Danh Môn

Chương 564: Toái Diệp phong vân (17)

Tại chiến trường Toái Diệp, trước những chuyển biến mau lẹ của thế cục, quân Đại Thực buộc phải thực hiện sách lược tấn công dồn dập, gây áp lực liên tục lên Toái Diệp thành hòng đánh nhanh thắng nhanh. Hai trăm chiếc máy ném đá hạng nặng được bọn chúng sử dụng hết công suất để thay nhau ném những khối đá lớn, công kích vào cửa đông của thành. Cái cửa sắt khổng lồ của cửa đông cũng đã bị những tảng đá ấy làm cho thủng lỗ chỗ rồi, đấy là còn chưa kể không ít chỗ đã bị đổ sụp dưới sự oanh kích của những chiếc máy ném đá để lộ ra những ngăn cửa đá vuông màu xám trắng ở bên trong. Và cuối cùng ở bên dưới cổng thành là một đống đá chồng chất như một ngọn núi nhỏ khiến cho cái cửa liên thành cũng bị đá lấp kín cả rồi. Nhưng quân Đại Thực bên kia vẫn còn chưa thôi oanh kích, có lẽ bọn họ muốn tạo ra một đường thoai thoải như sườn núi trên đống đá khổng lồ kia để cho quân đội của chúng có thể theo cái caí đường đó mà lên đầu tường thành. Đây có lẽ đã là phương án cuối cùng – được ăn cả ngã về không của Đại Thực rồi.

Hai ngày nay chủ soái bên phía Đại Thực là A Lan điên điên dại dại như một tên cờ bạc thua sạch vốn liếng vậy. Trước việc thế cục ở Bạt Hãn Na phát sinh nghịch chuyển, tất cả vật tư đều bị đốt sạch, rồi thảm bại ở sông Y Lệ hà, rồi bảy ngàn Hô La San quân tan tác ở Diệp Chi thành. Trong khi đó viện quân của Đường quân lại sắp tới . Đủ loại tin tức bất lợi cứ liên tiếp ập đến, thử hỏi ông ta không phát điên sao được. Vì hy vọng có thể xoay chuyển thế cục trong những ngày cuối cùng này, nên A Lan đã đưa ra quyết định tối hậu, đó là đem tất cả các xe thang công thành tham gia tấn công, bên cạnh đó còn cho sử dụng hết số dầu hỏa còn lại trút lên đầu thành Toái Diệp. Thế nhưng chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi hầu hết các xe thang công thành đều bị tan tành, dầu hỏa cũng không còn lấy một thùng. Vậy mà Toái Diệp thành vẫn đứng đó sừng sững như thách thức Đại Thực quân. Hơn nữa mấy ngày nay tiết trời ngày càng lạnh lẽo, trên mặt đất cũng như trên tường thành, băng đã đóng rất dày. Việc công thành lại càng trở nên khó khăn.

Trải qua suốt mấy ngày oanh kích liên tục, các máy ném đá đã “ tích lũy” và làm cho đống đá kia ngày càng cao lên. Dần dần thì nó cũng cao ngang với mặt tường thành Toái Diệp rồi. Nhưng hai trăm chiếc máy ném đá do sử dụng liên tục nên cũng đã hỏng hóc, hư hao mất quá nửa, chỉ còn lại có mười mấy cái” bền bỉ” tiếp tục “ nhả” đá công kích. Đường quân ở trên thành cũng chẳng theo dõi quan sát gì cho mệt thân. Công việc của bọn họ lúc này là đun thật nhiều những vạc nước sôi. Rồi hơn ngàn Đường quân cứ thế rồng rắn, chuyền tay nhau những chậu nước nóng đổ vào các phễu, rồi cho chảy vào các ống trúc, để đem nước nóng đó tưới lên trên đống đá lù lù kia. Trời lạnh như thế cho nên lớp nước nóng trên mặt đống đá ấy nhanh chóng kết lại một tầng băng mỏng.

Nhưng chủ soái A Lan của Đại Thực hiển nhiên là không cam lòng. Khi mà mười mấy chiếc máy ném đá đó từ từ ngừng oanh kích thì hắn lập tức hạ lệnh. Và ba ngàn quân của Thạch quốc liền xung phong xông lên. Bọn chúng hò hét, nhắm thẳng cái đường dốc thoai thoải của núi đá cao vút kia mà lao đi. Nhưng cái núi đá “ nhân tạo” này được tạo ra bằng cách “ ném” những tảng đá chồng chất lên nhau một cách hỗn loạn, vì thế vô tình mà tạo ra “ thế núi” hiểm trở, các tảng đá có cái thì lởm chởm cổ quái, có cái thì thì sắc như dao gọt khó có thể leo lên được, mà có khi lại còn là những cái bẫy hại người. Vậy mà vẫn có ba ngàn còn người không quản sống chết đang cố gắng lần mò để tìm được đường đi lên trên kia.

Địch quân thì đang ào ào xông lên như vậy nhưng Đường quân cũng không bắn đạn lôi, bọn họ cứ để mặc cho ba ngàn tên ấy lần mò, leo trèo tìm đường mà lên. Nhìn cảnh chiến trường lúc này thật là buồn cười. Ba ngàn quân Thạch quốc cứ như là một đám kiến đang bò đi tìm kiếm thức ăn vậy. Từng đám từng đám người đang cố bấu víu vào từng mỏm đá để cố gắng mà ngoi được lên trên kia. Nhưng cái núi đá “ nhân tạo” này lại bóng loáng dị thường, vì thế mà thỉnh thoảng lại có tên lính trượt tay trượt chân rơi xuống thế là xương cốt gãy lìa. Nhưng ở đoạn tường thành phía nam đã có mấy trăm tên Đại Thực quân bò dần được lên đỉnh của cái núi đá đó , chỉ còn cách đầu thành chưa đến ba mươi bước nữa. Nhưng ở phía trước đó lại lòi đâu ra một cái khe rộng chừng ba trượng ngăn cách núi đá kia với tường thành. Hoàn cảnh này thật giống như chân trời góc bể cách nhau có gang tấc vậy. Có lẽ chỉ cần bắc một tấm ván gỗ là có thể đi qua tốt. Nhưng Đường quân nào cho bọn chúng cơ hội làm điều đó.

Chính trong lúc này trên đầu tường thành bỗng vang lên một loạt tiếng mõ hiệu lệnh, lập tức mấy ngàn nỏ binh của Đường quân xuất hiện. Cả vạn mũi tên cùng bắn đi, một trận mưa tên tràn ngập nhắm thẳng vào những tên lính Thạch quốc đang liều lĩnh đang lần mò kia. Núi đá nhân tạo ấy không chổ nào có thể ẩn nấp , nên bọn chúng dính tên rất nhiều, liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết những tiếng lăn rơi của quân Đại Thực từ trên đỉnh núi xuống. Mấy trăm tên lính hoặc là trúng tên, hoặc là té ngã lăn xuống mà chết, không có một tên nào may mắn sống sót cả. Máu tươi nhuộm đỏ cả núi đá ấy. Số địch quân còn lại cũng bị làm cho sợ hãi mà quay đầu bỏ trốn.

A Lan giận tím mặt, hét lớn một tiếng nói: “ Lệnh cho hai vạn tên nô lệ Đột Quyết tiếp tục xông lên. Người nào đầu tiên đánh được vào trong thành thì sẽ được thưởng một vạn dinar, một trăm mĩ nữ” . Tên lính làm nhiệm vụ liên lạc nghe xong, lập tức đi truyền quân lệnh.

“ Đợi đã” . Phó tướng Mặc Nhã Lợi hô to lên một tiếng, ngăn tên lính liên lạc kia dừng lại. Hắn cảm thấy chủ tướng A Lan vì cay cú mà mất hết đi lý trí rồi, cho nên hắn vội vàng khuyên can A Lan: “ Tướng quân, chúng ta nên lập tức từ bỏ cái chiến trường Toái Diệp này. Nhân lúc viện quân của Đại Đường còn chưa tới chúng ta nên rút quân ngay về Bạt Hãn Na để bảo toàn thực lực. Hiện tại nếu chủ soái cố sống cố chết công hạ Toái Diệp thành này để có tác dụng gì chứ. Quân đội của chúng ở trong thành cũng còn không ít, chắc chắn sẽ quyết chiến với chúng ta. Hơn nữa quân tiếp viện của chúng cũng sắp đến, khi đó chúng ta sẽ rơi vào cảnh hai đầu thụ địch. Vì vậy chúng ta rút quân bây giờ mới là thượng sách.”

“ Bỏ chạy” A Lan bỗng nhiên quay đầu ngó nhiên Mặc Nhã Lợi, vẻ mặt ông ta đầy kích động nói: “ Ta đã tổn thất cho cái nơi này năm vạn người, vậy mà cam tâm rút quân sao? Calipha bệ hạ đã hạ lệnh cho chúng ta trước tháng mười hai phải hạ được Toái Diệp , nếu như chúng ta rút lui làm sao có thể ăn nói được với Calipha bệ hạ đây”

“ Không có cách nào ăn nói, nhưng vẫn còn tốt hơn là toàn quân bị tiêu diệt hết. Chủ soái, chúng ta không thể nào tấn công Toái Diệp thành này được nữa, nên rút lui về phía nam thôi. Chúng ta cần phải bảo toàn lực lượng, đợi đến sang năm lại tiếp tục công thành” Mặc Nhã Lợi khẩn thiết khuyên bảo A Lan. Hắn cũng đã từng chính diện giao chiến với Đường quân cho nên hắn hiểu được sự lợi hại của Đường quân.

“ Không” A Lan ngưng mắt nhìn lên cái thành trì ngạo nghễ như đnag thách thức ông ta. Dường như ông ta nghĩ tới điều gì, đồng tử từ từ thu liễm: “ Có lẽ ta nên lợi dụng việc Đường quân đang tự tin có thể thay đổi được chiến cuộc”

Sau đó ông ta quay người lại quả quyết hạ lệnh: “ Lệnh tất cả thu binh về doanh, chuẩn bị rút lui về phía nam”

“ Ồ !Ồ !Ồ” Những tiếng kèn đồng thật dài vang lên quanh quẩn khắp cả chiến trường. Tiếng kèn ấy chính là hiệu lệnh thu binh. Quân Đại Thực theo đó chậm rãi rút lui khỏi chiến trường trở về với quân doanh của mình.

Sắc trời lúc này đã chuyển sang hoàng hôn rồi, trời chiều sắc đỏ như màu máu dữ tợn chiếu lên cái núi đá chất chồng kia. Và ở trong những cơn gió bắc thổi mạnh kia, cái tòa núi đá mà Đại Thực quân đã tạo ra phảng phất như bốc lên một biển lửa lớn cháy hừng hực. Từ trong cái chân trời thê lương đang chìm dần vào bóng tối ấy bỗng xuất hiện một thân ảnh. Chủ soái của Đại Đường quân Vương Tư Vũ từ từ bước tới đầu tường thành. Ông ta thân thể khôi vĩ, dáng người hiên ngang, lộ ra khí chất của một người quân nhân bền bỉ, quyết đoán. Ông ta đứng nhìn thật lâu về phía quân doanh của đối phương mà không nói một lời nào cả. Mấy ngày qua, Đại Thực quân tấn công không hề có bài bản, sách lược gì cả: xe thang công thành bị phá hủy gần như chẳng còn gì, sau đợt tiến công ngày hôm qua thì dầu hỏa cũng chẳng còn lấy một thùng. Đến hôm nay bọn chúng lại còn ngu ngốc mà dùng máy ném đá để tạo thành một núi đá nhân tạo, hy vọng từ đó mà trèo được lên thành. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là đầu voi đuôi chuột mà thôi, tấn công võ vẽ một chút rồi đã thu binh rút quân. Chẳng lẽ bọn chúng không biết rằng, trải qua một đêm đóng băng thì cái núi đá sẽ bị trơn trượt không thể nào trèo lên hay sao.

Trong ánh mắt của Vương Tư Vũ, biểu hiện sự thấu hiểu của ông ta đối với những thay đổi của tình hình chiến trường Toái Diệp hiện nay. Đại Thực quân tấn công liên tiếp nhưng lần nào cũng bị Đường quân đẩy lùi, nên tinh thần rất mệt mỏi, chủ soái thì trở nên hung hãn và đầy lo âu. Trong khi đó thế cục ở Bạt Hãn Na có biến đổi lớn, kho lương thực hậu cần của địch quân ở đây cũng bị thiêu rụi. Ngược lại Đường quân lại đang dần chiếm ưu thế, viện quân từ hai đường nam bắc đang cùng đến. Tình hình như thế quả thực là rất bất lợi cho Đại Thực. Ông ta cũng ý thức được rằng, sau mấy tháng tiến công, lực lượng của địch quân đã tiêu hao gần hết, cho nên việc bọn chúng xuất hiện tư tưởng rút quân là điều dễ hiểu.