Lúc này, Hàn ở bên cạnh thành khẩn khuyên nhủ: “ Thái Hậu, không thể nói như vậy. Giám Quốc điện hạ lên ngôi đế vị là mục đích chung, ít nhất tương lai sẽ bớt chém giết đi rất nhiều. Thái Hậu mà vui vẻ đồng ý thì thần nghĩ Giám quốc cũng sẽ không gây khó khăn cho Thái Hậu, sẽ để Thái Hậu bảo dưỡng trăm năm ở trong cung. Tất cả những việc đại hoan hỉ này thì hẳn là Thái Hậu nên thuận theo xu thế mới đúng.” Ít nhất tương lai sẽ bớt chém giết đi rất nhiều. Thôi Tiểu Phù lặp lại những lời này của Hàn hai lần, rốt cục bà ta gật đầu mà bảo: “ Những lời này coi như tiếng người, được rồi! Ai gia đồng ý với các ngươi. Có điều ta muốn các ngươi đảm bảo, hắn sẽ không lại giết ai gia!” Bùi Hữu cùng Hàn vội vàng thi lễ thật thấp rồi cùng kêu lên: “ Chúng thần nguyện ý lấy tính mạng đảm bảo. Chỉ cần Thái Hậu phối hợp thì Giám Quốc điện hạ nhất định sẽ không làm hại Thái Hậu.” Được hai người trịnh trọng đảm bảo, trái tim Thôi Tiểu Phù hơi hơi trùng xuống. Bà ta lập tức hỏi: “ Các ngươi chuẩn bị để ai gia làm như thế nào?” Bùi Hữu cùng Hàn nhìn nhau, Bùi Hữu liền nói chậm rãi: “ Ngày mai triều đình phải triệu tập đại hội khẩn cấp của các quan trong triều từ hàm ngũ phẩm. Đến lúc đó xin Thái Hậu tuyên bố giữa triều đình lập Giám Quốc điện hạ làm Tân Đế.” Ngày mười sáu tháng năm, Trương Hoán có hai vạn thiết kỵ hộ vệ đã đến huyện Tân Phong phía đông Trường An. Đại quân đóng trên một mảnh đất trống bên cạnh đường cái quan. Nơi này rất gần Ly Sơn, phong cảnh đẹp đẽ. Trương Hoán đầy hứng thú liền mang hơn ba trăm thân vệ đến Ly Sơn săn thú.Lúc này đúng là buổi sáng, liếc mắt nhìn lại, dưới chân núi Ly Sơn cây cối xanh um tươi tốt, dãy núi giống như một con ngựa lớn nằm vắt ngang trên bình nguyên Quan Trung “ Đến rồi!” Mấy con hoẵng cùng thỏ hoang bị binh lính xua đuổi từ trong rừng cây chạy ra, Trương Hoán phóng ngựa phi nhanh chỉ một thoáng liền đuổi kịp chếch ngang với mồi săn. Cánh cung của hắn giương căng như trăng tròn, mũi tên nhọn hoắt nhắm ngay vào một con hoẵng.“ Nghĩa phụ, để cho con!” Trương Hoán buông dây cung, hắn thả cung xuống quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy đứa con nuôi hắn mới nhận Thi Dương cưỡi một con ngựa nhỏ, tay cầm một cây cung ngắn. Ánh mắt sắc bén của nó nhìn chăm chú một con hoẵng ở gần nhất, cũng không luống cuống bắn tên mà đang đợi cơ hội tốt nhất. Trong nháy mắt con hoẵng từ bên cạnh chạy qua chỗ nó, Thi Dương giương cung thả một mũi tên, ra tay quyết đoán khác thường, chỉ tiếc con hoẵng kia vừa lúc nghiêng người nên tránh thoát một mũi tên này của nó.Thi Dương chính là bé trai mà Trương Hoán đã thu nhận tại Trần Lưu. Em gái nó tên là Thi Bách Linh, hai anh em đi về phía tây cùng Trương Hoán. Tại Lạc Dương thì biết được ông nội của Thi Dương cũng qua đời, hai đứa bơ vơ không nơi nương tựa nên Trương Hoán liền thu cả hai làm con nuôi.Thi Dương năm nay chín tuổi, mặc dù xuất thân dòng dõi thư hương nhưng cũng rất thích cưỡi ngựa bắn cung. Dọc theo đường đi được thân binh của Trương Hoán chỉ giáo kỹ thuật cưỡi ngựa và bắn tên nên tiến bộ thần tốc, ngày hôm trước tại huyện Hoa Âm đã phi ngựa bắn trúng một con gà núi.Mặc dù mũi tên này của Thi Dương không bắn trúng con hoẵng, nhưng Trương Hoán lại khá thích sự tỉnh táo và tính cách quyết đoán của nó, cảm thấy rất giống chính mình. Hắn thấy Thi Dương rất không cam lòng muốn đuổi theo liền cười ngăn cản nó.“ Dương nhi, vừa rồi mặc dù con đợi được thời cơ nhưng lại không nắm chắc. Hãy để ta bắn một mũi tên cho con xem.” Thi Dương mặc dù đã nhận Trương Hoán làm nghĩa phụ, nhưng lại chưa từng thấy hắn bắn tên. Chỉ nghe thân binh của Trương Hoán nói nghĩa phụ có tiễn pháp cao cường. Hiện tại có cơ hội thì làm sao nó chịu bỏ qua nên lập tức dừng ngựa lại, vươn dài cổ nhìn tên pháp của nghĩa phụ.Trương Hoán mỉm cười lại trương dây cung, mắt dần dần nheo lại thành một vệt. Mũi tên lia theo con hoẵng ban nãy, nó đã lẻn đến bên dòng suối nhỏ cách hơn bảy mươi bộ. Trương Hoán đột nhiên buông dây cung, một mũi tên như nanh sói giống hệt tia chớp bắn về phía con hoẵng.“ Nguy rồi. Bắn lệch!” Thi Dương sau khi thấy mũi tên của nghĩa phụ hơi hơi đi chệch thì nó căng thẳng thốt ra.Liền tại lúc nó nói “ nguy rồi” , con hoẵng kia thấy phía trước có nước suối cản đường bèn quay đầu chạy về. Đúng lúc mũi tên Trương Hoán bắn thủng cổ nó, con hoẵng lúc này ngã trên đất.Một mũi tên này khơi gợi tiếng hoan hô của đám thân binh. Trương Hoán nhìn qua Thi Dương đang há mồm không thể ngậm lại mà cười nói: “ Con đã rõ chưa! Để bắn một mũi tên ta phải tra xét gió hướng, suy tính địa lợi, lúc đó mới nắm chắc thời cơ. Tuổi con vẫn còn nhỏ nên cần phải suy nghĩ nhiều hơn thì tương lai nhất định sẽ vượt qua nghĩa phụ. Bắt đầu từ ngày mai, từ lúc trời còn chưa sáng thì con phải rời giường đi lặn xuống nước cho ta.” Thi Dương mặc dù không hiểu tại sao bảo nó phải lặn xuống nước, nhưng đối với nghĩa phụ nó đã sùng bái đến xương tủy nên lập tức gật đầu. “ Con nhất định sẽ không để nghĩa phụ thất vọng.” Lúc này, có một chiến mã từ xa phi tới, lập tức thân binh cao giọng hô to. “ Đô Đốc. Đại doanh có người đến, xin mau trở về.” “ Là ai vậy?” Trương Hoán sau khi đợi cho đến gần mới hỏi.“ Là người từ triều đình mới đến. Tổng cộng có mười ba người. Cầm đầu là Hình bộ Thượng Thư Hàn. Còn có Khanh Giám quan trọng khác mà thuộc hạ không nhớ được tên.” Trương Hoán do dự một chốc rồi lập tức nói với mọi người: “ Thu dọn đồ, theo ta lập tức quay về doanh.” Mọi người quay đầu ngựa lại phóng theo Trương Hoán nhằm hướng đại doanh phi nhanh đi làm bắn tung một đám bụi vàng cuồn cuộn.Không tới một khắc thời gian, toán người của Trương Hoán đã chạy tới quân doanh. Từ xa nhìn lại thì quân doanh vẫn chỉnh tề uy nghiêm, binh lính trên trạm gác vẫn chăm chú thường trực. Nhưng Trương Hoán vẫn cảm giác được tựa hồ ở đó có cái gì không ổn nhưng nhất thời cũng nói không nên lời. Vào tới cửa, Trương Hoán mới phát hiện chỗ không đúng. Chỉ thấy hai vạn binh lính chỉnh tề xếp thành hàng trên bãi đất trống tại quân doanh giống như đang chuẩn bị xuất phát. Hắn không khỏi ngẩn ra vừa muốn xuống ngựa, lại thấy Hàn dẫn theo hơn mười vị trọng thần bước nhanh đi tới, Công Bộ Thượng Thư Lý Hàm, Thiểu Phủ Tự Khanh Quách Toàn, Diêm Thiết Giám Lệnh Dương Viêm, Thái Thường Khanh Đỗ Á, Kinh Triệu Doãn Lê Kiền, Ngự Sử Trung Thừa Nhan Cửu Độ, Đại Lý Tự Khanh Tân Cảo .v..v... Tất cả bọn họ vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt Trương Hoán thì cùng nhau ngừng lại. Hàn dẫn đầu quỳ xuống, cất cao giọng vang dội ở trong gió “ Thần là Hàn cung nghênh hoàng đế bệ hạ!” “ Thần Lý Hàm, thần Quách Toàn, thần Dương Viêm khấu kiến Đại Đường hoàng đế bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!” “ Vạn tuế!” Trong quân doanh vang lên tiếng la trời long đất lở, hai vạn vị tướng sĩ cùng nhau quỳ xuống, âm thanh vang tận mây xanh “ Đô Đốc vạn tuế!” Trương Hoán chậm rãi tỉnh lại từ trong kinh ngạc. Môi hắn hơi hơi giật giật mà nhìn về phía hai vạn tướng sĩ. Hắn thấy chính là những khuôn mặt vô cùng kích động, những đôi mắt lấp lánh giọt lệ trung thành. Hắn vẫn đang nhìn thấy rõ ràng hình ảnh tám năm trước lúc mới đến huyện Thiên Bảo quận Vũ Uy, anh dũng đi tới trong bão tuyết, đi qua Hà Tây trời xanh thẳm đất mênh mông, đi qua Cửu Châu Hà Hoàng dưới một vầng trăng cô độc soi bóng, đi vào An Tây mênh mông vô ngần. Đi bước một tới hôm nay, tới một ngày mà hắn chờ đợi đã thật lâu thật lâu, nhưng khi nó đột nhiên đến thì lại cứ như là không đúng sự thực. Trong sự chờ đợi trang nghiêm, dưới lá đại kỳ tung bay phần phật trong tiếng gió, Trương Hoán nhẹ nhàng giơ tay, dùng âm thanh không lớn nhưng lại không cho phép kháng cự của hắn mà nói: “ Tất cả miễn lễ!” “ Tạ bệ hạ!” Hàn đứng lên, đem một quyển quốc thư trịnh trọng giao cho Trương Hoán, “ Đây là chiếu thư lên ngôi do Thái Hậu đích thân viết. Nước không thể một ngày không vua, xin bệ hạ theo thần lập tức quay về kinh. “ Trương Hoán cũng không tiếp, hắn nhìn qua Hàn một chút liền nói: “ Ngươi tạm thời đi theo ta vào trướng.” Vừa vào lều lớn, Trương Hoán từ từ ngồi xuống, hắn có hơi không yên lòng mà hỏi han: “ Tình hình Trường An đã ổn định rồi sao?” “ Hồi bẩm bệ hạ, đã ổn định. Triều thần đã vào triều bình thường. Bùi Thượng Thư triệu tập quần thần mở hội, đồng thời lấy hình thức biểu quyết đầu phiếu đề nghị lập tân quân. Quần thần nhất trí đề nghị bệ hạ đăng cơ, Thái Hậu cũng tự mình lâm triều đốc thúc chúng thần mau chóng nghênh đón bệ hạ về. Không chỉ có đại thần trong triều, rất nhiều nguyên lão Đại Đường cũng tỏ vẻ ủng hộ bệ hạ đăng vị.” Hàn lại một lần nữa đem quốc thư đưa cho Trương Hoán “ Xin bệ hạ hoả tốc theo thần về kinh.” Trương Hoán cũng vẫn không tiếp, hắn do dự một lát rồi hỏi: “ Ta đang suy nghĩ, liệu có nên làm ra vẻ phải cự tuyệt ba bốn lần rồi mới nhận không?” Hàn nhịn cười bảo: “ Vừa mới rồi ở ngoài cửa bệ hạ đã là một lần cự, hiện tại với thần lại là hai lần cự. Khi thần lại thỉnh cầu bệ hạ lập tức về kinh một lần nữa thì có tính là ba lần cự hay không?” Trương Hoán cũng cười. Hắn chinh chiến tứ phương qua bao lần chém giết sát phạt, há có thể cho phép mình nhu nhược yếu đuối. Nay đột nhiên bị chuyện đăng cơ khiến cho có hơi chân tay luống cuống. Đột nhiên Trương Hoán như thay đổi thành người khác, hắn không chút do dự tiếp nhận chiếu thư đăng cơ do Thôi Tiểu Phù tự tay viết. Hắn tự tin cười nói: “ Được rồi! Ta đây sẽ theo ngươi vào kinh.”