Đào Hoa

Chương 56

Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

Trầm Lãng có chút mờ mịt.

Y đột nhiên nhớ không nổi chính mình nên nói cái gì, nên làm cái gì. Giống như y phong trần (gió bụi) mệt mỏi từ nhân nghĩa trang đuổi đến đây, đều không phải là vì bình định giang hồ sắp nổi lên đại phong ba, mà bất quá là muốn xem đến một người như vậy, tái nghe hắn nhẹ nhàng như thế mà cười một cái.

Không khỏi cười khổ: “Vương công tử biệt lai vô dạng?”

Vương Liên Hoa đảo mắt cười nói: “Rất tốt, chẳng qua Trầm đại hiệp chậm chạp không đến, khiến tại hạ chờ thật sự có chút nóng vội.”

Trầm Lãng thở dài một hơi: “Nguyên lai Vương công tử lúc này cố ý chờ đợi sao, thứ cho tại hạ đến trễ.”

Vương Liên Hoa nở nụ cười, cũng không nói lời nào, chỉ dẫn y qua hậu viện. Nguyên lai sau cửa ra kia, chính là một khu rừng đào rậm rạp phía sau núi, hiện giờ đã là tháng bảy, cành lá xum xuê tươi tốt, kết những quả to. Dưới tàng cây trải ra một cái chiếu lớn, trên có chén ly tàn rượu, có thể suy ra hắn mới vừa rồi đối nguyệt cảnh một mình ẩm rượu.

Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân.

(trích trong bài Nguyệt Hạ Độc Chước của Lý Bạch – tạm dịch : Nâng chén mời trăng sáng, với bóng thành ba người (trăng, ta, bóng) )

Huy hoàng cùng tịch mịch như thế nào.

Vương Liên Hoa cười nói: “Không biết Trầm đại hiệp có từng uống rượu?”

Trầm Lãng nói: “Nếu cùng tri kỷ ba năm, thoải mái từng uống rượu, tất nhiên là muốn uống đến say mới thôi.”

Vương Liên Hoa lắc đầu nói: “Kia bất quá là uống đến tận hứng, không thể được cho là uống rượu.”

Trầm Lãng cảm thấy thú vị, liền cười hỏi: “Vậy như thế nào được cho là uống rượu?”

Vương Liên Hoa nói: “Ngươi chưa nghe, nhất túy giải thiên sầu. Tất nhiên là đem vật gì đó, chuyện lúc trước toàn bộ tiêu tan, mới được cho là say.”

Trầm Lãng cười nói: “Có say, cũng có lúc tỉnh, như thế nào có thể đem chuyện lúc trước toàn bộ tiêu tan?”


Vương Liên Hoa mang tới cái bình bạch ngọc, một bên hướng trong chén của y rót rượu, vừa cười nói: “Rượu này, vừa may cũng tên là Tiêu Sầu.”

Rượu này tên là Tiêu Sầu, màu ửng đỏ, sáng trong suốt, giống như nước hoa đào.

Trầm Lãng không khỏi thở dài: “Vương công tử chẳng lẽ không biết, nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu?”

Vương Liên Hoa nâng ly cười khẽ: “Với ngươi cùng tiêu sầu vạn cổ (muôn đời).” Hắn mới vừa rồi đã uống không ít, hai gò má đã hiện lên màu hồng nhạt, đôi mắt mơ màng tựa như mộng, thanh âm triền miên, cũng có chút thoáng hiện ra run rẩy, khiến người xem nghe trong lòng đều căng thẳng.

Trầm Lãng liền không thèm nhắc lại, chỉ cúi đầu uống rượu trong ly kia, uống vừa nhanh vừa vội. Mùi rượu kia vừa không mạnh, cũng không khiến người ta bị sặc, một hơi rót hết mới phẩm ra thuần túy tinh khiết của nó, mà rượu kia lại trong veo như thế, tựa như tiêu tan vào tiếng nói, chỉ phải mặc cho cổ khí lưu kia thẳng theo trong bụng va chạm lên, khiến người toàn thân một trận tê dại.

Vương Liên Hoa thấy y như vậy, không khỏi cười nói: “Đêm còn dài, cần gì phải vội vã muốn say.” Vì thế đứng dậy lại một lần nữa thay y rót rượu,

Tiếp nhận rượu kia, nhưng là tiểu ẩm (rượu), lại càng phẩm ra tư vị tinh tế. Mới vừa rồi rõ ràng là ngọt vị nhè nhẹ, chậm rãi liền quay về chút chua xót khó hiểu, mùi rượu kia cũng là chậm rãi rót vào gan ruột, dư vị lượn lờ.

Rượu này, vô luận uống như thế nào, đều là rung động đến tâm can.

Vương Liên Hoa lại bế vò rượu mỉm cười. Liếc mắt một cái nhìn lại, hắn thật là đẹp, bạch y đứng dưới ánh trăng giống như tiên nhân ở nguyệt cung, bờ môi mỏng khẽ mím tựa như đạm mạc, sóng mắt xoay chuyển nhu tình.

Trầm Lãng chỉ phải cúi đầu thở dài.

Vương Liên Hoa cười nói: “Trầm đại hiệp vì sao thở dài? Ngày tốt cảnh đẹp như thế, lại có rượu ngon chiêu đãi cùng —— a, tại hạ hiểu được, nói không phải là thiếu giai nhân? Lại không biết Trầm phu nhân tới Lâm Hải rồi hay chưa.”

Trầm Lãng cười khổ nói: “Tin tức của ngươi quả thực rất linh thông (cực kì nhanh).”

Vương Liên Hoa không đáp lại, chỉ cười nói: “Đã không giai nhân hầu hạ, chỉ có tại hạ rót rượu cho Trầm đại hiệp, mong Trầm đại hiệp đừng lưu tâm.” Hắn lại mang đến bình rượu, muốn rót rượu vào ly của Trầm Lãng, lại bị Trầm Lãng một tay đè lại.

Hành động đột ngột này của Trầm Lãng, Vương Liên Hoa dường như sửng sờ một chút, chậm rãi đem cái bình kia để lại chỗ cũ.

Động tác của hắn thong thả mà tự nhiên, giống như tay của Trầm Lãng cầm cổ tay của hắn.

Trầm Lãng thấp giọng nói: “Nếu ngươi còn chưa đủ mỹ, trên đời này như thế nào còn có giai nhân?”

Vương Liên Hoa cúi đầu thu mi, bàn tay kia tựa như vô lực hạ xuống, người của hắn cũng vào thời khắc này nhẹ nhàng mà trượt xuống, dừng ở trong lòng của Trầm Lãng, giống như một mảnh trăng rơi vào hàn đàm (hồ băng).

Không biết nơi nào đó có tiếng nước róc rách, tựa như khóc như tố, giống như huyễn như thực.

Đó là mới vừa rồi rượu chưa khiến cho y say, có người như vậy trong ngực, như thế nào có thể không mất hồn?

Nhưng động tác của Trầm Lãng thật sự có chút quá nhanh, một cái mạo phạm này ánh trăng gợi tình.

Chỉ thấy hắn nghiêng người liền đem Vương Liên Hoa áp đảo, hai tay vẫn nắm thật chặt cổ tay của hắn.

Đao trong tay của Vương Liên Hoa, hiện lên tia sáng lạnh lùng.

Ánh trăng đêm nay như đao.

Vương Liên Hoa cười lạnh nói: “Tại hạ là nam nhi bảy thước, Trầm đại hiệp là người đã có thê có tử, thỉnh tự trọng.”

Trầm Lãng nhẹ nhàng mà lấy đoản đao trong tay hắn, thở dài: “Nguyên lai Vương công tử là bởi vì tại hạ mạo phạm mà xuất ra đao này, thỉnh thứ tội.” Y đang muốn ngồi dậy, Vương Liên Hoa ở phía dưới dùng sức xoay người lại, đưa y đặt xuống thân, cười hì hì nói: “Ngươi nếu để cho ta mạo phạm lại, ta liền thứ cho tội cho ngươi.”

Thái độ của hắn này thay đổi thực nhanh, Trầm Lãng không khỏi sửng sờ một chút, Vương Liên Hoa đã ha ha cười thân thủ xé vạt áo trước của y, nói: “Có đến có đi, mới là lễ nghĩa.”

Trầm Lãng làm sao cho phép hắn làm xằng bậy, ôm lấy thắt lưng hắn, lại đưa hắn áp quay về phía dưới, cười khổ nói: “Vương công tử đến tột cùng ý muốn như thế nào?”

Vương Liên Hoa khẽ cười nói: “Trầm đại hiệp, lời này ta nên hỏi ngươi mới đúng. Ngươi một mình tiến đến, ý muốn như thế nào?”

Trầm Lãng cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói bốn chữ.

“Đào hoa ngân phiếu.”

Vương Liên Hoa cười ha hả.

Hắn cười đến dồn dập mà ngắn ngủi, lại tựa như ho sặc kịch liệt, thân mình cũng có chút run rẩy, ngược lại khiến Trầm Lãng hoảng sợ, vội vàng buông hắn ra, xoay người ngồi dậy. Vương Liên Hoa cũng ngồi dậy, nhẹ nhàng vuốt mái tóc hơi rối loạn, vẻ mặt cũng hồi phục bình tĩnh, chính là thần khí trong con ngươi lại sáng ngời giảo hoạt hơn.

Trầm Lãng tiếp tục nói: “Những môn phái đó ở trong sa mạc vốn là hành động tập thể, nhân vật chết lại đều chỉ là người cầm quyền, thật làm người ta nghi ngờ. Nếu ta không có đoán sai, hành trình tầm bảo này, một là khiến cho thế lực các môn phái tàn sát lẫn nhau, hai là tạo cho ngươi cơ hội mua chuộc người nội loạn. Đào hoa ngân phiếu kia, ai cũng biết là tín hiệu lệnh cho người trong các đại môn phái bị ngươi mua chuộc hành động?”

Vương Liên Hoa nhẹ nhàng vỗ tay: “Suy cho cùng, nói ra được tốt lắm.”

Trầm Lãng cười khổ nói: “Dù cho nói được, nhưng làm sao so với hảo kế sách của Vương công tử.”

Vương Liên Hoa cười nói: “Ngươi đoán không sai, vậy xin hỏi Trầm đại hiệp tính toán xử trí việc này như thế nào?”

Trầm Lãng đột nhiên trầm mặc.

Y rót cho mình một chén rượu, uống cạn.

Sau đó lắc lắc đầu, nói: “Ta không biết.”

Lần này sửng sốt lại là Vương Liên Hoa.

Qua sau một lúc lâu, hắn mới đột nhiên thốt ra một câu: “Ta thật không thể ngờ.”

“Nếu ngươi nói, không phải bốn chữ này, hết thảy có lẽ sẽ không giống như vậy.” Vương Liên Hoa cười thở dài: “Ta thay ngươi suy nghĩ đã khá nhiều con đường, nhưng ngươi một cái cũng không chọn, không hổ là Trầm Lãng.”

Trầm Lãng im lặng nói: “Ta làm việc, vẫn là quá mức không quả quyết.”

Vương Liên Hoa tự cố tự nói tiếp: “Ngươi nếu là thật sự cùng Thất Thất rời bến, Trung Nguyên võ lâm kia, chính là của Vương Liên Hoa ta; nếu ngươi với thân phận minh chủ võ lâm, đến ngày mười bảy cùng các môn phái tiến đến sơn trang này thảo phạt ta, ta và ngươi ân oán lưỡng tuyệt, xem như chưa biết ai thắng ai bại; nhưng ngươi lại đến đây sớm hơn.”

Trầm Lãng vẫn chỉ nghe.

“Nếu ngươi chưa thấu hiểu bí ẩn trong đó, vậy cuối cùng tới đây nhất định là bỏ rơi Chu Thất Thất mà lấy tại hạ. Nhưng theo nhận thức của tại hạ Trầm Lãng cũng không phải là người như vậy.” Vương Liên Hoa khẽ cười nói, “Hiện giờ ngươi biết được hết thảy, là lúc các môn phái mật báo đến gia phủ, một mình tiến đến?”

Trầm Lãng cười khổ nói: “Tại hạ ở trong mắt mọi người là đồng minh của Vương công tử, nói như thế, lại có mấy người sẽ tin. Tại hạ cũng không biết đến tột cùng trong các môn phái, ai là phản nghịch, vu khống như thế, mất công rước lấy nhục nhã thôi. Kế sách của Vương công tử, chẳng lẽ không phải thiên y vô phùng (không có kẽ hở)?”

Vương Liên Hoa trừng lớn mắt nói: “Vậy ngươi nói không phải là muốn tới giết ta, chấm dứt toàn bộ chuyện sao?”

Trầm Lãng thở dài: “Nếu giết ngươi, cũng vẫn không biết kẻ phản nghịch trong trong các môn phái là người nào.”


Vương Liên Hoa đảo mắt cười nói: “Các môn phái trong giang hồ, vốn là có phân tranh, vạch trần một người, liền không phải không có người kế tiếp. Việc này vốn là bởi vì lòng tham trong nhân tâm cùng oán hận mà sinh thành, chẳng qua mới bị tại hạ lợi dụng thôi. Nếu giết tại hạ, bọn họ vẫn là năm bè bảy mảng, cũng không có kết quả gì; nhưng nếu không giết tại hạ, ngày mười bảy này, đứng đầu các phái nhất định kết thúc như thế, Trung Nguyên võ lâm, đó là của tại hạ, Trầm đại hiệp lúc này không giết, khả không kịp.”

Y nhìn hai mắt của hắn giảo hoạt mà sáng ngời, chữ chữ câu câu, thế nhưng đều là khuyên Trầm Lãng giết hắn, khiến người có chút dở khóc dở cười.

Trầm Lãng cười khổ: “Ta trước khi tới đây, thật có ý niệm này. Nhưng lúc tiếp theo thấy Vương công tử, liền biết tại hạ không thể, cũng không đành lòng. Cho nên, tại hạ theo như lời nói lúc trước không biết như thế nào cho phải, cũng không phải nói dối.”

Y quả thực thản nhiên khiến người không biết như thế nào cho phải.

Ánh mắt Vương Liên Hoa chợt lóe, lập tức cúi đầu nở nụ cười : “Hay là Trầm đại hiệp tình nguyện ngồi xem tại hạ đại khai sát giới sao?”

Trầm Lãng nhìn ánh mắt của hắn thực ôn nhu, ánh mắt lại lãnh khốc mà kiên định.

“Ngươi cũng không thể.”

Vương Liên Hoa cười ha hả.

Trầm Lãng lại tự cố, nói từng chữ từng câu: “Nếu ngươi có thể, ngươi vì cái gì, không đem ‘Đào hoa sát’ trên móng tay dung nhập vào trong rượu này?”

Biểu tình Vương Liên Hoa đột nhiên cứng ngắc. Hắn giơ lên ngón út tay phải của mình nhìn nhìn, khanh khách cười nói: “Hay là Trầm huynh chờ tại hạ giết ngươi sao?”

Trầm Lãng nói: “Trong móng tay của ngươi có ‘Đào hoa sát’, lại xá xảo cầu chuyết, dùng đao kia giết ta, ngươi rõ ràng, cũng là không đành lòng.”

Vương Liên Hoa khẽ cười nói: “Ngày đó trong địa cung, tại hạ từng nói qua, phụ hết người trong thiên hạ cũng không phụ Trầm huynh, không biết Trầm huynh còn nhớ rõ?”

Trầm Lãng cười khổ nói: “Tại hạ nhớ rõ. Ngươi không muốn phụ ta trước, liền bức ta phụ ngươi trước sao?”

Vương Liên Hoa ngửa mặt lên trời cười to nói: “Đáng tiếc Trầm huynh không trúng kế, phải làm thế nào đây?”

Trầm Lãng lại cúi đầu nói: “Tại hạ cũng không thông minh như vậy, ‘Đào hoa sát’ trên móng tay của ngươi, là sau lúc ngươi rút đao tại hạ mới nhìn thấy.” Y nhìn hắn, vẫn nhìn đến trong mắt hắn: “Vương công tử, ta đã chờ ngươi động thủ. Thẳng đến lúc đó… Ta mới biết được, ngươi nếu thực muốn động thủ, ta sớm chết ở chỗ này.”

Vương Liên Hoa vươn ngón tay kia, nhẹ nhàng thổi một hơi, bột phấn màu hồng kia liền tản đi.

Hắn nhìn y cười: “Dựa vào trí tuệ của Trầm huynh, nhưng lại không nghi ngờ trong rượu kia có độc, thật là rất kỳ quái a.”

Y cũng nhìn hắn cười: “Có độc thì như thế nào? Nếu ta cái gì cũng không thể làm, lúc này chết ở trong tay của ngươi, cũng vẫn có thể xem là một loại kết cục.”

Nụ cười của y có điểm thê lương: “Chính là, ta nguyên tưởng rằng chỉ có ta không thể, không ngờ ngươi cũng không thể.”