Quyển 3: Tung hoành hoạn hảiChương 169 : Thị sát Hội Tây BảoNhóm Dịch: Hồng MaiBiên dịch: DHNNguồn: metruyen.com“ Ta cũng quyết không hối hận!”“ Xuất phát!” Trương Hoán một tiếng quát nhẹ rồi phóng ngựa đi nhanh. Tiếng vó ngựa đột nhiên nổi lên, một đội kỵ binh rất nhanh biến mất trong màn đêm mù mịt.Mưa xuân như tơ, như khói, như sương, như nước triều dâng. Xuyên qua từng đợt từng làn tơ tằm này, vạn vật của thế giới bỗng giống như bức tranh truyền thần nhàn nhạt, bao la thoắt ẩn thoắt hiện. Những cơn mưa bụi tháng ba trên dải đất Hà Tây đang chậm rãi tới. Trên những cánh đồng lớn mênh mông của thảo nguyên mọc lên rậm rì những bụi cỏ non. Những đàn bò dê thong thả đi dạo trên tấm thảm màu xanh nhạt mênh mông bát ngát mà nhấm nháp những đọt cỏ mềm mại. Mấy cậu thiếu niên mười một mười hai tuổi phóng ngựa như bay trên thảo nguyên, đuổi mấy chú bê non ham chơi chạy về đàn. Những tiếng cười cởi mở xuyên qua làn mưa bụi mênh mông vang vọng đến tận phía chân trời.Trên mặt Hoàng Hà, lớp băng đã biến mất, dòng nước Hoàng Hà cuồn cuộn đã sớm đẩy trôi những tảng băng thật lớn đi xa. Mặt nước Hoàng Hà trở thành một đại dương mênh mông, từ xa một đội thuyền chở đầy vật tư đang từ phương bắc ngược dòng chạy nhanh đến.Giờ phút này, bên bờ Hoàng Hà vốn yên lặng cũng vô cùng náo nhiệt. Ở cạnh Hội Tây Cốc, hình dáng ban đầu của một tòa thành hẹp dài nhưng chắc chắn đã được dựng lên. Nó dài ước chừng ba dặm, rộng hơn năm trăm bộ, một bên tựa vào những vách núi dựng đứng cao mà dốc của Ô Sao Lĩnh, bên kia là bờ tây của Hoàng Hà. Ở trong ngoài tòa thành có gần hai vạn dân phu đang khẩn trương đầy bận rộn. Có người hô to số thứ tự để những khối đá vuông thật lớn được lắp lên tường thành, có kẻ thì vai gánh nặng trĩu bước đi như bay, mang những thùng vôi vữa để xây đá đến công trường. Hơn nữa ở trong đám người cũng thỉnh thoảng lại xuất hiện bóng dáng phụ nữ, bọn họ cũng vất vả cần cù lao động không thua gì nam nhân. Bọn họ phần lớn là làm công việc lao động giản đơn để kiếm lấy một chút tiền còm về tăng thêm chi tiêu trong nhà.Tại phía bắc tòa thành cách chừng hơn trăm bộ, Trương Hoán có mười mấy tên quan viên đi cùng đang ngắm nhìn tiến độ xây dựng tòa thành. Tòa thành này bắt đầu khởi công vào cuối năm ngoái. Bởi vì nó nhận được hơn mười vạn khối đá vuông từ Hội quận chuyển tới làm cho tốc độ xây dựng công trình tiến triển rất nhanh. Hơn nữa có đầy đủ đảm bảo tài chính, cho dù vào dịp năm mới cũng không làm gián đoạn thời gian thi công nên không đầy ba tháng, hình dáng ban đầu của một tòa thành hùng vĩ đã sừng sững trên bờ tây Hoàng Hà.“ Đô đốc, tòa thành này mọi người đều gọi nó là Hội Tây Bảo. Nhưng cũng có người thích gọi nó là Ô Sao Bảo, xin đô đốc đặt tên cho nó.” Người nói chính là Đỗ Mai phụ trách theo dõi việc xây dựng tòa thành này. Thân phận của hắn mặc dù chỉ là phụ tá, tuyệt không có chức vụ thực tế gì. Nhưng khi Trương Hoán vắng mặt ở Vũ Uy một thời gian ngắn thì hắn đứng lên phụ trách phối hợp công việc hoạt động chính quyền cả quận Vũ Uy rồi dần dần quen thuộc điều hành mọi hạng mục công việc chính quyền. Đúng là bởi có hắn cố gắng và đốc thúc nên việc xây dựng tòa thành mới có thể tiến hành đâu vào đấy.Trương Hoán đã trở lại quận Vũ Uy gần hai tháng. Sau khi hắn trở về không lâu thì các hạng mục bổ nhiệm của triều đình cũng bắt đầu. Đoạn Tú Thực như ý nguyện được phong làm Sóc Phương Tiết Độ Sứ, đồng thời một nhóm người nhà hàng quân cuối cùng cũng được chuyển từ Lũng Hữu đến Hà Tây làm điều kiện trao đổi đôi bên. Còn Trương Hoán lập tức hạ lệnh giao Hội quận cho Lũng Hữu. Sau khi hoàn thành một loạt giao dịch quyền lợi, tình thế cả khu vực Hà Lũng dần dần đã ổn định. Từ khi Trương Hoán tiến vào Hà Tây đến bây giờ đã qua gần nửa năm, cho tới giờ khắc này khu vực quận Vũ Uy Hà Tây mới chính thức thuộc về hắn.Tiếp theo, mục tiêu của hắn là muốn làm mình mau chóng trở nên mạnh hơn. Quân phiệt không có thực lực chỉ có thể là món ngon trên bàn ăn của người khác. Chuyện cần hắn làm thật sự quá nhiều, đầu tiên là kiểm kê dân cư, kiểm tra ruộng đất, tiếp đón quan viên, chỉnh lý văn thư, thăm dò của cải trong cái nhà đầu tiên được giao cho mình. Tiếp theo còn phải nuôi dưỡng ngựa, tinh luyện kim loại làm binh khí, cày cấy ruộng đồng, phát triển mậu dịch, xây dựng thành trì .v..v... Mặc dù hắn mang từ Hà Đông đến không ít tiền, nhưng cứ thế này mà không nghĩ phát triển thì cuối cùng sẽ chỉ là miệng ăn núi lở. Sau đó mới là xây dựng học đường, bồi dưỡng nhân tài, sáng tạo kỹ thuật linh tinh các loại. Cơm phải ăn từng miếng, đường cần đi từng bước. Nóng vội thì ngược lại sẽ là dục tốc bất đạt. Có điều mọi chuyện mặc dù trăm công ngàn mối, nhưng luôn luôn là trước tiên phải tìm cho được một cái đột phá khẩu.“ Đô đốc!” Đỗ Mai thấy Trương Hoán dường như cũng không nghe được câu hỏi của mình, liền cười mà hỏi lại một lần nữa: “ Đô đốc, xin ngài đặt tên cho tòa thành.”“ A!” Trương Hoán áy náy cười cười. Hắn quay đầu lại nhìn qua mọi người mà hỏi: “ Các ngươi nói qua thử xem cái tên nào thì tốt đây?”Khi xây dựng tòa thành này thì có không ít người phản đối. Nhất là quan viên địa phương Vũ Uy. Bọn họ cho rằng hiện tại nhiều thứ hoang tàn phải chấn chỉnh lại nên những chỗ cần dùng tiền rất nhiều, mà xây dựng tòa thành thì hao phí thật lớn, lúc này không nên xây dựng. Tiền vẫn còn là hàng thứ yếu, dù sao đa số là do Trương Hoán tự mang đến. Mấu chốt là quân đội trực tiếp chiêu mộ tại mỗi huyện gần hai vạn lao công mà không thông qua quan phủ địa phương. Điều đó khơi nên sự bất mãn của quan viên địa phương. Để tiêu trừ sự nghi hoặc của mọi người, hôm nay Trương Hoán đặc biệt dẫn dắt những quan viên địa phương quận Vũ Uy đến thực địa mà tự cảm nhận một lần.“ Nó nằm ở phía tây Hội quận, hơn nữa nó lại là tòa thành hàng đầu của Hà Tây. Mệnh danh cho nó là cái tên Hội Tây Bảo thì cũng xứng đáng. Thuộc hạ cũng đồng ý gọi là Hội Tây Bảo.” Huyện lệnh huyện Thiên Bảo Lý Hàn Kiệt sắc mặt khô vàng trả lời đầu tiên. Hắn là do một tay Trương Hoán đề bạt nên dọc trên đường đi cố gắng biểu hiện nhiệt tình nhất. Trương Hoán mà hỏi thì tất tranh giành trả lời làm cho các Huyện lệnh khác có hơi khinh thường đối với hắn. Quận Vũ Uy tổng cộng quản lý năm huyện, Thần Ô, Cô Tang, Thiên Bảo, Gia Lân, Xương Tùng. Huyện lệnh phần lớn là bổ nhiệm dưới thời Tân Vân Kinh, mỗi người đều đã nhậm chức nhiều năm, đối với người chúa công trẻ tuổi vẫn còn chưa kịp thích ứng.Trương Hoán gật đầu, lại hỏi những người khác: “ Các ngươi có ý kiến gì?”Mọi người hai mặt nhìn nhau, mười mấy tên tiểu lại đều phụ hoạ theo đuôi: “ Lý Huyện lệnh nói không sai, tên Hội Tây Bảo rất hay.”Còn mấy người Huyện lệnh khác cùng Huyện Thừa thì lại im lặng không nói, Trương Hoán liếc nhìn bọn họ liền quay đầu thản nhiên nói với Đỗ Mai: “ Nếu tất cả đều cho rằng gọi là Hội Tây Bảo cũng không tệ thì chúng ta đây liền quyết định, gọi nó là Hội Tây Bảo.”“ Vâng! Sau đó thuộc hạ sẽ đi thu xếp?”“ Đỗ tiên sinh, ta có một chuyện không rõ.” Một người Huyện lệnh trung niên vóc người cao gầy đột nhiên chỉ vào mấy người phụ nữ đang gồng gánh mà lạnh lùng hỏi: “ Đỗ tiên sinh vì sao lại dùng phụ nữ. Quân đội trưng thu đi hai vạn tráng đinh còn chưa đủ sao? Lại cần những phụ nữ kia tới nơi này đảm nhiệm công việc nặng nhọc, chẳng lẽ Đỗ tiên sinh là muốn dùng phụ nữ để giảo mạo tiền công tráng đinh sao?”Nói thật sự không khách khí, ý tứ cũng rất rõ ràng, chính là chỉ ra Đỗ Mai lợi dụng số người giả mạo để tham ô trong đó.Huyện lệnh này họ Nghiêm, là Huyện lệnh một huyện lớn nhất của quận Vũ Uy: huyện Thần Ô. Huyện Thần Ô cũng dùng làm trụ sở quận, lần này trong số dân phu chiêu mộ có gần tám ngàn người đến Hội Tây Bảo xây thành, điều đó khiến cho Nghiêm Huyện lệnh cực kỳ bất mãn.Giao thông lúc trước ở thời Đường cũng không phát triển, văn thư triều đình chuyển đi thông thường đều là dựa vào trạm dịch. Sau loạn An Lộc Sơn thì trạm dịch các nơi bị tổn hại hơn phân nửa. Sau đó mặc dù lần lượt sửa chữa phục hồi, nhưng Thất Đại Thế Gia vì muốn làm suy yếu sự khống chế của triều đình đối với địa bàn của mình liền có ý cản trở xây dựng trạm dịch. Làm cho số lượng trạm dịch các nơi kém xa trước đây. Ở khu vực Trung Nguyên thì còn tốt hơn một chút, nhưng mà những nơi quận huyện hẻo lánh thì tin tức càng bế tắc. Rất nhiều chính lệnh của triều đình phải mất tới hàng tháng, thậm chí nửa năm mới có thể biết được.Khu vực Hà Tây cũng là như vậy, nơi này không có một cái trạm dịch, lại có Hoàng Hà hiểm yếu nên tin tức cũng càng thêm bế tắc. Hơn nữa đầu tiên là tuyết lớn làm nghẽn đường, sau đó là Hoàng Hà tuyết tan nên thuyền không đi được khiến cho rất nhiều người có lối suy nghĩ đều dừng lại tại năm ngoái.Cho nên Trương Hoán được tiến vào Hà Tây ra sao? Lúc năm mới thì Trường An đã xảy ra chuyện gì? Quan viên hạ tầng quận Vũ Uy phần lớn cũng không biết được, mà quan niệm coi khu vực Hà Lũng là thiên hạ của Vi gia ở trong lòng bọn họ cũng đã thành thâm căn cố đế. Ngay cả Tân Vân Kinh chiếm cứ đã mười mấy năm cũng bị Vi gia đuổi đi, huống chi một người tuổi trẻ mới hai mươi mấy tuổi, chẳng qua là nhất thời may mắn giành được thôi, sớm muộn cũng sẽ bị Vi gia trừng trị. Cho nên ngàn vạn lần không thể mù quáng phục tùng, càng không thể làm đứng sai tuyến để tương lai khỏi bị Vi gia thanh toán.Cho nên lần xây dựng Hội Tây Bảo này khi Đỗ Mai mấy lần yêu cầu địa phương chiêu mộ dân phu thì quan viên mỗi huyện đều tìm kiếm đủ loại cớ qua loa tắc trách để đùn đẩy trì hoãn, khiến cho Đỗ Mai không thể không mượn lực lượng quân đội đi trưng thu dân phu.Sau khi Trương Hoán quay về từ Trường An thì cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Có điều là lúc này trong tay hắn số người có khả năng dùng được không nhiều lắm. Về phương diện khác, những quan viên này đều làm quan tại Vũ Uy nhiều năm, thế lực gia tộc rắc rối khó gỡ. Nếu như làm việc qua loa chỉ sợ sẽ lưu lại tai hoạ ngầm, cho nên hắn nhẫn nhịn không phát tiết mà chờ đợi thời cơ.Trong năm người Huyện lệnh của quận Vũ Uy, ngoại trừ Huyện lệnh của huyện Thiên Bảo xa xôi nghèo khổ nhất là do chính mình bổ nhiệm nên vẫn còn nghe lời, bốn người Huyện lệnh còn lại đều là ngoài nghe trong phá. Số liệu kiểm kê dân cư, kiểm tra ghi chép ruộng đất cùng với tình hình đất trồng trọt mỗi huyện cũng có sự khác biệt rất lớn, căn bản là không thể làm căn cứ cho quyết sách.Cho nên lần này dẫn bọn hắn đến đây đi thăm việc xây dựng Hội Tây Bảo, mục đích thật sự của Trương Hoán là muốn trước hết thăm dò thực chất của bọn họ. Giờ phút này hắn thấy Nghiêm Huyện lệnh dùng việc thuê phụ nữ để làm khó dễ Đỗ Mai. Hắn liền chỉ cười mà không nói, xem tình thế tiếp tục phát triển sau đó.Quả nhiên, Đỗ Mai đầu tiên là ngẩn ra, nhưng mặt lập tức bỗng dưng đỏ bừng. Hắn là xuất thân tiến sĩ há có thể cho phép người khác bôi nhọ sự trong sạch của hắn. Hắn chỉ tay vào Nghiêm Huyện lệnh cả giận nói: “ Ngươi, ngươi chỉ trích là nói bậy. Đã bao giờ ta dùng phụ nữ giả mạo tráng đinh? Ta cũng có ghi chép. Ngươi nhìn đi!”Nghiêm Huyện lệnh lại không để ý đến hắn. Hắn lúc này ngăn một người phụ nữ rồi hỏi: “ Ngươi một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”Phụ nữ kia thấy một nhóm quan như vậy hỏi nàng thì sợ đến vội vàng đặt gánh xuống rồi cúi đầu đáp: “ Hồi bẩm lão gia, thảo dân một ngày có thể kiếm được tám văn.”“ Tám văn!” Nghiêm Huyện lệnh nặng nề hừ một tiếng, lại liếc xéo Đỗ Mai lạnh lùng bảo: “ Nam đinh một ngày có thể kiếm được ba mươi văn, phụ nữ lại chỉ có tám văn. Hà Tây chúng ta mười mấy năm qua đâu có bổ nhiệm một vị quan viên dám bạc bẽo với dân chúng như thế. Vậy mà ngươi liền dám. Coi như ngươi không có kiếm lời bỏ túi tiền riêng ở giữa thì ngươi cũng là ác quan. Ngươi có tư cách gì ở lại Hà Tây chúng ta. Ngươi quay về Tương Dương đi thôi! Chuyện Hà Tây chúng ta khắc có người Hà Tây làm.”“ Được rồi! Được rồi! Nghiêm Huyện lệnh nói ít đi vài câu.” Lúc này Huyện lệnh huyện Xương Tùng vội vàng bắt đầu hoà giải, hắn đẩy Nghiêm Huyện lệnh sang một bên nhỏ giọng trách mắng: “ Trương Thứ Sử không nói gì thêm thì ngươi nói nhiều hơn làm gì, không chọc hận sao?”Miệng hắn thì khuyên, nhưng rồi lại len lén nhìn thoáng qua Trương Hoán. Thấy mặt hắn không hề thay đổi thì lúc này mới hơi yên tâm, lại lôi kéo tay áo Nghiêm Huyện lệnh lần nữa để dừng mới thôi.Mặt Đỗ Mai bên cạnh lúc đỏ lúc trắng, mặc dù hắn là người rất có mưu kế, nhưng chuyện liên quan tới danh dự hắn nên hắn không thể nhịn được nữa. Vừa muốn trả lời lại một cách mỉa mai thì đột nhiên thấy Trương Hoán liếc mắt ra hiệu cho mình. Lúc này hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, liền đứng sang một bên oán hận không nói.Trương Hoán thấy quang cảnh ồn ào không thoải mái bèn cả cười nói với Nghiêm Huyện lệnh: “ Nghiêm Huyện lệnh có tấm lòng vì dân chúng là tốt, nhưng lời nói lại có phần hơi nóng nảy. Đỗ tiên sinh tuyệt đối không thể xử dụng phụ nữ giả mạo nam đinh, những lời này ngươi cần thu hồi. Nhưng phụ nữ được tám văn một ngày cũng tựa hồ hơi hơi thấp. Như vậy đi, để ta làm chủ, tiền công phụ nữ sửa lại là mười lăm văn một ngày.”Nói đến đây, hắn nhìn qua Đỗ Mai mà hỏi: “ Đỗ tiên sinh có thể đồng ý không.”“ Những phụ nữ này chỉ là làm công việc giản đơn, cho mọi người tám văn một ngày là theo lệ thường. Nếu đô đốc chăm sóc dân chúng thì thuộc hạ tuân theo.”“ Vậy còn ngươi?” Trương Hoán lại lạnh lùng nhìn Nghiêm Huyện lệnh mà hỏi: “ Mới vừa rồi nói dùng phụ nữ giả mạo tráng đinh để kiếm tiền, lời nói đó liệu Nghiêm Huyện lệnh có đồng ý thu hồi hay không?”“ Thuộc hạ vừa rồi trong lòng xúc động phẫn nộ, nhất thời nói quá, nay nguyện thu hồi.” Nghiêm Huyện lệnh lại chắp tay với Đỗ Mai áy náy nói: “ Xin Đỗ tiên sinh bỏ qua!”Đỗ Mai hừ một tiếng, nhưng vẫn không nói một lời. Đúng lúc này, từ xa có mấy thớt ngựa phi nhanh chạy tới liền la lớn: “ Đô đốc, thuyền lương của triều đình đến !”Trương Hoán vui mừng, đây là đợt lương thực đầu tiên do triều đình điều tới. Điều này có ý nghĩa là Bùi Tuấn bắt đầu chứng thực có ủng hộ hắn. Chỉ cần trong tay có lương thực thì hắn liền có thể tăng cường quân bị, có thể ổn định giá hàng, thậm chí có thể bắt tay vào làm sửa đổi chế độ ruộng đất.“ Đi! Đi bến thuyền xem một chút.” Hắn nhảy lên ngựa, dẫn đầu phi đến bến thuyền. Mọi người phía sau cũng vội vàng lên ngựa rồi phi nhanh đi theo hắn.Bến thuyền cách Hội Tây Bảo không quá ba dặm, cũng là vừa mới sửa xong. Bến thuyền dài ước chừng năm trăm bộ, có khả năng cho thuyền lớn chở cả ngàn viên đá ghé vào. Trước khi Hội Tây Bảo tu sửa xong thì Lý Hoành Thu và Tân Lãng chỉ huy hai ngàn quân tạm thời đóng ở phụ cận bến thuyền. Giờ phút này trên bến thuyền đã có đám đông bắt đầu khởi động, gần ngàn tên binh sĩ xắn tay áo chờ đợi lên thuyền vận chuyển lương thực. Mà ở trên bến thuyền đã nhanh chóng có bảy tám chiếc thuyền lớn loại ba nghìn thạch đỗ. Ngoài ra trên sông Hoàng Hà còn có bốn năm chiến thuyền chờ cặp bờ.Thuyền lớn là từ Hà Đông tới đây, tổng cộng chở ước ba vạn thạch lương thực, mặt khác còn có một ngàn cân gang. Tất cả thuyền mép thuyền đều mấp mé mặt nước , nhìn ra ngay được là chất đầy hàng hóa.“ Khứ Bệnh!” Trương Hoán vừa mới chạy tới bến thuyền thì một người tuổi trẻ mặc áo bào trắng liền từ trong đám người chạy vội ra hưng phấn vẫy vẫy tay với hắn. Đó là Bùi Minh Viễn, con thứ năm của Bùi Tuấn, hắn đến đây để nhậm chức .Trương Hoán nhảy xuống ngựa, cười lớn đến nghênh đón rồi hung hăng nên cho hắn một quyền vào vai “ Đã hơn hai tháng không thấy động tĩnh, ta còn tưởng rằng ngươi không muốn đến!”“ Làm sao lại không?” Bùi Minh Viễn vuốt vuốt bả vai bị đánh phát đau mà cười khổ nói: “ Phụ thân lệnh cho ta trước tiên học tập hai tháng làm đồn điền ở trong quân Hà Bắc, để tránh cho lúc ta đến Hà Tây làm Bùi gia mất mặt.”“ Nhạc phụ đại nhân thế nào, Oánh nhi có đưa cho ngài ấy chỗ Linh Chi mà nàng nhận được không?”“ Cái này ta cũng không biết.” Bùi Minh Viễn đột nhiên nhớ ra một việc liền thấp giọng cười nói: “ Nghe nói ngươi cũng bắt cóc Thôi Trữ, không nghĩ tới hai người các ngươi ...”Bùi Minh Viễn mập mờ nháy mắt mấy cái.” Chẳng lẽ ngươi không sợ Thôi Tướng quốc tìm ngươi làm phiền?”Trương Hoán cười cười bảo: “ Ta đương nhiên biết ngài ấy sẽ hận ta tận xương tủy, nhưng mà ta lại không lo lắng ngài sẽ tìm ta làm phiền gì. Nếu như vậy thì ngài cũng không là Thôi Tướng quốc.”“ Vẫn còn phải xem Khứ Bệnh huynh có nhìn thấu không!”Bùi Minh Viễn cười to. Hắn lôi kéo tay Trương Hoán bước nhanh đi tới đầu thuyền, chỉ vào một người quan viên cao mập giới thiệu với hắn: “ Vị này là Trưởng Sử của Phạm Dương Tiết Độ Phủ Lý Mậu Công, lần này là do ông ấy phụ trách chuyển lương thực và gang.”Trương Hoán chắp tay với hắn cười nói: “ Lý Trưởng Sử dọc đường hộ tống vật tư, Trương Hoán vô cùng cảm kích!”“ Đâu có! Đâu có! Trương Đô đốc là rể yêu của Bùi Tướng quốc, đều là người nhà cả. Mọi người không cần phải khách khí .” Lý Mậu Công vội vàng đáp lễ lại Trương Hoán. Hắn chỉ vào một chiếc thuyền lớn đầu tiên đang ở dỡ hàng hóa xuống cười híp mắt mà bảo: “ Lần này mấy vị phu nhân còn đặc biệt tặng chotiểu thư một vài món đồ ở nhà, đợi lát nữa mời đô đốc mang về.”Lúc này, Trương Hoán đột nhiên nhìn thấy đằng xa có hai mươi mấy người còn trẻ dáng vẻ sĩ tử đang đứng. Trên mặt mỗi người đều có hưng phấn mà cũng hơi căng thẳng, có người đang tò mò đánh giá hoàn cảnh chung quanh, có người thì xắn tay áo lên chuẩn bị đi hỗ trợ khuân gạo.Bùi Minh Viễn nhìn thấy Trương Hoán nghi hoặc thì hắn hạ giọng cười nói: “ Nói thì Khứ Bệnh huynh có thể không tin. Lúc tháng giêng huynh bàn luận một lần trong Đại triều năm mới gây ra một cơn phong ba giữa đám sĩ tử tham gia khoa cử. Hai mươi mấy người này đều là học trò Quốc tử giám, bọn họ đều là muốn xếp bút nghiên theo việc binh đao, vì thu phục Tây Vực mà góp sức. Có thể còn có không ít người sẽ đến, tiểu đệ chúc mừng huynh trước.”Trương Hoán trong lòng âm thầm hoan hỉ, hiện tại hắn thiếu nhất chính là người. Những sĩ tử đến không nghi ngờ mang lại cho hắn sự giúp ích lớn lao. Nhưng mà loại vui sướng này thì Trương Hoán không có biểu lộ ra. Hắn quay sang Lý Mậu Công cười cười mà chuyển đề tài: “ Hay là Lý Trưởng Sử ở lại vài ngày, đến quận Vũ Uy đi. Để cho Trương Hoán có dịp làm trọn vai chủ.”Lý Mậu Công áy náy cười nói: “ Không được! Lần này Tướng Quốc tổng cộng chuẩn bị mười vạn thạch lương thực. Ta còn phải vận chuyển hai lần nữa mới có thể hoàn thành. Thời gian cấp bách, nhiều nhất chỉ có thể ở lại tối hôm nay, sáng sớm ngày mai lại xuất phát.”codon.traiDanh MônTác giả: Cao Nguyệt