Hàn tướng quốc và Hồ Dung khi nghe Trương Hoán nói vậy, liền liếc mắt nhìn nhau. Cả hai cùng nhau quỳ xuống, Hàn tướng quốc khuyên nhủ Trương Hoán bằng một giọng thống thiết đầy lòng trung nghĩa: “ Bẩm hoàng thượng, tội ăn hối lộ là trái pháp luật, là đáng hận, đáng trừng phạt. Nhưng hoàng thượng không thể nào kết luận rằng tất cả các quan viên của Lễ Bộ đều có liên quan đến vụ án. Một bộ cũng như một nước, nếu như kết luận tất cả quan viên Lễ Bộ đều liên quan đến vụ việc này thì có khác nào nói rằng cả triều đình ta không có người nào trong sạch cả. Hoàng thượng ! Lần thi khảo hạch quan chức lần này tính chất quan trọng thế nào ai ai cũng hiểu, thần nhận thấy đại đa số các quan viên của Lễ Bộ đều làm việc cẩn trọng, không ngại vất vả. Vậy thì tại sao hoàng thượng lại không hỏi rõ trắng đen mà đã một mực đánh đồng tất cả như vậy. Hoàng thượng làm như vậy thật khiến cho quan viên trong triều đều cảm thấy tổn thương lắm. Hoàng thượng!” Nói xong, Hàn tướng quốc khóc lóc đầy thống thiết, dập đầu không ngừng. Hồ Dong quỳ bên cạnh nãy giờ cũng lên tiếng khuyên can Trương Hoán, lời lẽ cũng đầy tâm huyết: “ Hoàng thượng còn nhớ vụ án của Trần Bình ở Lũng Hữu năm đó không? Khi ấy, Trần Bình mắc tội tham nhũng, cắt xén khẩu phần lương thực của nạn dân. Nhưng hoàng thượng đã không mở rộng đối tượng bị trừng phạt, xử lý mà chỉ đem một mình Trần Bình ra chém đầu thị chúng.Chính bởi vì Trần Bình đã từng là tâm phúc của hoàng thượng, cho nên sau khi giết hắn rồi, ai cũng coi đó làm gương nên bầu trời Lũng Hữu lại một lần nữa lại được sảng sủa trở lại. Năm đó quả thực là hoàng thượng đã lý trí và sáng suốt biết bao. Còn hiện tại, hoàng thượng chỉ vì một vụ án mà hủy bỏ tất cả quan viên của các một bộ. Không biết hoàng thượng đã nghĩ tới chưa, nếu như những vấn đề có liên quan đến cái họa lần này được mở ra thì không biết tình hình quan trường của Đại Đường ta sẽ đi về đâu đây” Lúc này, Nhan Cửu Độ cũng quỳ xuống, trình bày ý kiến của mình: “ Bẩm hoàng thượng, Hàn tướng quốc và Hồ Thị Lang nói rất có lý. Trong vụ án lần này quả thật là có nhiều ẩn tình. Ví dụ như Vi Thanh được xác định là có liên quan đến vụ án, nhưng là sau khi cuộc thi kết thúc ông ta mới biết người nhà mình nhận hối lộ. Như vậy cùng lắm cũng chỉ có thể khép ông ta vào tội biết chuyện mà không báo ngay. Hơn nữa khi bị điều tra Vi Thanh đã chủ động khai báo, cũng may là như thế nếu không thật sự thần cũng không có chứng cớ để buộc tội ông ta. Vì vậy, thần thiết nghĩ hoàng thượng nên có cách đối xử cho thỏa đáng, không nên phủ nhận tất cả như vậy” Cả ba vị đại thần đều dùng những lời lẽ chân thành, thống thiết để can gián, khiến cho Trương Hoán rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại. Nỗi đau mất con, cùng với một ngày làm việc ròng rã không ăn, không uống, đêm lại còn không ngủ nữa. Điều đó đã khiến Trương Hoán cảm thấy kiệt sức. Hắn mệt mỏi ngồi xuống long kỉ, rồi phất phất tay nói với ba vị đại thần: “ Vụ án lần này trẫm giao cho Hàn tướng quốc là người chủ quản xử lý. Bốn cơ quan là Hình Bộ, Lại Bộ, Đại Lý Tự, Ngự Sử Đại phải cùng nhau hội thẩm, bàn bạc và xem xét lại tất cả các vấn đề có liên quan bắt đầu từ việc đề thi bị lộ. Đồng thời phải rà soát lại một lần nữa, phải thật tỉ mỉ, kĩ càng từng diễn tiến dù là nhỏ nhất của buổi chiều hôm trước khi ngày thi diễn ra. Ngoài ra các ngươi còn phải cho xác minh và định hướng lại những dư luận không tốt, không đúng về cuộc thi. Ngay cả những người đạt thứ hạng cao trong cuộc thi lần này các ngươi cũng phải cho xem xét, duyệt lại toàn bộ quyển thi của bọn họ. Nói tóm lại, vụ án gian lận trường thi này nhất định phải điều tra làm rõ trắng đen” Đến giữa trưa ngày hôm đó, ở khúc sông của tuyến vận tải lương thực bằng đường sông, đoạn chạy qua khu chợ phía đông bỗng nhiên lại tập trung rất đông người tò mò, hiếu kỳ. Ở dòng sông lúc này, có ba tên nha dịch của huyện Vạn Niên đã lặn xuống nước để lần mò tìm kiếm. Còn mười mấy tên nha dịch khác thì đứng ở trên thuyền dùng các gậy trúc dài để dò xét ở đáy sông. Sở dĩ có chuyện này là vì vào buổi sáng hôm nay có người từ bờ sông chạy vào trình báo với nha huyện rằng nửa đêm hôm qua hắn có nhìn thấy có người đem một chiếc bao vải trông khá nặng ném xuống sông. Trông bộ dạng của kẻ đó hết sức khả nghi. “ Mau tránh ra! Mau tránh ra!” một đội binh lính chạy rất nhanh tới, bọn họ đẩy rẽ đám dân chúng tò mò kia dạt sang hai bên. Ở phía sau đội binh lính ấy là một chiếc xe ngựa, khi tới bên bờ sông thì chiếc xe ngựa đó dừng lại. Và từ trong đó Đỗ Mai bước ra. Ông ta vừa mới nhận được tin tức nên vội vàng tới đây xem xét tình hình. Lưu huyện lệnh của Vạn Niên huyện đang đứng ở trên bờ chỉ đạo cuộc mò tìm chiếc bao tải đã bị ném xuống sông đêm qua. Ông ta thấy Đỗ Mai tới nên vội vàng tới thi lễ ra mắt: “ Vạn Niên huyện lệnh Lưu Minh Lượng tham kiến Đỗ Trung Thừa” Đỗ Mai khoát ta nói: “ Lưu huyện lệnh không cần đa lễ, tình hình thế nào đã trục vớt được gì ở sông lên chưa” Đỗ Mai vừa dứt lời thì đám dân chúng đứng xem ở trên bờ bỗng nhiên vang lên những tiếng ngạc nhiên. Một tên nha dịch hét lớn, bẩm báo: “ Huyện lệnh, đã tìm được rồi ạ” Đỗ Mai và Lưu huyện lệnh lập tức chạy đến bờ sông, thì thấy ba tên nha dịch vừa lặn xuống sông lúc nãy đang kéo một cái bao tải màu đen vào bờ. Bọn nha dịch đứng trên bờ giúp ba người bọn họ kéo cái bao vải ấy lên bờ. “ Đem mở ra” Đỗ Mai trầm giọng ra lệnh. Một tên nha dịch dùng đao cắt mở đầu bao tải, hắn vừa mới thoáng nhìn thấy gì đó đã vội vàng đứng lên trông có vẻ rất sợ hãi. Quả nhiên trong cái bao tải đó là thi thể lõa lồ của một người đàn ông. Lưu huyện lệnh nhận ra được nạn nhân đó, ông ta liền nói: “ Đây! Đây chẳng phải là Đại Lý Tự Ty Trực Lý Tuyên hay sao” Nghe Lưu Huyện lệnh nói vậy, t lòng Đỗ Mai lập tức trĩu nặng. Lý Tuyên quả nhiên là bị diệt khẩu rồi. Hắn là nhân chứng mấu chốt của vụ án lần này. Một khi hắn bị bịt miệng thì cũng đồng nghĩa với việc vụ án gian lận trường thi lần này đã đi vào ngõ cụt, bởi vì đầu mối quan trọng nhất đã bị đứt. “ Hạ thủ quả thật là nhanh” Đỗ Mai thầm nghĩ trong lòng, đồng thời ông ta trực giác của ông ta cũng mách bảo rằng kẻ đứng chủ mưu sau vụ đại án này chắc chắn không phải là một kẻ đơn giản. Đỗ Mai tiến lại gần đến xác chết. Ông ta ngồi chồm hỗm xuống rồi cẩn thận xem xét thương thế và tìm các manh mối trên tử thi. Ở phần lưng của Lý Tuyên bị năm vết đao chém, còn yết hầu thì bị cắt đứt. Như vậy có thể hình dung là Lý Tuyên đã bị kẻ địch tập kích từ phía sau. Hung thủ đã ghì chặt cổ của hắn cho đến chết. Quả thật là tên hung thủ này rất giảo hoạt, hắn ra tay mà không để lại bất cứ một manh mối nào để có thể điều tra cả. Trên thân thể của Lý Tuyên không hề có một mảy may dấu vết nào, chỉ có đôi chân là bị buộc vào một tảng đá lớn, nếu không phải là có người phát hiện khi cái xác đang bị ném xuống sông mà báo với quan phủ, nếu không thì chẳng biết lúc nào cái bao tải xác ấy mới nổi lên. “ Xác của Lý Ty Trực chắc có lẽ bị hung thủ ném xuống ở khúc sông phụ cận của Đông thị (chợ phía đông), nhưng hạ quan nghĩ rằng hắn ta thật ra là đã bị giết ở Tây thị (chợ phía tây). Rõ ràng hung thủ muốn chơi trò giương đông kích tây, cố ý mê hoặc chúng ta” . Lưu huyện lệnh là người có kinh nghiệm phong phú, mới thoáng một chút ông ta đã suy đoán ra được dụng ý thực sự của tên hung thủ. Nếu là như thế thì chuyện này lại còn liên quan đến vấn đề thẩm quyền và phạm vi quản lý của quan lại mà ở đây chính Lưu huyện lệnh. Nếu như Lý Tuyên bị sát hại ở Tây thị, thì đương nhiên là nằm trong địa phận quản lý của huyện lệnh Trường An, còn ông ta là huyện lệnh Vạn Niên huyện, thì không thể nào vượt mặt Trường An huyện để điều tra được. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc, Lưu huyện lệnh có thể tránh được trách trách nhiệm điều tra vụ án này. Đây mới chính là điều mà ông ta mong muốn nhất. Đỗ Mai gật đồng, tán đồng với ý kiến của Lưu huyện lệnh, quả thực là Lưu huyện lệnh này suy đoán rất có lý. Tên Lý Tuyên này là một tên ăn chơi có tiếng ở Trường An. Rất nhiều thanh lâu tửu quán đều biết hắn. Mặc dù Đỗ Mai tự xác định rằng khả năng có được tin tức từ những nơi đó là rất thấp, nhưng ngay cả một con ngựa đã chết thì cũng chỉ có thể hỏi người chữa cho nó lúc sống. Nghĩ tới đây, Đỗ Mai lập tức hạ lệnh cho hai gã thủ hạ: “ Các ngươi đi ngay tới Tây thị, hỏi thăm các thanh lâu, tửu quán xem tối hôm qua bọn họ có thấy Lý Tuyên xuất hiện ở đó hay không” Hai tên thủ hạ vâng lệnh, lập tức cưỡi ngựa đi ngay tới Tây thị. Đỗ Mai cũng quay sang chắp tay nói với Lưu huyện lệnh: “ Chuyện điều tra ở bên Đông thị này, chắc là phải nhờ đến Lưu huyện lệnh giúp đỡ rồi” Lưu huyện lệnh cười ha hả, tỏ vẻ ông ta vướng vào chuyện này đúng là bụng làm dạ chịu.