không phải là nơi mà một người có thân thể như hắn có thể tới được.
“Ngày mai sẽ đi, đã đến nửa tháng rồi, cũng chưa được đi dạo xung quanh, nếu như ngày hôm nay còn không đi ra ngoài nhìn một chút, thì sau này không biết đến năm tháng nào mới có thể trở lại đây nữa.” Trương Khải Sơn nói, “Nếu như cậu không thể chịu lạnh nổi nữa, thì tự mình đi về trước đi.”
“Như vậy sao được, bây giờ anh chỉ có một mình, hơn nữa không đi theo anh, nếu như tôi tự mình trở về, thủ hạ của anh sẽ không đánh chết tôi chứ.” Chân của Cẩu Ngũ rất nhỏ, bước đi loạng choạng trên nền tuyết nói, “Không có sao đâu, tôi sẽ đi theo anh, dù sao thì ngày mai mới đi, thật sự là tôi sẽ không bị đông chết đúng không?”
Trương Khải Sơn cũng không để ý đến hắn, chợt thấy trên mặt sông có một điểm đen nhỏ, hắn lấy cây quải trượng của mình gõ một cái, có vẻ phát hiện lớp băng trên mặt sông đủ dày để dẫm lên, liền từng bước hướng về phía mặt sông mà đi tới.
“Ấy ấy ấy ấy, Phật gia, anh đi đâu vậy?” Cẩu Ngũ đuổi theo, Trương Khải Sơn trả lời: “Ở xa xa phía bên kia có người đang câu cá trên băng, đi, đi qua bên đó một chút xem thử hắn ta thu hoạch thế nào.”
Cẩu Ngũ ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy điểm đen trên mặt sông nằm ở phía hạ lưu cách đây vô cùng xa, không khỏi líu lưỡi. Vừa mới chậc chậc một cái, tức khắc một luồng hơi lạnh buốt xông vào trong cổ họng hắn, thiếu chút nữa là đông luôn thành cục trong bụng rồi.
Quả nhiên là Phật gia, tính tình thực sự quá là thất thường, hắn nghĩ thầm. Trương Khải Sơn và Nhị gia khác nhau, Nhị gia tính tình rất “phong hoa tuyết nguyệt”, có rất nhiều việc đều có thể cùng nhau nói chuyện được, còn Trương Đại Phật gia lại luôn coi bọn họ không khác gì đứa trẻ, rất khó trao đổi điều gì cùng hắn. Trong Cửu Môn, cũng chỉ có Nhị gia có thể lên tiếng nói chuyện với người này, còn những người khác khó lòng mà đoán được được rốt cuộc là Phật gia đang nghĩ cái gì.
Dọc đường đi không va cái này thì đụng cái kia, hết vấp ngã thì lại trượt chân vòng vòng làm cho hắn sứt đầu mẻ trán, lúc đó Cẩu Ngũ chợt phát hiện rằng bản thân mình rất may mắn khi đã lớn lên ở phương Nam, nếu tới phương Bắc này với chút bản lĩnh của bản thân hắn thì hẳn là đã bị người khác giết chết từ lâu rồi. Ở chỗ này ngay cả bước đi cũng cón phải học nữa là.
Khi tới được chỗ người đang câu ở trên băng kia, hắn đã cảm thấy mình nhất định sẽ chết trên sông Tùng Hoa này, liền thấy ở trước mặt một ông già có đục sáu bảy cái lỗ trên mặt băng, rồi ngồi ở đó câu cá.
Cẩu Ngũ đang định đi tới hỏi thu hoạch như thế nào một chút, thì bị Trương Đại Phật gia ngăn cản, bọn họ ở sau lưng ông lão kia, chỉ còn cách chỗ đó có mười mấy thước xem chừng đi chút nữa là tới, chợt Trương Khải Sơn liền xoay người nói với Cẩu Ngũ: “Quay về thôi.”
“Sao không hỏi cái đã, vậy thì mới có thể biết được chứ?” Cẩu Ngũ hỏi.
“Cần phải nhìn ra được chút gì mới biết sao?” Trương Khải Sơn cười cười, vỗ mấy cái lên lưng Cẩu Ngũ.
Cẩu Ngũ chẳng hiểu gì cả, nhưng có thể quay về là hắn đã mừng như mở cờ trong bụng rồi, lập tức đi theo.
“Lão Ngũ, lần này cậu tới Đông Bắc để làm gì vậy?” Trương Khải Sơn đi được mấy bước, chợt nhớ ra một điều, vừa đi vừa hỏi Cẩu Ngũ, “Tôi nhớ là cậu đã thu tay lại rồi mà, đúng không?”
“Không phải tôi tới Đông Bắc để làm gì cả, chì vì tôi đợi nổi ở Trường Sa nữa rồi.” Cẩu Ngũ nói.
Trương Khải Sơn dừng một chút, hắn biết chuyện của Cẩu Ngũ, hỏi: “Vậy thì vì sao hết lần này tới lần khác cậu cứ đi đến Đông Bắc vậy?”
“Đây không phải là do anh đang ở Đông Bắc sao? Tôi tới tìm anh để hỏi một số chuyện.” Cẩu Ngũ nói, “Tôi biết là mình phải đi Hàng Châu rồi có thể sẽ không bao giờ… quay lại Trường Sa nữa. Nếu không, tôi có đi Hàng Châu cũng sẽ không yên lòng được đâu, cho dù bản thân tôi không sao hết, ngộ nhỡ có làm liên luỵ đến những người khác, tôi cũng không thể được xem là không có lỗi với bọn họ, anh hiểu rõ mà.”
Trương Khải Sơn thở dài, bước chân chậm lại: “Hỏi tôi vấn đề này, vì sao mấy ngày hôm trước cậu lại không hỏi, bây giờ mới hỏi?”
“Không phải vấn đề nào cũng có thể dễ dàng mở lời ra hỏi như vậy được.” Cẩu Ngũ nói. Đúng hơn là hắn vẫn đang do dự không biết có nên hỏi hay không, nhưng mà đột nhiên Trương Đại Phật gia lại nhắc tới, hắn cảm thấy tốt nhất vẫn nên hỏi xem thế nào.
Hắn đi đến Đông Bắc, một phần vì nơi này đang là mùa đông, tương đối tốt để ẩn thân, mặt khác là vì, hắn thực sự cần một câu trả lời.
Trương Khải Sơn dừng lại, dù đang đứng ở giữa sông Tùng Hoa, hắn vẫn quan sát xung quanh một chút, nói: “Vậy cậu hỏi đi, lúc này, chỉ có hai người chúng ta thôi.”
“Vì sao?” Cẩu Ngũ nói, “Vì sao anh không buông tha cho bọn họ? Chỉ cần anh động tay động chân một chút, Trường Sa cũng sẽ không thảm như vậy. Anh không phải là một người vô tình vô nghĩa, trong số những người đó có rất nhiều người trước đây đều là thủ hạ của anh, anh cứ như vậy nhìn bọn họ chết sao? Thật sự là đã chết hết rồi, anh không biết sao? Lần này thực sự là đã chết hết rồi.”
Khi Cầu Đức Khảo rời khỏi Trường Sa, đã đem danh sách tất cả kẻ trộm mộ ở trong thành mà vạch trần ra hết. Trương Khải Sơn biết toàn bộ tình hình bên trong, tự mình giám sát, cũng không có kể đến chút tình riêng mà làm việc nương tay một chút, toàn bộ trộm mộ thành Trường Sa đều chết sạch sẽ, có rất nhiều người đều là thủ hạ của Trương Đại Phật gia.
Nhưng điều khiến cho Cẩu Ngũ vô cùng đau khổ chính là, khi lính của Trương Khải Sơn tới cửa bắt người, vừa nhìn thấy đó là quân lính của Trương Đại Phật gia, thì không có bất kì người nào phản kháng, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Trương Khải Sơn sẽ cho bọn họ một con đường sống, cũng không có ai muốn làm cho Trương Khải Sơn khó xử.
Nhưng mà tất cả đều chết hết, vào thời điểm họ bị xử bắn, rất nhiều người đến chết cũng không tin, đây là Trương Khải Sơn làm.
Trương Khải Sơn không nói lời nào, hắn suy nghĩ thật lâu, mới hỏi Cẩu Ngũ: “Cậu hận tôi sao?”
“Không phải tôi hận anh.” Cẩu Ngũ nói, “Chỉ là tôi không biết rốt cuộc anh muốn đạt được chuyện gì? Tôi chỉ biết là, tất cả thủ hạ đều coi anh giống như thần thánh vậy, chỉ cần anh động tay một chút là đã có thể cứu vãn được sự tình, nhưng anh cũng không làm, phu nhân của Nhị gia cũng vậy, Lão Lục cũng vậy, thủ hạ của anh cũng vậy, rốt cuộc anh đang tìm kiếm cái gì chứ?”
Trương Khải Sơn im lặng nhìn xuống đôi giày đang dần kết băng ở trên mặt sông này giây lát mới nói: “Trở về Hàng Châu đi, những chuyện này cũng hãy cố mà quên hết.” Nói rồi xoay người đi lên trên bờ.
Cẩu Ngũ không đi cùng hắn, chờ cho đến khi Trương Khải Sơn đi được vài chục bước, hắn mới hét lớn: “Rốt cuộc là vì sao chứ??!! Anh tuỳ tiện cho tôi một lý do cũng được mà, kiếm một cái cớ thôi là được!”
Trương Khải Sơn khoát tay một cái, trong lòng hắn rất yên lặng, có áy náy sao? Trong lòng hắn đã không còn có thể chứa nổi những thứ đó được nữa rồi.
Không có ai biết vào buổi tối hắn ra lệnh bắt người ngày hôm đó, hắn đã cầm súng lục nhắm ngay huyệt Thái Dương của mình. Hắn suy nghĩ rất nhiều và cảm thấy việc đó cũng giống như một buổi ca diễn hí khúc, dẫu có dễ dàng để nói ra, nhưng hắn có thể phụ thiên hạ cũng không được phụ giai nhân, hắn cũng đã nhiều lần muốn mình giống như một tên ăn xin, chỉ cần ôm một cây đao là có thể yên bình mà ngủ.
Đáng tiếc là không được như vậy.
Đúng vậy, hắn có lý do của mình, nhưng cho dù có nói ra đi nữa, cũng sẽ không thay đổi được cái gì cả.
Khi Trương Đại Phật gia đi lên bờ đê rồi, quay đầu lại nhìn đến trung tâm sông Tùng Hoa giây lát. Điều mà hắn mong muốn chính là thấy được Lão Ngũ vui vẻ nhất, thấy Lão Ngũ được giải thoát nhất, không muốn người khác căm thù nhất, lại đi tới Đông Bắc, chỉ là đến tìm một lý do để không hận hắn thôi sao.
“Cho đến cuối cùng vẫn có người bị người khác hận.” Trương Đại Phật gia lẩm bẩm nói một câu, nhắm chặt hai mắt.
“Sau này vĩnh viễn sẽ không gặp lại.”
( Hoàn Lão Cửu Môn)