Danh Môn

Chương 521: Toái diệp phong vân (1)b

A Đặc Lôi nhìn vậy mà không biết nói gì. Hắn biết rõ lòng trung và sự tận tâm của Lỗ Đặc với mình, giờ khắc này trong lòng ông ta lần đầu tiên sinh ra một loại phản cảm đối với Tô Nhĩ Mạn, y thật quá độc ác.

- Như thế nào? Chẳng lẽ ngài thật sự muốn đi đầu hàng Đại Đường sao?

Tô Nhĩ Mạn liếc xéo hắn ta lạnh lùng nói.

A Đặc Lôi đột nhiên cảm thấy một sự uy hiếp khiến tim hắn ta đập nhanh, hắn lắc đầu chắp tay thở dài một tiếng nói:

- Được rồi! Ta nghe lời quốc sư, tới nhờ người Hồi Hột.

Mùng năm tháng bảy năm Đại Trị, đại tù trưởng Cát La Lộc A Đặc Lôi thống lĩnh hơn ba vạn tộc nhân vượt qua sông Y Lệ, hướng về phía Đông Bắc vào biên giới của người Hồi Hột, chính thức thần phục Hồi Hột. Sau đó ông ta được Khả Hãn Hồi Hột Trung Trinh phong làm Diệp Hộ Cát La Lộc, sau đó phái một người đặc biệt bảo hộ, thay mặt A Đặc Lôi quản lý người Cát La Lộc.

Cát La Lộc từ nay về sau trở thành bộ lạc thứ mười của người Hồi Hột, một quốc gia thế là đã tiêu vong giữa dòng chảy của lịch sử.

Trong thành Toái Diệp lúc này bao phủ bởi một không khí khẩn trương cho đại chiến. Từ ba ngày trước, các cư dân ở các thành nhỏ phụ cận đều dời đến thành Toái Diệp, còn có cả hơn sáu ngàn dân chạy nạn từ thành Yêu Long nên lúc này trong thành đã có gần ba mươi vạn cư dân. Tuy vậy nhưng vô cùng trật tự quy củ, trên dưới các cấp tại Toái Diệp đều hết sức nỗ lực sắp xếp trật tự, kể cả lương thực trong thành cũng vô cùng sung túc.

Tuy nhiên quân Đường chính quy trong thành chỉ có hai vạn người, có thể tham dự dân quân phòng thủ vũ trang có hơn bảy vạn người, còn có rất nhiều người Hán di dân đến đây, người Đột Quyết địa phương và hơn hai vạn tù binh thợ mỏ sớm được tự do cũng được sắp xếp tạm thời thành dân quân thủ thành. Mọi người đều đồng tâm hiệp lực, tăng thêm sức mạnh như thành đồng cho thành Toái Diệp. Cho dù có hai mươi vạn quân Đại Thực tới công thành cũng chưa chắc có thể đánh hạ được tòa thành lũy kiên cố nhất Tây Vực của Đại Đường này.

Tại phủ nội đô Tây Vực, Vương Tư Vũ cùng hơn mười quan viên văn võ cấp cao đang thương lượng, bàn bạc chiến thuật tiếp theo. Chiến lược cơ bản đã được quyết định, quân Đường chủ lực ở hướng bắc ngăn cản quân Thổ Hỏa La Đại Thực tới trợ giúp người Cát La Lộc. Vi Sơ dẫn quân tấn công quân Thổ Hỏa La ở Thức Nặc, Thạch Hãn Na, Nguyệt Thị giải trừ uy hiếp ở phía nam Đại Đường.

Mặc dù đây là một kế dụ binh nhưng Vương Tư Vũ vẫn không dám xem thường. Dù sao quân Toái Diệp Đại Đường cũng đã như một cây cọc đóng tại tây Thông Lĩnh. Người Đại Thực căm hận đã lâu, ông ta giờ không chỉ phải phòng bị quân Đại Thực Thổ Hỏa La nhân cơ hội tấn công Toái Diệp mà còn phải phòng bị Đại Thực quân Chiêu Võ Khu đông tiến, tham gia tấn công Toái Diệp.

- Các vị, ta nói cho mọi người một tin tức, lão bằng hữu A Cổ Thập của chúng ta hai tháng trước đã nhận mệnh trở thành tổng đốc Tát Mã Nhĩ Hãn phụ trách tất cả công vụ của Đông quân ở A Mỗ Hà. Lần này người Đại Thực có tới cứu viện người Cát La Lộc hay là nhân cơ hội đánh Toái Diệp chính là do nhánh quân này quyết định.

Vương Tu Vũ vừa dứt lời, trong phòng liền vang lên tiếng bàn luận xôn xao. Không ít người còn nhớ rõ tính cách cao ngạo, u buồn, ưa thích làm thơ của vị quý tộc Đại Thực này. Ông ta có thể có một chút sự nghiệp nhưng để người này tiếp quản cả Đông quân ở A Mỗ Hà thì chẳng lẽ Đại Thực không thật sự không còn ai sao?

- Vương đại soái, ta lại cho rằng Đại Thực bổ nhiệm A Cổ Thập làm tổng đốc Tát Mã Nhĩ Hãn là có thâm ý chứ không hẳn dùng ông ta để đối phó với Đại Đường đơn giản như vậy.

Người nói câu này là Hồng Lư tự Thiếu Khanh - Mạnh Giao, ông ta cũng vừa mới tới Toái Diệp nửa tháng trước. Ba tháng nay ông ta nhận nhiệm vụ của Trương Hoán giao cho, bí mật đi sứ Bạt Hãn Na và Thạch quốc tìm cách làm cho hai nước quy phục Đại Đường. Thôi Diệu chính là hộ tống ông ta đi sứ hai nước này. Không ngờ lại gặp đúng lúc Toái Diệp chiến tranh với người Cát La Lộc, vì sợ đường xá không an toàn nên đoàn người đành ở lại Toái Diệp chờ dẹp loạn xong mới đi tới Bạt Hãn Na.

Lúc trước Mạnh Giao đã làm công tác chuẩn bị, trong đó kể cả việc nghiên cứu việc phân bố thế lực của người Đại Thực ở A Mỗ Hà.

Ông ta đứng lên gật nhẹ đầu với mọi người, tiếp tục nói:

- Theo thực tế ta nắm được thì chế độ của Đại Thực là quân chủ trung ương tập quyền, đối với việc thống trị ở các địa phương cũng gặp nhiều nguy cơ. Thứ nhất là bị các dân tộc ở nơi chiếm lĩnh được phản kháng, thứ hai là việc khống chế các đại gia tộc địa phương nắm giữ đại lực lượng thổ địa cùng nô lệ. Điều này cản trở sự khống chế của Ba Cách Đạt với các địa phương này, vùng phía đông A Mỗ Hà cũng như vậy, Chiêu Vũ Cửu quốc mỗi năm đều phản kháng, còn có tộc Tát Mạn nắm giữ đất đai . Nếu như Đường quân chúng ta không chiếm lĩnh Toái Diệp có lẽ Lạp Hi Đức sẽ xem xét từ từ giải quyết vấn đề phía đông A Mỗ Hà, nhưng bây giờ nếu ông ta không nhanh chóng giải quyết hai vấn đề khó khăn này trước thì tất nhiên sẽ bị Đại Đường chúng ta lợi dụng, cuối cùng khiến ông ta mất đi vùng phía đông A Mỗ Hà. Chính vì vậy ông ta phải bổ nhiệm người của phái ôn hòa, lại là người có địa vị cao là A Cổ Thập đến nhậm chức Tát Mã Nhĩ Hãn tổng đốc, chính là muốn hòa hoãn với các quốc gia phía đông đối địch A Mỗ Hà cùng với vấn đề quyền lực quá lớn của gia tộc Tát Man. Về chuyện đối phó với Đại Đường hẳn là do Lạp Hi Đức tự mình chỉ huy mới đúng.

Mạnh Giao vừa dứt lời, Vương Tư Vũ mở đầu vỗ tay:

- Rất hay!

Trong phòng lập tức vang lên những tiếng vỗ tay hùa theo. Vương Tư Vũ có chút hổ thẹn nói:

- Mạnh sứ quân ở tận Trường An xa xôi mà có thế nghiên cứu Đại Thực rõ ràng đến như vậy thật sự khiến cho những kẻ là láng giềng với Đại Thực như chúng ta xấu hổ. Chúng ta còn đang tưởng may mắn Ba Cách Đạt phái bại tướng tới, không ngờ như Mạnh sứ quân vừa nói thì chúng ta quá xem thường kẻ địch rồi.

Mạnh Giao khoát tay áo cười nói:

- Vương đại soái quá khiêm nhường rồi. Ta gánh vác trách nhiệm liên lạc với Chiêu Vũ Cửu quốc, đối với những tình huống thế này không biết sao được. Mà Vương đại soái thống lĩnh quân đội cả Tây Vực, lo lắng việc bảo vệ thành, chấp hành chiến lược bố trí của hoàng thượng và triều đình, không cần mọi thứ đều phải biết.

Vương Tư Vũ lại lắc đầu, cũng không đồng ý với Mạnh Giao. Ông ta bước nhanh đi đến phía trước bàn lớn, kéo ra một tấm bản đồ. Mọi người thấy đại soái mở bản đồ cũng lập tức xúm lại gần.

Vương Tư Vũ chỉ vào hai đại khu vực Bạt Hãn Na và Thạch quốc trầm giọng nói:

- Theo tình báo chúng ta có được, Đại Thực đã triệu tập hai quân đoàn tinh nhuệ bốn vạn người đến phía đông A Mỗ Hà, trong đó một vạn quân ở Bạt Hãn Na, tám ngàn ở Thạch quốc. Ta thấy thật sự kỳ quái, nếu như Đại Thực có ý đồ phối hợp với quân đội Thổ Hỏa La tấn công Toái Diệp thì không phải sẽ mất đi một nhánh quân đóng ở Bạt Hãn Na hay sao, cũng không cần phải tiến vào chiếm giữ Thạch quốc. Vì thế ta nghĩ mãi vẫn không có cách giải đáp, hiện giờ Mạnh sứ quân nhắc nhở ta mới giật mình hiểu ra, Lạp Hi Đức đóng quân ở hai nước này thật sự không phải muốn tấn công Toái Diệp mà là để kiềm chế gia tộc Tát Man.

Nói đến đây Vương Tư Vũ liếc nhìn mọi người nói:

- Mọi người đã hiểu ý của ta chưa?

Mọi người đều nhăn mặt nhìn nhau, hiểu một chút nhưng cũng không rõ ràng. Lúc này ngự sử Võ Nguyên Hành cười nói:

- Ý Vương đại soái có phải là nói chúng ta không cần phải tập trung đông quân ở Toái Diệp, hẳn là nhân cơ hội tộc Cát La Lộc bị tiêu diệt mà khuếch trương về phía bắc?

Vương Tư Vũ cười ha hả, giơ ngón ta cái lên khen:

- Thông minh lắm! Quả nhiên ngài có con mắt tinh tường.

Nói rồi ông ta lại trầm ngâm hạ giọng nói với mọi người:

- Các vị đều là quan viên trọng yếu của Toái Diệp, ta có nghĩa vụ giải thích nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho phủ đô đốc Toái Diệp chúng ta. Thổ Hỏa La không phải là việc của phủ đô đốc, Hoàng thượng đã giao nó cho phủ đô đốc Sơ Lặc, cũng đã bố trí tám vạn đại quân ở Sơ Lặc. Đương nhiên đây cũng là chuyện của ta, bất quá nhiệm vụ cụ thể của phủ đô đốc Toái Diệp là hoàn thành hai việc, một là khuếch trương về phía bắc, đem phủ đô đốc Toái Diệp nối liền với phủ đô đốc Luân Đài, tăng cường liên lạc với Sơ Lặc, bởi như vậy, ba phủ đại đô đốc Toái Diệp, Sơ Lặc, Luân Đài liền tạo thành một thế trận. Đây là năm đó Hoàng thượng trong cuộc chiến An Tây đã quyết định bước đầu tiên trong chiến lược, cho nên mới không tiếc bất cứ giá nào để đoạt được Toái Diệp. Đây là điều thứ nhất, thành lập được thế trận này thì từ nay về sau Toái Diệp có một mục tiêu chính là Chiêu Vũ Cửu quốc ở phía tây , đây cũng là bước thứ hai Hoàng thượng đã đặt ra trong chiến lược, cũng là nhiệm vụ thứ hai của Toái Diệp. Bất quá không phải là Toái Diệp mà là thành A Sử Bất Lai.

Nói tới đây Vương Tư Vũ đánh mắt về phía Lý Thiên Thần nói:

- Lý tướng quân, kế hoạch đánh thành A Sử Bất Lại bố trí thế nào rồi?