Quyển 3: Tung hoành hoạn hảiChương 133:Ba lần vượt Hoàng Hà (1)Nhóm Dịch: Hồng MaiBiên dịch: DHNNguồn: metruyen.comTướng quân, thư đã được giao cho Lô Thiên Lý. Ông ta giao lại cho tướng quân một phong thư” .Phong thư rất dầy. Trương Hoán mở phong thư. Bên trong có hai phong thư khác, một to, một nhỏ. Trước tiên Trương Hoán mở phong thư nhỏ. Đây chính là mệnh lệnh Trương Phá Thiên gửi chim bồ câu tới. Trong thư Trương Phá Thiên ra lệnh hai người Lô, Dương chỉ được tiếp nhận lệnh điều quân của Trương Nghị. Cuối cùng Trương Phá Thiên còn đặc biệt nhắc nhở hai tướng. Nếu Trương Hoán chạy tới đoạt quân quyền thì lập tức giết ngay.Trương Hoán kinh hãi, toát mồ hôi lạnh. Bản thân hắn đã quá khinh xuất. Nếu như không phải Dương Liệt giả bộ ngu ngốc, lợi dụng hắn để đối phó với Lô Thiên Lý, hôm nay hắn đã chết ở trong quân doanh. Xem ra Lô Thiên Lý mới chính thức là người trung thành với Trương Phá Thiên.Trương Hoán thầm kêu lên may mắn rồi hắn tiếp tục mở lá thư thứ hai. Lá thư này do Lô Thiên Lý viết. Trong thư có nói rằng Dương Liệt đã đầu hàng Bùi Tuấn, hẹn Trương Hoán cùng đánh Dương Liệt, chia cắt quân đội của Dương Liệt.Lúc này toán thám báo thứ hai đi lên trước dò đường quay về bẩm báo rằng phía trước không có mai phục. Nhưng năm nghìn người của Dương Liệt phái đi không tiến vào thành Thái Nguyên, chúng chỉ quanh quẩn ở phía bắc binh doanh.Trương Hoán trầm ngâm một lát rồi hắn lập tức hạ lệnh: “ Tiếp tục đi về phía đông, thẳng tới đông đại doanh” .Ngay lúc này Trương Hoán còn cách đông đại doanh ước chừng ban dặm thì đột nhiên khói lửa ở phía đông đai doanh bốc lên ngút trời. Tiếng chém giết từ xa truyền tới. Một tên thám báo mai phục gần đó vội vàng chạy về bẩm báo: “ Quân đội của Lô Thiên Lý đột nhiên tiến sát tới đông đại doanh. Quân trong đông đại doanh đã có chuẩn bị. Quân đội hai bên đang huyết chiến với nhau” .“ Tướng quân, đây chính là cơ hội khó có được. Chúng ta hãy đánh đi” Lý Hoành Thu gào lên. Hắn nôn nóng tới mức hai mắt hắn ngầu lên. Hạ Lâu Vô Kỵ ở bên cạnh cũng tiến lên nói: “ Quân hai bên tương đương nhau. Chúng ta giúp bên nào bên ấy nhất định sẽ giành thắng lợi. Tướng quân, trận này có thể đánh” .“ Tướng quân, đánh đi” Mấy tên thiên tướng cũng đồng thanh nói.Trương Hoán cắn chặt răng, hắn chậm rãi lắc đầu nói: “ Nếu ta đoán không sai, quân chủ lực của Lô Thiên Lý đang mai phục quân của Dương Liệt trên đường quay về. Nhưng các người đừng quên, Dương Liệt có trong tay một vạn năm nghìn quân. Cho dù Lô Thiên Lý phục kích thành công nhưng vì binh lực kém xa, hắn cuối cùng nhất định sẽ bại. Chúng ta chỉ có hai ngàn người, cần gì phải tranh giành. Chúng ta cứ làm theo kế hoạch cũ. Thu nạp một ít bại binh rồi lập tức quay đầu đi về phía tây”.Ngay lúc này ở phía bắc đông binh doanh ước chừng hơn hai dặm, quân chủ lực của Dương Liệt nghe tin đã cấp tốc quay về trợ giúp đã đột nhiên trúng mai phục của quân Lô Thiên Lý. Vạn tiễn cùng bay. Đội kỵ binh đi phía trước cùng trúng tên ngã ngựa, quân của Dương Liệt vô cùng hỗn loạn nhưng trong lúc nguy cấp đó, năm nghìn quân đi đánh bắc doanh binh hụt đã chạy về tới nơi. Chúng đánh từ sau tới, cắt đứt con đường lui của quân mai phục. Cùng lúc đó một trận đánh của hai bên quân đội Hà Đông ở bên ngoài cửa đông thành Thái Nguyên chính thức diễn ra.Trên một ngọn đồi cách đó vài dặm. Trương Hoán cưỡi chiến mã đứng yên lặng nhìn trận huyết chiến trước mắt. Hắn biết bản thân mình không thể tham chiến. Cho dù có thể thu hoạch được rất nhiều lợi ích cũng không thể được. Mục đích của hắn không nằm ở đây. Quá nhiều mưu lợi chỉ làm tổn hại chính bản thân mình.“ Khứ Bệnh, huynh đang ở đây nghĩ mà sợ sao?” Một giọng nói thuỳ mị vang lên ở phía sau. Trương Hoán quay đầu lại. Một gương mặt xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn. Ánh mắt nàng chan chứa tình cảm, những sợi tóc bay trong gió đêm giá lạnh.“ Có chút ít. Hôm nay ta đã khinh thường” Trương Hoán khẽ gật đầu cười gượng. “ Thật ra ta hẳn phải nghĩ tới việc chúng ta rời khỏi Trường An mười ngày, sao Trương Phá Thiên có thể không đoán ra chúng ta tới Hà Đông cướp đoạt quân quyền chứ?”“ Nhưng bây giờ huynh không xúc động. ta cảm thấy điều này mới là quan trọng nhất” Bùi Oáng giục ngựa tiến lên đứng song vai cùng Trương Hoán. Nàng mỉm cười nói: “ Mặc dù ta chưa hỏi huynh về quân tình, ta vẫn rất quan tâm tới hành động tiếp theo của huynh. Điều quan trọng là huynh có thể nắm chắc được đại cục. Một nam nhân không cần phải đánh trận nào cũng thắng mới là anh hùng. Những lúc thích hợp có thể lùi lại một bước. Hơn nữa trời cao biển rộng, không thể để mất đại cục, mất đại cục, huynh sẽ chỉ cựa quậy trong tuyệt vọng” .Trương Hoán thấy đôi môi nàng tím tái vì lạnh. Hắn liền cởi áo choàng của mình khoác cho Bùi Oáng, nhìn thấy vóc người nhỏ bé của nàng lọt thỏm trong chiếc áo choàng, hắn không khỏi cười nhẹ nói: “ Còn tiểu thư, có thua đại cục không?”Bùi Oánh cười nhẹ, ánh mắt nàng thoáng hiện sự giảo hoạt: “ Không ngay khi huynh khoác áo choàng cho ta, ta đã biết là không rồi” .Nói xong nàng cười khúch khích, quay ngựa chạy xuống đồi.Trận chiến nhanh chóng trở nên quyết liệt, khí thế hào hùng, tiếng chém giết rung trời. Tiếng kèn lệnh mạnh mẽ, tiếng trống trận thôi thúc. Quân đội của Lô Thiên Lý lao lên từng đợt, từng đợt về phái trận tuyến của quân thù với ý định không để hai cánh của quân thù gặp nhau. Nhưng đang trong lúc gay cấn đó thì bất ngờ Lô Thiên Lý trúng một mũi tên vào giữa trán, ngã xuống ngựa, không lâu sau tắt thở.Chủ tướng đã chết trận, thủ hạ của hắn không còn ý chí chiến đấu, bỏ trốn khắp nơi hoặc quỳ xuống xin hàng. Tới canh tư thì trận chiến dần dần kết thúc.Cùng lúc đó đội kỵ binh của Trương Hoán cũng bắt đầu kéo những tấm lưới bí mật, chạy đi chạy lên ở khu vực cách chiến trường ba dặm, đoạt lấy binh lính và chiến mã chạy trốn ra ngoài. Cùng với việc quân đội của Lô Thiên Lý tan dã, quân của Trương Hoán đã cướp được càng lúc càng nhiều binh mã. Khi thấy trận chiến sắp kết thúc, Trương Hoán liền hạ lệnh quay đầu ngựa, áp giải gần hai ngàn tù binh và ba nghìn chiến mã nhanh chóng chạy về hướng tây.Hai ngày sau, quân Sơn Đông của Thôi Viên tiến tới Thái Nguyên. Trong khi đó Dương Liệt nhận được lệnh của Bùi Tuấn liền từ bỏ Thái Nguyên, đi về phía đông tới Lữ quận. Quân Hà Bắc lập tức chiếm quận Phần Dương cùng quận Phần Âm. Hà Đông đã chính thức bị hai nhà Thôi, Bùi chia cắt.Triều đình Đại Đường đã ngay lập tức tôn Thái tử Lý Mạc lên ngôi. Vì tân đế còn nhỏ tuổi nên Thái hậu Thôi Tiểu Phù làm giám quốc. Thôi Tiểu Phù lập tức tuyên bố cử hành tang lễ của cho tiên đế Lý Hệ, cũng đặt tên tế miếu cho Lý Hệ là Khánh Tông, cải niên hiệu là Tuyên Nhân.Trong khi đó Trương gia sau cuộc nội chiến của quân Hà Đông đã chịu tổn thất nặng nề. Từ nay về sau không thể chấn hưng được nữa, dần dần Trương gia đã bị xoá tên trong bảy đại thế gia của Đại Đường. Sau đó không lâu Trương Phá Thiên tuyên bố từ chức Thượng thư bộ Lễ. Tả Tướng quốc Bùi Tuấn đề cử một gia chủ của đại thế gia khác, Hộ bộ tả thị lang Lô Kỷ làm Thượng thư bộ Lễ, kiêm chức Trung thư môn hạ bình chương sự.Một đội quân năm ngàn người cuồn cuộn tiến tới hạp cốc Tần Tấn bên sông Hoàng Hà. Lúc này nước sông chảy xiết, qua sông rất khó khăn, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ lật thuyền, người chết. Qua Hoàng Hà, ở phía trước chính là địa hạt của Tiết độ sứ Sóc Phương.Đơn vị quân đội này đương nhiên chính là Thiên Kỵ doanh của Trương Hoán. Sau khi rời khỏi Thái Nguyên, Thiên Kỵ doanh trước tiên quay về nam đi về quận Long Tuyền và huyện Vĩnh Hoà, ở đó có bến đò quan trọng nhất Hoàng Hà, làm ra vẻ vượt qua Hoàng Hà quy mô lớn nhưng tới nửa đêm quân đội của Trương Hoán lại rời bỏ bến đò, lặng lẽ xuôi theo Hà Bắc, hành quân cấp tốc hai trăm dặm tới hạp cốc Tần Tấn hẻo lánh. Đây mới là nơi Trương Hoán chính thức chọn để vượt sông. Quân tiên phong của hắn đã tìm được hàng chục chiến thuyền lớn, Thiên Kỵ doanh liền đóng trại ngay cạnh Hoàng Hà, đợi đêm xuống sẽ bắt đầu vượt sông.Trương Hoán mới nghỉ được một lát đã nghe thấy tiếng Lý Bí vang lên bên ngoài doanh trướng. “ Tướng quân hư hư thực thực khiến Vi Ngạc bị lừa thê thảm.Lý Bí cùng với mấy quan văn đi cùng quân tiên phong đã tới hạp cốc Tần Tấn trước một ngày.“ Tiên sinh cũng hư hư thực thực, người không thấy nhưng lại thấy tiếng” Trương Hoán cười đi ra ngoài đón. Hắn thấy Lý Bí chắp tay sau lưng đứng ngoài trướng, vẻ mặt vui mừng. Trương Hoán đã không lún sâu ở Thái Nguyên, đã kịp thời thoát thân, tranh thủ thời gian cho hành động tiếp theo khiến cho Lý Bí cảm thấy vô cùng yên tâm. Phải biết rằng thử thách chính thức không phải ỏ Hà Đông mà là hành trình ở Lũng Hữu.Trương Hoán cười to, dẫn Lý Bí vào đại trướng: “ Tại sao tiên sinh lại biết đại quân của Vi Ngạc đang chờ bên bờ bên kia?”“ Rất đơn giản. Thủ đoạn hữu hiệu nhất chính là chặn đánh giữa dòng. Thế nhưng Vi Ngạc vừa muốn người, muốn ngựa, lại cũng muốn đòi tiền nên ông ta tất nhiên sẽ không tiêu diệt tướng quân trên Hoàng Hà mà sẽ đợi tướng quân qua sông hết mới bao vây. Một khi như vậy Vi Ngạc phải điều động ít nhất ba vạn quân đội tới đối phó với tướng quân, hành động đương nhiên sẽ chậm trễ vì vậy tướng quân mới tranh thủ được thời gian” .Trương Hoán gật đầu nói: “ Không sai. Thế nhưng để phòng ngừa vạn nhất. Ta muốn mời tiên sinh quay về Trường An một chuyến” .Trương Hoán lấy ra một phong thư đưa cho Lý Bí nói: “ Khi đó xin tiên sinh hãy giao phong thư này cho Sở Hành Thuỷ”.SóiDanh MônTác giả: Cao Nguyệt