Trương Hoán cầm bút son phê vào góc trên bên trái tấu chương buộc tội của Đỗ Mai bốn chữ : xử lý nghiêm khắc rồi tiện tay đặt sang một bên. Dựa theo lệ cũ đã định của Đại Đường, Bùi Minh Diệu nhục mạ quan trong triều tại hoàng thành đồng thời đả thương người, hơn nữa còn liên quan đến gây trở ngại công vụ, nếu như Trương Hoán không hỏi thì có lẽ Lại Bộ thực sự không giải quyết được gì vì phải xét đến thân phận quốc cữu của hắn. Nhưng hiện tại Trương Hoán trực tiếp hỏi đến, Lại Bộ liền chấp hành chế độ trách nhiệm không hơn không kém. Bùi Minh Diệu bị Lại Bộ khảo sát xác định là thất đức và làm việc thiên tư gây rối kỉ cương, không chỉ có phải phạt bổng, mà còn cần giáng một cấp. Nếu như tính chất nghiêm trọng còn có thể trực tiếp bãi quan. Trương Hoán mới xong việc này thì đột nhiên, ngoài cửa vọng vào một tràng tiếng bước chân dồn dập. Một tên tiểu hoạn quan bước nhanh đi vào bẩm báo: “ Bệ hạ, Ngự Sử Nhan Trung Thừa cầu kiến khẩn cấp.” Trương Hoán ngẩn ra, muộn như vậy mà Nhan Cửu Độ đến tìm hắn, chẳng lẽ lại xảy ra đại sự gì đây? Kinh ngạc chỉ chốc lát rồi hắn liền ra lệnh: “ Tuyên chỉ cho ông ta yết kiến!” “ Tuân chỉ!” Chỉ chốc lát, Nhan Cửu Độ có tiểu hoạn quan dẫn đường vội vã đi vào bên trong thư phòng Trương Hoán, khom người thi lễ rồi nói: “ Thần Nhan Cửu Độ tham kiến bệ hạ!” Nhan Cửu Độ là cậu của Bùi Oánh, cũng coi như trưởng bối của Trương Hoán. Trương Hoán cười cười liền lấy vẻ mặt ôn hoà nói với ông ta: “ Nhan Trung Thừa muộn như vậy mà tìm tìm trẫm, vậy xảy ra đại sự gì?” “ Thần muốn buộc tội Trung Thư Thị Lang Bùi Già.” Nhan Cửu Độ lấy ra tấu chương buộc tội rồi cao giọng nói: “ Bùi Già tự tiện mang tấu chương mật có dấu triện về phủ phê duyệt, lại lén cho thị thiếp đọc, làm cho tiết lộ cơ mật quan trọng của triều đình, hiện tại đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng.” Dứt lời, ông ta nâng cao chương buộc tội rồi dùng hai tay đưa tới, tiểu hoạn quan tiếp nhận sau đó chuyển trình cho Trương Hoán. Lại là Bùi gia! Không đợi nhìn sổ con, sắc mặt Trương Hoán liền đã lạnh xuống rồi. Hắn không nói một lời mở tấu chương buộc tội ra, xem xét cẩn thận, sắc mặt cũng càng ngày càng sa sầm. Ánh mắt phảng phất như đông lạnh thành băng sương. Không nói đến Bùi Già tiết lộ cơ mật trọng đại, làm tổn hại nghiêm trọng đến kế hoạch của hắn phát hành tiền giấy, chỉ riêng việc tự tiện mang tấu chương về phủ đủ khiến cho hắn căm thù đến tận xương tuỷ. Một người vô cớ đi muộn hoặc nghỉ làm, một người mang công văn về phủ xử lý, hai việc này đều là thói quen quan trường trước đây khi Bùi Tuấn chủ trì đã lưu lại, rất có thể sẽ tạo thành việc làm không tốt. Đây là điều mà hắn quyết không thể dễ dàng tha thứ. Ngay ngày thứ ba hắn đăng cơ liền đã tuyên bố nghiêm khắc giữ kỷ cương triều chính, hiện tại mới hơn nửa tháng Bùi Già liền gây án ngược lại. Cũng không thể nói hắn cố ý mà là phải nói Bùi Già căn bản không có coi thánh dụ của Trương Hoán là phải chấp hành. “ Tình hình chuyện này có khả năng là thật sao? Ý tứ của trẫm là liệu có chứng cớ xác thực không?” Trương Hoán gập tấu chương lại rồi hỏi lạnh lùng. Nhan Cửu Độ đã cảm nhận được Trương Hoán coi trọng đối với chuyện này thì trong lòng ông ta mừng thầm bèn vội vàng đáp: “ Khởi bẩm bệ hạ, chuyện này là thần mượn lực lượng của Giám Sát Thất, đã tra được ngọn nguồn tiết lộ cơ mật là em ruột của ái thiếp Bùi Già tên là Trần Tứ Lang. Trước mắt hắn đã bị Giám Sát Thất khống chế. Chứng cớ vô cùng xác thực.” “ Làm tốt lắm!” Trương Hoán gật đầu “ Chuyện này trẫm đã biết, sáng sớm ngày mai trẫm sẽ lại xử lý chuyện này. Nhan Trung Thừa khổ cực rồi.” Trương Hoán tiện tay lấy ra một khối ngọc Tỳ Hưu hình vuông làm cái chặn giấy trên ngự án đưa cho Nhan Cửu Độ mà bảo: “ Khối ngọc Tỳ Hưu chặn giấy này trẫm liền thưởng cho khanh.” Nhan Cửu Độ kinh hãi, vội vàng xua tay bẩm: “ Bệ hạ, đây là thần làm theo chức trách. Đâu dám được thưởng!” “ Trẫm biết, trẫm tán thưởng không chỉ là chuyện này, mà là khanh không hãi sợ quyền quý, có tinh thần thiết diện vô tư. Trẫm thưởng cho khanh là vì cái này, hy vọng khanh cũng như con Tỳ Hưu này, giúp trẫm ngăn chận tà khí trong triều.” Nhan Cửu Độ cay mũi, ông ta chậm rãi quỳ xuống, hai tay tiếp nhận khối ngọc Tỳ Hưu mà Trương Hoán ban cho rồi nói nức nở: “ Thần tuyệt không phụ thánh ân của bệ hạ!” Ngự Thư Phòng của Lân Đức Điện đèn sáng suốt một đêm, bóng dáng Trương Hoán thỉnh thoảng xuất hiện tại màn cửa sổ bằng lụa mỏng. Hắn khi thì cúi đầu do dự, khi thì ngửa đầu nghĩ lâu, mãi cho đến chân trời phía đông hiện ra một ánh bình minh thì rốt cục hắn mới phê duyệt xong toàn bộ tấu chương rồi gục xuống bàn nhỏ ngủ nửa canh giờ. Khi cửa sổ phía đông chiếu vào những tia sáng ngũ sắc, lão hoạn quan Chu Quang Huy mới không thể không đánh thức hắn “ Bệ hạ, giờ mão đã đến, nên chuẩn bị vào triều.” Trong đôi mắt Trương Hoán đầy tơ máu, hắn mệt mỏi vươn lưng một cái mà hỏi: “ Hoàng Hậu có thể có điều gì muốn khanh nói cho trẫm?” “ Hoàng hậu nương nương xác thật có chuyện muốn lão nô nói cho bệ hạ. Người hy vọng bệ hạ có thể yêu quý thân thể, thời gian còn nhiều.” “ Trẫm đã biết.” Trương Hoán đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, hắn lập tức bước nhanh đi tới gian nhỏ bên cạnh rồi đẩy ra một khe cửa nhỏ. Chỉ thấy Đông Phương Vân đang nằm ngửa trên mặt đất, lưng hơi vặn chéo, một tay vẫn còn cầm bút, miệng há hốc thật to đệ lộ ra một đôi răng cửa lớn vàng óng. Trông giống như một pho tượng không hề nhúc nhích. Trương Hoán cười lắc đầu. Lại chậm rãi đóng cửa lại, quay đầu căn dặn An Trung Thuận: “ Để ông ta ngủ một chốc. Đợi lát nữa dùng xe ngựa đưa đến Ngự Thư Phòng của trẫm.” “ Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần không có gì đáng ngại.” Trong phòng vọng ra một tiếng động, Đông Phương Vân đã tỉnh. Chả mấy chốc, mấy người cung nữ mang nước rửa mặt tới. Hôm nay vẫn còn sớm, Trương Hoán liền rửa mặt qua trong thư phòng, lại thay đổi trang phục. Lúc này mới lên xe đi về hướng Tử Thần Các. Đông Phương Vân cũng cưỡi một cỗ xe thường khác đi theo ở phía sau. Trong xe ngựa Trương Hoán vừa ăn điểm tâm, vừa xem kỹ lại một lần nữa tấu chương buộc tội của Nhan Cửu Độ. Phải nói bây giờ còn chưa tới lúc động lớn tới Bùi gia, ngôi vị hoàng đế của hắn còn chưa vững chắc, rất nhiều chuyện đều còn phải dựa vào Bùi gia toàn lực ủng hộ. Nhưng Bùi Già tự tiện mang tấu chương về phủ phê duyệt làm cho cơ mật triều đình bị tiết lộ ra ngoài, chuyện này lại phải nghiêm trị. Muốn mượn chuyện này để kiên quyết ngăn ngừa việc như vậy lại phát sinh lần nữa, vậy thì làm như thế nào mới có thể trọn vẹn đây? Trương Hoán vén màn xe ra, một luồng gió tươi mát thổi vào mặt, hắn đột nhiên nhớ tới Bùi Minh Viễn. Theo tính toán thì hắn hẳn là đã trở về, Bùi Minh Viễn trở về cũng có ý nghĩa cuộc tranh giành Gia chủ Bùi gia sắp sửa gay cấn. Khi Trương Hoán gập tấu chương lại, nhắm mắt lại nằm trên đệm mềm thì trong đầu lại suy nghĩ đến chuyện xưa trai cò tranh nhau. Vào tới Ngự Thư Phòng, An Trung Thuận đang thu xếp mấy tên tiểu hoạn quan chuẩn bị đem một lượng lớn tấu chương Trương Hoán đêm qua phê duyệt đến Trung Thư Tỉnh. Trương Hoán lập tức gọi ông ta đến “ Khanh đi một chuyến tới Trung Thư Tỉnh, thay trẫm đưa cái này cho Bùi Tướng quốc.” Trương Hoán giao tấu chương buộc tội của Nhan Cửu Độ tới mà dặn dò ông ta: “ Nhớ lấy, nhất định phải giao cho tận tay ông ta, rồi trực tiếp nói cho ông ta biết là trẫm đưa ông ta.” An Trung Thuận đồng ý một tiếng, tiếp nhận tấu chương vừa muốn đi thì Trương Hoán đột nhiên lại gọi lại “ Khi khanh trở về thì thuận tiện tuyên gọi Đoạn Thị Lang ở Binh bộ tới đây cho trẫm.” Binh Bộ Thị Lang Đoạn Thăng Vân này là con của Đoạn Tú Thực. Lần này trong tập đoàn Lý Miễn bị giết hại thì Đoạn Tú Thực là người duy nhất được bỏ qua. Trương Hoán nhớ lại tình cũ năm đó mà đặc xá hắn, không truy cứu hắn tội cung cấp thân binh, nhưng đồng thời cũng miễn chức An Bắc Đại Đô Hộ của hắn, lệnh hắn phải dưỡng bệnh tại kinh thành. Nhưng đối với hai đứa con trai của hắn là Đoạn Thăng Vân cùng Đoạn Tri Vân thì Trương Hoán lại trọng dụng như thường. Đoạn Thăng Vân từ Công Bộ Thị Lang chuyển sang làm Binh Bộ Thị Lang, Đoạn Tri Vân thăng lên Sa Châu Đô Đốc kiêm Thứ Sử Đôn Hoàng chỉ huy năm nghìn quân Đậu Lô canh biên ải. An Trung Thuận nhận khẩu dụ của hoàng thượng rồi vội vã đi. Lúc này trên ngự án của Trương Hoán lại chất đống hơn một trăm bản tấu chương. Hắn đành phải cười khổ một tiếng rồi mới cầm lấy một quyển. Lúc này một tên tiểu hoạn quan vội vã chạy tới bẩm báo “ Khởi bẩm bệ hạ, cựu Tướng Quốc Thôi Viên đang cầu kiến ở bên ngoài cung!” “ Thôi Viên?” Nghe được tên này, trong đôi mắt Trương Hoán chỉ một thoáng xuất hiện luồng sát khí lạnh thấu xương, nhưng lập tức lại biến mất không dấu vết mà khôi phục sự bình thản và trầm tĩnh trước sau như một. Hắn lập tức hạ lệnh cho thị vệ bên người: “ Thôi các lão đi đứng bất tiện, các ngươi mau đi hỗ trợ.” Vài tên thị vệ lĩnh mệnh, nhanh chân liền nhằm hướng ngoài điện chạy đi. Chỉ chốc lát, Thôi Viên ngồi ở trên một cái giường mây được mang đi vào. Ông ta vừa vào cửa liền cao giọng nói: “ Bệ hạ, lão thần không thể lễ bái, xin bệ hạ thứ tội!” Trương Hoán liền bước lên phía trước, lôi kéo tay Thôi Viên mà nói áy náy: “ Hẳn là trẫm nên đi thăm hỏi các lão, là trẫm thất lễ .”