Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 37

Thời điểm Hoa Mãn Lâu tỉnh lại là khi đã lên đèn, mùi hương của đèn thoang thoảng, Hoa Mãn Lâu vô thần mở mắt, thân thể chẳng có tí sức lực nào, nhấc một ngón tay cũng không nổi, lại càng đừng nói tới đứng lên.

Lúc này, một thanh âm vui sướng nói: “A Lâu, ngươi tỉnh rồi.” Một mùi hương truyền đến, Hoàng Dược Sư bưng một chén cháo thơm ngào ngạt lại đây.

Hoa Mãn Lâu nghe tiếng, nhớ lại chuyện xảy ra lúc chiều, mặt không khỏi đỏ bừng. Trên người nhẹ nhàng khoan khoái, nói vậy là Hoàng Dược Sư đã tắm rửa sạch sẽ cho y.

“A Lâu, ngươi đã ngủ rất lâu rồi, hẳn là đã đói bụng đi?” Hoàng Dược Sư đỡ Hoa Mãn Lâu dậy, để y dựa vào người mình, dưới tay chạm tới hông y, vận chân khí, mát xa cho y.

Hoa Mãn Lâu thân thể cứng đờ, biết chống cự Hoàng Dược Sư cũng vô dụng, thả lỏng người dựa vào hắn.

“Dược Sư……” Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy thanh âm khàn khàn khó nghe, Hoàng Dược Sư vội lấy một chén nước tới, cẩn thận uy y uống.

Uống nước xong, Hoa Mãn Lâu cảm thấy không còn khó chịu nữa, thoải mái thở ra một hơi, vô thức cọ cọ vào ngực Hoàng Dược Sư, hỏi: “Dược Sư, hiện tại là canh mấy?”

Hoàng Dược Sư bị động tác vô thức của y trong nhất thời cảm thấy thật ấm áp. Hắn ôn nhu cười nói: “A Lâu, hiện tại là giờ Dậu, ngươi còn chưa ăn gì, để ta uy ngươi.”

Hoa Mãn Lâu để hắn tùy ý. Cháo là cháo thuốc, qua xử lý của Hoàng Dược Sư, hương vị tất nhiên là thơm ngon dị thường. Nhưng là……

“Dược Sư, đây là cháo gì?” Hoa Mãn Lâu mặt không chút thay đổi hỏi.

“Là…… Cháo đậu đỏ……” Hoàng Dược Sư cẩn thận trả lời.

Đậu đỏ?

Hoa Mãn Lâu mặt không chút thay đổi đối mặt hắn, nhìn chằm chằm thật lâu, tuy nói Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, nhưng Hoàng Dược Sư vẫn cảm thấy loại ánh nhìn này, có chút kinh hồn táng đảm. Cuối cùng, Hoa Mãn Lâu cứng ngắc nói: “Tiếp đi.” Hoàng Dược Sư mới tiếp tục đút cháo.

Hoàng Dược Sư một thìa lại một thìa, Hoa Mãn Lâu cũng thuận theo ăn. Hắn đảo mắt nhìn qua người Hoa Mãn Lâu, đầy vết xanh xanh tím tím, trong lòng thương tiếc.

Cũng là do hắn lỗ mãng. Nhưng là, chung quy không thể nhịn được.


Hoa Mãn Lâu là người quan trọng nhất với hắn, hơn nữa khi đó tên đã lên dây, không thể không bắn. Hắn tuy đã cố gắng cực kỳ dịu dàng, nhưng vẫn là làm y bị thương. Một thân vết thương kia, chính hắn nhìn cũng kinh hãi, đối với Hoa Mãn Lâu không khỏi lo lắng.

“A Lâu, ngươi có oán ta không? Ngươi có hối hận không?” Oán hận hắn cường ngạnh bức bách y, oán hắn cứng đầu như vậy chờ đợi y, nhưng hối hận như vậy cũng không có đường lui.

Hoa Mãn Lâu nghe vậy, thiếu chút nữa hộc máu.

Hối hận? Hiện tại mới cùng hắn nói cái gì hối hận hay không hối hận? Vốn không có gì phải hối hận cả, nhưng nghe hắn hỏi như vậy, lập tức liền tức giận.

Hối hận? Y hiện tại bắt đầu hối hận.

Vốn nếu y kiên trì không đồng ý, Hoàng Dược Sư nghĩ có thể dễ dàng đắc thủ thế sao? Y cũng là nam nhân, kiếp trước kiếp này đều chẳng có kinh nghiệm gì, Tuy nói bản tính đạm bạc, nhưng mấy cái ý nghĩ làm cái gì kia của nam nhân y cũng có nghĩ tới. Y rời khỏi Hoàng Dược Sư ba năm, vốn là có chút áy náy, có chút đau lòng hắn, cũng nhận ra trong nội tâm mình muốn cái gì, hơn nữa kinh nghiệm bản thân là hoàn toàn vô dụng. Mới có thể ngầm đồng ý để Hoàng Dược Sư làm vậy.

Hiện giờ nhầm rồi, mọi việc đều đã xong, giờ mới hỏi có hối hận không, này, này……

Y nổi giận đùng đùng đẩy Hoàng Dược Sư ra, không cẩn thận lại làm bản thân bị đau, bịch một tiếng ngã về giường. Đau đến mồ hôi chảy ròng.

Hoàng Dược Sư vội vàng đỡ y dậy, tay không ngừng ấn vào huyệt đạo phía dưới.

Bọn họ tương giao đã lâu, cho dù đã tách ra một thời gian dài, nhưng Hoa Mãn Lâu suy nghĩ một chút cũng hiểu được tám chín phần suy nghĩ của Hoàng Dược Sư. Hắn không khỏi mặt mày hớn hở, nói: “A Lâu, ngươi hứa rồi, không thể đổi ý nha.”

Hoa Mãn Lâu hừ một tiếng, đẩy hắn ra, run rẩy xoay người, kéo chăn ngủ.

Hoàng Dược Sư vội vàng ôm y, thấp giọng dỗ.

“A Lâu, ta sai rồi……”

“A Lâu, ngươi nói chuyện với ta được không?”

“A Lâu, là ta không tốt, ngươi đừng cắn môi mình, ta sẽ đau lòng…… Muốn cắn thì cắn tay ta đi……”

“…… A! Vai ta…… Ách…… A Lâu, nói cắn liền cắn…… A!………”

Ngoài cửa sổ tuyết rơi dầy đặc, bên trong nùng tình mật ý nhiệt tình như lửa, rất dễ khiến người bên ngoài phải ghen tị.

Lúc này, Khúc Linh Phong đang ai oán nhìn hình bóng Nguyệt Ảnh đang vội vội vàng vàng nấu thuốc, giống vài năm trước, đứng ngoài cửa mà ngắm. Nhưng là hắn quên, sau vài năm, hắn đã lớn hơn một đứa nhỏ hơn mười tuổi rất nhiều rồi, thân thể đã lớn như vậy, đã thành một đại nam nhân rồi, làm cái động tác như vậy, thoạt nhìn chẳng ra thể thống gì.

Lý Nguyệt Ảnh một bên bận việc, một bên dùng khóe mắt nhìn người ở ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ than nhẹ, người này nha, thật đúng là.

Nhưng vừa phân tâm, không cẩn thận bị bếp lửa làm bỏng chút, đầu ngón tay đỏ bừng.

Khúc Linh Phong lập tức chạy đến, nắm tay bị thương của y, không khỏi đau lòng trách cứ: “Ảnh nhi, sao lại không cẩn thận như vậy? Đau không?”

Lý Nguyệt Ảnh ngơ ngác nhìn nam nhân còn cao hơn mình một cái đầu, gương mặt có chút xa lạ, giọng nói trong trí nhớ có chút khác biệt, nhưng vẫn là lời nói quan tâm như trước, hành động quen thuộc như vậy. Khúc Linh Phong hiện giờ tóc mai mày kiếm, tinh mục tuấn nhan, đúng là một thiếu niên tuấn lãng, rất phong độ. Lý Nguyệt Ảnh nhớ lúc trước đi trên đường có nghe nói qua một ít chuyện phong lưu của Khúc Linh Phong, trong lòng có chút bài xích đẩy hắn ra.

Sau khi bị đẩy ra, Khúc Linh Phong chỉ lẳng lặng nhìn tay mình không nói, Lý Nguyệt Ảnh có chút kinh hãi giờ phút này cũng chỉ im lặng, miễn cưỡng cười vui nói: “Ta, ta không sao, thuốc này cũng xong rồi, ta, đi nghỉ trước.” Nói xong liền xoay người rời đi, có điểm giống đang chạy trối chết.

Ai ngờ, còn chưa tới cửa, bên hông đã bị kéo trở về, tiến vào trong lòng ngực ấm áp. Khúc Linh Phong ôm Lý Nguyệt Ảnh, vùi đầu ở bả vai y, ngữ khí ảo não nói: “Đệ chán ghét ta đến vậy sao?”

Hơi thở ấm áp phun lên cổ Lý Nguyệt Ảnh, ngứa ngứa, Nguyệt Ảnh một trận chấn kinh, lại làm cho Khúc Linh Phong ôm càng chặt.

Lý Nguyệt Ảnh cả kinh, dùng sức tách ra hai cánh tay bên hông, xoay người. Rồi lại bị Khúc Linh Phong ôm vào lòng không thể động đậy.

Lý Nguyệt Ảnh đẩy Khúc Linh Phong, nói: “Linh Phong, đừng nháo, ta đang vội ——” Lời nói dừng lại ngay khi nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Khúc Linh Phong.

Lý Nguyệt Ảnh quen Khúc Linh Phong nhiều năm, cho tới giờ chưa từng thấy một Khúc Linh Phong âm trầm như vậy. Vẻ mặt đó, là lần đầu tiên Nguyệt Ảnh nhìn thấy.

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Ảnh, không để y có cơ hội thoát đi.

“Đệ, chán ghét ta.” Không có ngữ khí nghi vấn, mà giống như câu trần thuật đầy nghi ngờ.

“Linh Phong, trước buông……”

“Buông ra? Sau đó đệ lại rời khỏi ta, lần này là lại vài năm?” Khúc Linh Phong nghiêng đầu, làm như hỏi lại, lại như thuật lại, ngữ khí buồn rầu hỏi Nguyệt Ảnh. [thật sự là đột nhiên muốn Linh Phong làm thụ… ai biết bộ nào thụ chủ động theo đuổi công không giới thiệu tui…]

Khoảng cách quá gần, tựa hồ chỉ cần ngửa đầu lên là có thể chạm tới môi, hơi thở hai người hòa vào nhau, ái muội làm Lý Nguyệt Ảnh sợ hãi.

Cố đẩy người kia ra, Lý Nguyệt Ảnh có điểm sợ hãi, hô lên: “Linh Phong, huynh không cần như vậy, ta cũng không phải rời khỏi đây.”

“Nguyệt Ảnh, đệ ghét ta sao? Vì sao phải tránh ta như vậy?” Khúc Linh Phong nhìn người trong ngực đã lớn dần lên sau mấy năm qua, không còn là tiểu thiếu niên nhỏ gầy trước đây, sau vài năm, thân thể y mặc dù thoạt nhìn yếu đuối, nhưng trên thực tế lại thon dài mềm dẻo, cơ thể rắn chắc.

Vì cái gì phải né tránh mình? Vì chán ghét mình sao?

Nguyệt Ảnh phức tạp nhìn người thanh niên trước mặt, không khỏi thở dài, trong lòng mềm nhũn, dịu dàng trấn an: “Ta không chán ghét huynh, ta sao có thể chán ghét huynh? Ta chỉ là……”

“Chỉ là gì?”

“A…… Thuốc đã xong rồi, sư phụ không thể uống muộn, nếu không sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất. Linh Phong, từ từ, chúng ta sau hãy nói.”

Khúc Linh Phong nhìn Nguyệt Ảnh né tránh ánh mắt mình, nhẹ nhàng nói bên tai y: “Ảnh nhi, đừng để ta phải đợi quá lâu.” Nói rồi chậm rãi buông tay.

Lý Nguyệt Ảnh nhìn đôi mắt hắn, không biết từ khi nào ánh mắt kia lại trở nên thấm thúy như vậy, nhất thời ngây người. Chỉ có tình cảm sâu đậm trong đó là giống với trước đây.

“Ảnh nhi, đệ đang quyến rũ ta sao?” Cười cười tới gần Lý Nguyệt Ảnh, khoảng cách hai người một lần nữa rút lại, chỉ cần mở miệng là sẽ hôn lên. Lý Nguyệt Ảnh lúc này mới bừng tỉnh, chính mình khi thấy Khúc Linh Phong luôn xem hắn là tên ngốc tử trước đây, lúc này, ngay cả khi hắn tới gần như vậy cũng không phát hiện ra.

“Nguyệt Ảnh, không cần phải nghĩ nhiều, cũng đừng nghĩ quá lâu.” Khi Khúc Linh Phong nói, hơi thở phả vào tai Nguyệt Ảnh, không khí thân mật như vậy khiến Nguyệt Ảnh không tự giác đỏ mặt.

Khúc Linh Phong ở gần như vậy, tất nhiên là phát hiện ra, trong lòng hắn vui vẻ, mặt cũng không chút giấu diếm, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của y, thấy mặt càng ngày càng hồng, lấy được nụ hôn đầu của y, tâm tình hắn tốt lắm.


Nguyệt Ảnh, ta sẽ không…… một lần nữa để đệ có cơ hội rời khỏi ta.

Nguyệt Ảnh ngơ ngác chạm tay lên môi. Cảm xúc vẫn mềm mại như vậy, tuy rằng Khúc Linh Phong đã rời đi, nhưng không khí vẫn còn lưu chuyển hơi thở ấm áp ấy. Nguyệt Ảnh có chút đăm chiêu, khẽ cắn môi.

Từ khi nào, Linh Phong gọi y là Ảnh nhi?

Từ khi nào, Linh Phong đối y có loại tình cảm này? Thậm chí hôn y? Do tò mò hay vì lý do gì khác?

Từ khi nào, Linh Phong thay đổi?

Rốt cuộc là Linh Phong thay đổi, hay là chính y thay đổi?

Khúc Linh Phong đi ra đình viện, xa xa thấy Trần Huyền Phong ngồi ở mái nhà đối diện, cầm một bầu rượu, hướng hắn lắc lắc.

Khúc Linh Phong cười, lập tức phi thân bay lên. Trần Huyền Phong ném cho hắn một bầu rượu. Hai huynh đệ cứ như vậy ngồi trên nóc nhà tâm sự.

“Tiểu tam nhi, đệ quyết định?” Trần Huyền Phong uống xong một ngụm rượu, thật lòng hỏi.

“Huynh biết không? Đại sư huynh.” Khúc Linh Phong cúi đầu cười nói, đáp phi sở vấn [hỏi một đằng trả lời một nẻo]. “Đệ lần đầu tiên thấy y, đứa nhỏ gầy tong teo như vậy, lớn tuổi hơn một đứa bé sáu tuổi, mà thoạt nhìn còn không lớn bằng.”

Khúc Linh Phong ánh mắt mê mang, tựa hồ như chìm vào ký ức.

“Y quỳ gối ở đó, đệ muốn chạy tới cứu. Sau đó y thấy đệ, nói đệ nên nhanh rời đi, mấy tên côn đồ của lão bản nam kỹ kia ở ngay gần đó, đệ nhỏ như vậy, y nhất định cho rằng đệ không có khả năng bảo vệ y đi.” Khúc Linh Phong lại uống thêm một ngụm rượu lớn, thở dài nói: “Đệ nhìn y, ánh mắt y đẹp tới cỡ nào, trong sáng cỡ nào, rồi cũng bi thương, tịch mịch cỡ nào.” Đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ cái liếc mắt ấy, hiện tại, nó đã theo thời gian mà dần biến mất rồi.

“Từ khi đó, đệ chỉ biết, Nguyệt Ảnh kia nha, chính là đã thả lưới, ngã vào đó, liền không thể thoát ra.” Liếc mắt một cái, từ khi đó, hắn thề, quyết tâm phải bảo vệ đôi mắt ấy, bất luận bị người nào phản đối.

Trần Huyền Phong trong lòng thở dài, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của hắn, cuối cùng giơ lên bầu rượu, nói: “Kính đệ.”

Khúc Linh Phong quay đầu cười thoải mái: “Kính Đại sư huynh.”

Nguyệt Ảnh, từ lúc bắt đầu, ta đã không thể buông đệ ra.