Đào Hoa

Chương 55

Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

Phía trước mỗi người đi một ngả, Hùng Miêu Nhi bản thân muốn giáo huấn Trầm Lãng một lần.

Hắn cố gắng nhẫn nại ngừng xúc động chửi ầm lên, trầm giọng nói: “Ngươi có phải hay không cảm thấy chính mình quá thành thực? Chẳng lẽ ngươi không biết có đôi khi nói thật so với lời nói dối còn muốn đả thương người?”

Trầm Lãng thở dài: “Ta biết, lại không thể như thế.”

Hùng Miêu Nhi cảm thấy y gỗ mục không thể điêu (không thể cứu vãn).

“Ngươi chỉ cần từ chối là ngoài ý muốn, về sau tái sẽ không phát sinh việc này, Thất Thất chẳng lẽ sẽ không tin sao? Thương tâm một trận, thì cũng thôi.” Hắn nhìn Trầm Lãng nói: “Hiện giờ ngươi bảo nàng như thế nào chịu đựng?”

Trầm Lãng cười khổ hỏi hắn một vấn đề: “Chết đi một người phụ lòng cùng một hảo trượng phu(người chồng tốt), người nào càng khiến nữ tử thương tâm hơn?”

Hùng Miêu Nhi đột nhiên liền sửng sốt.

“Tử? Ngươi vì cái gì sẽ tử?”

Trầm Lãng mỉm cười: “Ta chưa nói ta sẽ tử.”

Hùng Miêu Nhi có chút nghĩ muốn đánh y, “Vậy ngươi…”

Trầm Lãng cười nói: “Chính là vạn nhất.” (ngộ nhỡ, lỡ may xảy ra)


Hùng Miêu Nhi cũng không phải đoán không được theo như lời Trầm Lãng “Tử” này cùng Vương Liên Hoa có liên quan, nhưng hắn có điểm suy nghĩ không rõ ràng lắm tính chất nghiêm trọng của chuyện. Càng nghĩ không nghĩ thấu, còn muốn hỏi tiếp, Trầm Lãng cũng không giải thích nữa.

Y đưa cho hắn một cái túi gấm.

“Ngươi trước theo Thất Thất đến nơi hải thuyền.” Trầm Lãng nói: “Nếu tới rồi ngày mười chín, ta vẫn chưa tới, ngươi liền mở túi gấm này ra, giống như mặt trên viết mà đi.”

Y vỗ vỗ bả vai Hùng Miêu Nhi: “Phiền ngươi… Chiếu cố Thất Thất. Có ngươi ở đó, ta thực yên tâm.”

Hùng Miêu Nhi nghĩ muốn tái nói cái gì đó, ngẩng đầu lại thấy ánh mắt Trầm Lãng một mảnh sưởng lượng (rộng và sáng), tràn đầy tín nhiệm, lại nghĩ đến “Tử” theo như lời y, không khỏi trong lòng một trận kích động, gắt gao nắm tay Trầm Lãng một lát, sau đó liền sải bước đi ra cửa.

Thời khắc biệt ly, thế nhưng không có nhiều dây dưa lắm.

Giống như cái gì cũng là im lặng, đạm mạc, yêu lạnh lùng hận lạnh lùng đích, khiến người trong lòng chết lặng.

Thất Thất ôm Tinh nhi lên xe, Trầm Lãng nghĩ muốn vươn tay qua chạm đến mặt Tinh nhi, lại bị Thất Thất hung hăng trừng mắt nhìn liếc một cái.

Cười khổ, ngón tay lại vẫn nhẹ nhàng rơi xuống, từ hai gò má Tinh nhi đến khuôn mặt Thất Thất. Tràn đầy yêu thương, động tác thực thậm chí còn có một tia sầu não, ôn nhu đến mức có thể khiến sắt đá đều hòa tan.

Thất Thất cắn môi, nhịn xuống không để cho mình khóc lên.

“Các ngươi đi trước, ta xong xuôi xong việc, sẽ đến.”

Xe càng lúc càng xa.

Thất Thất quay đầu lại, lại nhìn thấy thân ảnh Trầm Lãng còn cố nhất đứng lặng ở nơi nào, tựa như đứng thành gỗ đá.

Ngón tay đặt trên hai gò má đã nóng hơn trước.

Toàn bộ quyết tuyệt (dứt khoát), đề phòng, lạnh lùng đột nhiên sụp đổ, nước mắt tựa như vỡ bờ.

Thất Thất không để ý xe ngựa xóc nảy, phút chốc đứng lên.

Đối với bóng người phương xa kêu to.

“Trầm Lãng, Trầm Lãng, ngươi nhất định phải tới, ta tha thứ ngươi, ta cái gì cũng tha thứ cho ngươi, chỉ cần ngươi tới! Chỉ cần ngươi tới!”

Nàng khóc giống như nhiều năm trước, thiếu nữ cầu yêu không được.

Hùng Miêu Nhi ở trên xe, lại từ đầu tới cuối cũng không nói lời nào. Lúc này cũng chỉ là, yên lặng đem trường sam (áo dài) bên cạnh, nhẹ nhàng khoác ở tại đầu vai run rẩy của Thất Thất.

Trầm Lãng nhìn hình ảnh chiếc xe đi xa, chỉ cảm thấy khóe miệng chua sót.

Y nghe được câu nói kia, bởi vậy tâm tình trầm trọng gấp đôi.

Hành trình cũng không thể trì hoãn.

Hoa đào thiếp.

Giấy viết thư phấn hồng giống như thiếu nữ hoài xuân viết cho ý trung nhân.

Vương công tử của Vân mộng các.

Vương công tử tựa như hoa đào.

Chút tưởng tượng , trong lồng ngực liền nhịn không được đến mức muốn co rút đau đớn, tên tự (họ và tên) của người kia giống như một đường vết thương thê lương tươi đẹp nhất trong lòng.

Tới Vân Mộng các, nha hoàn tùy thân Tiểu Tạ của Vương Liên Hoa thấy y đến, cũng không kinh ngạc nhiều lắm.

“Hôm nay mười lăm, công tử đã qua sơn trang.”

Vân Mộng sơn trang, giống như năm đó Sài Ngọc Hoan cùng Vương Vân Mộng khi còn cư ngụ.

Theo kế hoạch, chí khí vĩ đại mưu lược thiên hạ, đến ân oán triền miên khó hiểu, hết thảy bắt đầu từ nay về sau, lại chấm dứt lúc này.

Vân Mộng sơn trang ở ngoại ô thành Lạc Dương.

Ở trong quần sơn, hoang vắng có chút không ngờ. Năm đó Sài Ngọc Quan chọn lựa một nơi như vậy, vốn là cầu được thanh danh ý ẩn nhẫn đạm bạc. Sau tai nạn quay về núi Nhạn, Vương Vân Mộng mang theo Vương Liên Hoa rời khỏi nơi này, tái không trở về, bởi vậy dần dần hoang phế. Vương Vân Mộng rất lâu sau đó, Vương Liên Hoa mới nhớ tới như vậy, bảo người đi rửa sạch một chút, chính mình cũng không ở lại, chỉ chừa vài người trông giữ, hiện giờ vẫn như cũ là một mảnh đồi bại khí. Trầm Lãng dọc theo thạch cấp (bậc thang đá) mà lên, chỉ thấy nhà cửa xa xa một mảnh tối đen, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống xem ra lại yên tĩnh, bốn phía chỉ có tiếng gió lá rụng, thảm đạm thê lương.

Trầm Lãng cơ hồ hoài nghi Tiểu Tạ đang dối gạt y. Rất khó tưởng tượng Vương Liên Hoa lại ở chỗ này, hắn vốn là hồng y minh mị (áo đỏ tươi đẹp), hàng đêm sênh (cái khèn) ca. Hiện giờ kế hoạch hắn mong đợi đã gần đến, giang hồ của hắn, sự thống trị của hắn, giống như đều dễ như trở bàn tay, vì sao lại muốn chọn một nơi như vậy, chờ đợi kết cục xảy ra trong dự kiến?

Đến gần, vẫn như cũ không thấy có ngọn đèn.

Đại môn sơn trang khép, môn xuyên (chốt cửa) bị tàn phá, nhẹ nhàng đẩy, liền phát ra thanh âm “Chi oa oa”, vang dội chói tai, khiến Trầm Lãng không khỏi kinh ngạc cả kinh.

Lúc sau lại là một mảnh yên tĩnh.

Trong sơn trang cái gì cũng không có, hoàn toàn trống rỗng.

Chẳng lẽ Tiểu Tạ thực đang dối gạt y? Nếu nàng lừa y, đương nhiên là chủ ý của Vương Liên Hoa, lại không biết Vương Liên Hoa vì sao lừa y lừa đến đây?

Trầm Lãng có chút chưa từ bỏ ý định.

Y quyết định kêu một tên Vương Liên Hoa.

Y gọi cũng không vang, nhưng chung quanh thật sự quá mức im lặng, cho nên thanh âm kia ở đêm tối phi thường vang dội, làm cho chính y cũng kinh ngạc cả kinh.

Sau đó y liền nghe được tiếng cười nhạo nhẹ nhàng.

Y đã nhiều ngày không thấy hắn, thanh âm lúc này nghe quen thuộc như thế nhưng lại cũng xa lạ, giống như là từ trong lòng của y phát ra, khiến ngũ tạng lục phủ của y, tứ chi huyết mạch, đều chấn động lên.

Cửa hậu viện nhẹ nhàng mở ra.

Vương Liên Hoa tà tà dựa ở trên cửa: “Ngươi gọi ta?”

Hắn mặc một thân bạch y (áo trắng), thân hình gầy yếu bóng dáng dưới ánh trăng tựa như nhẹ nhàng mờ nhạt.