Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 7

Thưởng cho hai lượng bạc, tiểu nhị lải nhải giới thiệu cho Hoa Mãn Lâu và Hoàng Dược Sư: “Hai vị, quỳ dưới kia là tiểu hài tử Lý gia, năm nay mới mười hai. Nói đến, đứa bé này thực bi thảm. Mẫu thân mất sớm, cha nó lại mê cờ bạc, hai chị gái của nó đều bị bán đi trả nợ, cuối cùng chỉ còn mình nó, đứa nhỏ này từ nhỏ đã liều mình kiếm tiền, hai cha con mới không chết đói. Nhưng hiện giờ cha nó lại nợ nần, nếu hôm nay không trả đủ năm mươi lượng bạc, sẽ bị mang đi bán làm tiểu quan. Đứa nhỏ đáng thương, chạy đông chạy tây, cuối cùng ngay cả năm lượng bạc cũng không có. Hơn nữa nha,” Tiểu nhị hạ giọng: “Đứa nhỏ Lý gia bộ dạng không tồi, lão bản nam kỹ nhìn chòng chọc thằng nhóc đã thật lâu, nhưng tên kia nuôi một đám hung ác, không ai dám động vào hắn, đành xin lỗi đứa nhỏ kia……” Tiểu nhị nói xong, thấy hai vị trước mắt không nói chuyện, tự biết điều lui xuống.

Hoa Mãn Lâu trong lòng khẽ động, gợn vài tia chua xót, thống khổ bị người nhà vứt bỏ, chính y hiểu được, giống như lòng bị xé nát, máu thịt như bị tróc xuống.


Hoảng hốt nhớ về kiếp trước, khi mẹ vứt bỏ mình, trời đông giá rét, sắc trời dần tối, một mình đơn độc đứng giữa gió lạnh, xiêm y đơn bạc căn bản không thể giữ ấm, nhưng không có cảm giác gì cả, hết thảy đều tập trung nhìn bóng dáng mẹ không quay đầu dần biến mất……

“A Lâu, A Lâu, ngươi sao vậy?” Hoàng Dược Sư nhìn nam nhân hoàn mĩ trước mắt, đột nhiên cảm thấy mình cùng y chưa từng xa cách như vậy. Cho dù không nhìn thấy nhưng vẫn luôn có thần thái khác nhau lưu chuyển trong đôi mắt ấy, nhưng hiện tại đôi mắt ấy ngập tràn ảm đạm, như một người mù bình thường, tâm hắn kinh hoàng nhảy dựng.

Hoa Mãn Lâu lấy lại tinh thần, nghe được lo lắng trong giọng nói của Hoàng Dược Sư, hơi hơi nghiêng đầu, như cười nói: “Dược Sư, không có gì. Chỉ là đang suy nghĩ một chuyện.”

Không có gì, không có gì, Hoàng Dược Sư nổi giận, người này, người này, sao vẫn gạt hắn, thực, thực làm cho Hoàng Dược Sư khẽ run run bờ vai xúc động. Hắn hơi nắm tay lại, nói với chính mình, bình tĩnh bình tĩnh, nam nhân này luôn dịu dàng như vậy, khách khí………

TNND, y khách khí cái gì, không để ý huynh đệ như mình sao? [Phì khụ, khụ. Xin lỗi, tiếp tục, tiếp tục…]

[chú thích phát: TNND nghĩa giống TMD, có lẽ là viết tắt của “thao nhĩ nãi đích” < đoán bừa nha] “A Lâu,” Trong giọng nói nồng đậm tức giận làm Hoa Mãn Lâu sững người, “Ngươi khách khí cái gì? Ngươi trốn tránh cái gì? Hiện giờ còn chuyện gì không thể nói cho ta biết?” Hoàng Dược Sư trầm giọng nói. Hoa Mãn Lâu nhất thời không nói gì, suy nghĩ cùng vân vân xoay chuyển trong đầu, trong nhất thời, khuôn mặt trở nên thanh lãnh. Lúc này giọng nói một thiếu niên vang lên phía sau: “Sư phụ? Sư phụ, quả nhiên là ngài, ngài rốt cục đến Tô Châu.” Hoàng Dược Sư còn chưa hết giận, nặng nề hừ một tiếng, đem thiếu niên kia dọa rồi. Hoa Mãn Lâu cười cười xin lỗi, đối thiếu niên kia có chút tò mò, đây là đệ tử của Hoàng Dược Sư, nhưng, là người nào? “Vị tiểu huynh đệ này, có chuyện gì trước ngồi xuống rồi nói, không cần phải đứng đó.” Hoa Mãn Lâu nhẹ động quạt, cười nói. Thiếu niên vừa rồi ánh mắt dán chặt trên người Hoàng Dược Sư, bị tức giận của hắn làm sợ tới mức không dám lên tiếng, lúc này Hoa Mãn Lâu lên tiếng mới chú ý đến, chỉ thấy người này áo trắng hơn tuyết, khuôn mặt tuấn tú, là mỹ nam tử khó gặp, người từng trải, khí chất cao nhã, ôn nhuận bình thản, làm thiếu niên ngây ngốc đứng nhìn. Hoàng Dược Sư thấy thần sắc đồ đệ như vậy, trong lúc tức giận, lửa giận vô ý càng tăng thêm, hừ một tiếng, mang theo cả nội lực. Hoa Mãn Lâu nhíu mày, lắc mình đến bên thiếu niên trước mặt chống đỡ, ống tay áo nhẹ vung lên, hóa giải nội lực, khuyên giải an ủi: “Dược Sư, ngươi, ngươi giận ta thì trực tiếp hướng vào ta, không cần giận chó đánh mèo trên người đồ nhi.” Hoàng Dược Sư sau khi phát ra tiếng kia liền hối hận, hiện giờ nghe Hoa Mãn Lâu khuyên, hối hận kia liền bị áp chế, lại tiếp tục tức giận, lại hừ một tiếng thật mạnh. Hoa Mãn Lâu cảm thấy thiếu niên trong lòng nhẹ run rẩy đứng lên, biết sự tình không ổn. Nhẹ nhàng thở dài, buông thiếu niên ra, tay sờ soạng đi đến chỗ Hoàng Dược Sư, nói: “Dược Sư, đều là ta không phải, ngươi đừng tức giận……” Hoàng Dược Sư thấy thế, khống khỏi lấy tay kéo y qua bên cạnh ngồi xuống. Thở dài, trong lòng bất đắc dĩ, người này, chung quy chính là khắc tinh của mình, trong nháy mắt đem lửa giận của mình áp chế, bản thân cũng không đành lòng giận y, nam tử này, ở bên hắn rất nhanh có thể làm hắn nguôi giận…… Hoàng Dược Sư lại hướng thiếu niên nháy mắt, để hắn ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Linh Phong, đại sư huynh cùng sư tỷ đâu?” “Đại sư huynh cùng đại sư tỷ không có đây……” Khúc Linh Phong vựng vựng, hiển nhiên còn chưa hoàn hồn. “A Lâu, đây là đồ đệ thứ ba của ta, Khúc Linh Phong, năm nay mười lăm. Tiểu Tam, đây là Hoa Mãn Lâu tiên sinh, là tri kỷ của vi sư.” Hoàng Dược Sư giới thiệu hai người, nhớ tới Hoa Mãn Lâu bên cạnh. [Tiểu Tam… tiểu tam… ách, lại suy nghĩ vớ vẩn…] Hoa Mãn Lâu sờ sờ cái mũi, quay đầu phía thiếu niên dưới lầu, nhẹ giọng nói: “Dược Sư, ta muốn mua nó.” “Tùy ngươi.” Hoàng Dược Sư gắt gao nắm chặt tay y, sau đó nhạt giọng phân phó: “Tiểu Tam Nhi, đi đem thiếu niên kia lên đây, cẩn thận đừng để chó cắn.” Khúc Linh Phong như trước, hồn phiêu phiêu đi xuống. “Dược Sư, đừng tức giận.” Hoa Mãn Lâu mềm giọng nói, rút tay mình ra, sờ soạng mặt bàn, Hoàng Dược Sư bất giác thở dài, đem chén trà đặt vào tay y, nói: “Vì sao?” Một câu không đầu không đuôi, Hoa Mãn Lâu vẫn hiểu được: “Ta phải ở lại Tô Châu, không quen thuộc nơi này, cần người luôn ở bên cạnh. Dược Sư, ngươi lo lắng cho ta, ta rất vui, nhưng là, A Hành cô nương vẫn đang ở nhà đợi ngươi, chờ ngươi xong việc sẽ thành thân. Hơn nữa ngươi cũng có việc muốn làm, không thể luôn bên cạnh.” Tay nhanh chóng giơ lên ngắt lời hắn định nói, “Đừng phủ nhận. Đồ đệ ngươi cũng đã tới tìm ngươi.” Hạ tay, lại nhẹ giọng nói: “Đứa nhỏ kia, không đành lòng nhìn nó phải chịu long đong vất vả.” Thiên hạ rộn ràng, vì lợi mà đến Thiên hạ nhốn nháo, vì lợi mà hướng, giọng nói dịu dàng lại bi thương như vậy, giọng nói còn non nớt như vậy, đứa bé còn nhỏ như vậy, phải là loại tâm trạng gì mới có thể nói ra những lời như thế? Vì thế, trong nháy mắt, y quyết định muốn đem giọng nói đó giữ bên người. Hoàng Dược Sư bị bàn tay bạch ngọc kia cầm lại, ngón tay mềm mại, cảm giác ngứa ngáy, hương lan nhẹ nhàng tới bên chóp mũi, trong nháy mắt, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm Hoa Mãn Lâu, hô hấp dồn dập, đầu oanh một tiếng, rối loạn, tim đập thình thịch. Hoàng Dược Sư tâm xuân nhộn nhạo, không thể bình tĩnh.