Quyển 3: Tung hoành hoạn hảiChương 130: Bản sắc kiêu hùng (2)Nhóm Dịch: Hồng MaiBiên dịch: DHNNguồn: metruyen.comNghĩ vậy Trương Hoán quyết định rất nhanh.Trương Hoán lập tức ra lệnh: “ Hãy thông báo các huynh đệ lập tức lên ngựa, theo ta xuất binh” .Ba trăm kỵ binh nhằm hướng Đông binh doanh ở ngoại ô phía đông Thái Nguyên là đi như chớp giật. Chiến mã lao nhanh qua những cán đồng trơ trụi, băng qua những khe nước nông, nước bùn bắn tung toé, đục ngầu. Trong nháy mắt đã tiến gần tới rừng cây màu vàng ở xa xa. Chỉ trong chốc lát bóng dáng của ba trăm kỵ binh đã biến mất trong khu rừng tùng âm u.Trương Phá Thiên có năm con trai. Trong đó trưởng tử Trương Vân và thứ tử Trương Nghị là do chính thê sinh ra. Có lẽ do nguyên nhân là Trương Phá Thiên xuất thân từ quân nhân nên ông ta hy vọng con mình có thể bỏ võ theo văn, thi đỗ tiến sĩ. Trưởng tử Trương Vân ngay từ nhỏ đã được Trương Phá Thiên kỳ vọng rất nhiều. Ông ta đã mời danh sư tới dậy Trương Vân. Trương Vân cũng không phụ sự kỳ vọng của phụ thân mình. Vào năm Khánh Trị thứ mười, hắn đã thi đỗ tiến sĩ sau đó hắn được cử tới địa phương làm quan. Bây giờ hắn đã làm tới chức quận tư mã.Thứ tử Trương Nghị chưa tới ba mươi tuổi. Trời sinh không thích đọc sách. Ngay từ nhỏ Trương Nghị chỉ thích đao kiếm, khi lớn lên cũng mạnh mẽ như Hạng Vũ. Trương Phá Thiên liền cho rằng đây chính là an bài của ông trời. Ông ta đã mời tới nhà những võ sư nổi tiếng dạy võ nghệ cho Trương Nghị để sau này hắn có thể kế thừa sự nghiệp của ông ta. Trương Nghị được danh sư chỉ dạy đã luyện tập được bản lĩnh võ nghệ cao cường.Lần này Hà Đông đại loạn, Trương Phá Thiên hiểu rằng cơ nghiệp của Trương gia đã hết nhưng ông ta lại không thể ra khỏi Đồng Quan. Trong tình thế cấp bách, Trương Phá Thiên đã phái thứ tử Trương Nghị khẩn cấp đi về Thái Nguyên với ý đồ nắm lấy quân đội, bảo tồn thực lực của mình.Đúng như Trương Hoán đã nghĩ. Vì Trương Phá Thiên không đích thân tới nên Trương Nghị phải lấy được binh phù ở Trương phủ thì mới có quyền điều động quân đội nhưng có một điều Trương Hoán không ngờ tới , Trương Nghị ngoài việc muốn lấy phần binh phù đó, hắn còn muốn lấy của Trương gia năm mươi vạn quan tiền và trăm vạn thạch lương thực, chuyển tài sản sang cho quân Hà Đông. Âm thanh cãi nhau từ sáng sớm đã vang lên trong đại sảnh của gia chủ Trương gia từ sáng sớm.“ Ngươi đã muốn lên phía bắc chống lại quân đội Hà Bắc thì ta sẽ cung cấp tiền lương cho ngươi, sẽ liên tục cung cấp cho quân đội nhưng ngươi lại muốn một số lượng tiền lương lớn khiến ta không thể tin là ngươi sẽ đi phía bắc tác chiến” .Giọng nói nghiêm khắc đó chính là của Trương Xán, gia chủ mới chậm chức của Trương gia. Hắn làm người thừa kế gia chủ chưa được hai tháng đã chính thức trở thành gia chủ. Cho dù là sự từng trải hay uy danh đều không đủ làm mọi người thuần phục. Vấn đề quan trọng hơn là tuổi của hắn còn rất trẻ, lại không có kinh nghiệm làm quan. Trước tiên là mấy lão già Tông Nhân đường đã không coi hắn ra gì. Tất cả mọi chuyện đều vượt quyền, tự tiện xử lý. Tiếp đó chính là nhóm người vẫn ủng hộ Trương Nhược Cẩm. Sau khi Trương Nhược Hạo chết, nhóm người này lại bắt đầu ngóc đầu dậy. Bọn chúng nắm được một sai lầm của Trương Xán đã đi rêu rao khiến của uy tín gia chủ của Trương Xán giảm sút nghiêm trọng.Trên thực tế ngoại trừ tiền tài vẫn còn nằm trong sự quản lý của Trương Xán, Trương gia đã bị chia rẽ. Ai nấy đều có tính toán riêng của mình, đều muốn đạt được lợi ích cá nhân lớn nhất cho mình.Giống như ‘Căn phòng dột bị mưa suốt đêm’, Trương Xán bị cuộc đấu tranh tranh giành trong gia tộc hành hạ tới mức thân thể suy kiệt, tiều tuỵ. Khi tin tức Hoàng thượng băng hà truyền tới, lập tức hai nhà Thôi, Bùi tấn công Hà Đông. Người của Trương gia làm quan ở các nơi đều bỏ trốn về Thái Nguyên. Tình thế vô cùng nguy cấp. Trương Xán đã ba lần tới quân doanh cầu cứu nhưng lại bị Lô Thiên Lý và Dương Liệt lấy lý do không có binh phù nên lạnh lùng từ chối.Khi biết Trương Xán không điều được quân. Tất cả các trưởng bối của Trương gia đều chĩa mùi dùi vào hắn, lên án mạnh mẽ hắn là bất tài vô dụng. Trương Xán cũng rất chán nản, hắn muốn buông xuôi tất cả nhưng người của Trương gia không vì thế mà buông tha cho hắn. Bọn họ suốt ngày bức bách hắn phân chia tài sản, đòi khế đất. Khi tin tức quân của Thôi, Bùi liên tiếp công thành truyền về, có nhiều người của Trương gia không chịu được nữa đã thu thập tư trang cá nhân, dẫn theo người nhà bỏ trốn.Ngay khi Trương gia vô cùng hỗn loạn. Trương Xán cực kỳ mong đợi Trương Phá Thiên. cuối cùng thì Trương Phá Thiên cũng phái người tới. Ông ta đã viết một phong thư. Trong thư Trương Phá Thiên thề rằng sẽ tồn vong cùng với Hà Đông. Vì đã tới bước đường cùng nên Trương Xán không chút do dự giao ngay phần binh phù cho Trương Nghị. nhưng khi Trương Nghị có được phần binh phù rồi thì hắn như phát bệnh yêu cầu một lượng tiền lương rất lớn khiến cho Trương Xán nghi ngờ.Cho dù Trương Xán có nghi ngờ, Trương Nghị cũng chẳng thèm đoái hoài tới. Binh phù đã vào tay hắn. Nếu Trương Xán đã không chịu thì phải nhẫn tâm. Trương Xán vừa nói xong thì “ binh!” Trương Nghị vung tay tát gia chủ ngã xuống đất. Trương Nghị bước tới giẫm lên lưng Trương Xán. Tay hắn nắm tóc Trương Xán, hung tợn nói: “ Lão tử nói thẳng cho ngươi biết. Quân đội ta cũng mang đi. Tiền lương của Trương gia ta cũng mang đi. Bây giờ ngươi không giao ra, buổi tối lão tử sẽ dẫn quân đội tới đoạt lấy, cướp cả nữ nhân của ngươi. Ngươi có tin không?”Máu tươi từ khoé miệng Trương Xán chậm rãi chảy ra. Khi bị kẻ ác uy hiếp lại khiến hắn con người vốn nhu nhược nảy sinh dũng khí. Trương Xán ngang ngạnh nói: “ Có bản lãnh thì ngươi cứ giết ta đi. Nếu không thì ngay cả một văn tiền, một hạt gạo ngươi cũng không chiếm được” .“ Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?” Mắt Trương Nghị hiện lên sự tàn độc. Hắn rút đoản đao ra định cắt đứt yết hầu Trương Xán nhưng hắn do dự một lát rồi nắm tóc Trương Xán kéo nhanh ra ngoài. “ Người đâu! Mang hắn đi cho ta. Lão tử muốn xem đêm nay hắn có cấp ra hay không?Mấy tên tuỳ tùng của Trương Nghị nhét Trương Xán vào trong một cái túi, vắt lên ngang lưng ngựa. Hơn mười người cưỡi chiến mã phi như gió lốc ra vùng ngoại thành phía đông. Ngay khi chúng vừa mới đi qua cầu của Trương phủ, từ trong ngõ nhỏ đối diện với Trương phủ có ba chú chim bồ câu bay lên. Tiếp đó ở cách đó hai dặm cũng có ba chu chim bồ câu bay lên. Tin tức nhanh chóng được truyền đi xa.Ngay lúc đó cách cửa đông thành Thái Nguyên năm dặm là một khu rừng tùng. Trong khu rừng tùng có một dãy đồi thấp kéo dài mấy dặm.Nơi này nguyên là một quan ải ở Thái Nguyên. Trong loạn An Sử, quan ải này đã bị Sử Tử Minh san bằng. Dần dần nơi này biến thành khu đồi thấp. Đường quan đạo chạy xuyên qua khu đồi thấp này.Ngay lúc đó ở trong khu rừng tùng hai bên khu đồi thấp, hai trăm binh lính Thiên Kỵ doanh đã dàn trận địa sẵn sàng đón đánh. Lúc trước cách đây hai dặm, mấy chú chim bồ câu đã bay lên. Điều này cũng có nghĩa là mục tiêu đang đi tới nơi này.Trên đường quan đạo vô cùng yên tĩnh. Thỉnh thoảng có xe ngựa chạy qua hay là có những người bán hàng rong gõ trống dừng chân ở khu đồi rồi lại chậm rãi như rùa bò đi xuống đồi.Sau khoảng thời gian ước chừng uống một chung trè, từ xa xa đã mơ hồ vang lên tiếng võ ngựa. Trương Hoán khẽ vung tay, binh lính tất cả đều giương cung lắp tên, hơn mười dây cản ngựa chôn dưới đất cũng đã sẵn sàng.Tiếng võ ngựa ngày càng tới gần, đã tiến tới dưới khu đồi. từ khe hở trong rừng Trương Hoán đã nhìn thấy bóng người. Tất cả chúng đều mặc hắc y, ước chừng có hơn bốn mươi tên. Trương Hoán chậm rãi lấy ra một mũi tên, đầu mũi tên hình thoi, vô cùng sắc bén, loé lên ánh sáng trong ánh sáng mờ mờ của rừng cây.Trương Hoán lắp tên vào cung. Cùng với bóng dáng của tên hắc y ngày càng tới gần, dây cung của Trương Hoán cũng kéo căng ra. Đầu mũi tên nhắm ngay vào đầu Trương Nghị.Tiếng vó ngựa vang lên ầm ầm, chúng nối đuôi nhau xông lên đồi. Ngay trong khoảnh khắc chúng chuẩn bị xuống đồi, bụi đất bay mù mịt. Mười mấy dây gạt ngựa đồng loạt hất tung lên. Tiếng ngựa kêu thảm thiết. bảy, tám chiến mã phía trước đều bị gạt chân ngã, thậm chí có con ngựa còn bị hất lộn vòng lên trước lăn xuống đồi. Trương Nghị cũng bị hất ngã xuống đất. Không đợi Trương Nghị bò dậy, Trương Hoán kéo căng dây cung rồi buông tay ra. Một mũi tên sắc bén lao nhanh tới chỗ Trương Nghị, cắm phập vào giữa lưng Trương Nghị. Trương Nghị gào lên đau đớn rồi hắn ngã xuống một cái khe bên đường.Cùng lúc đó một cơn mưa tên từ trong rừng tùng bay ra. Tên bay mạnh mẽ mà chính xác. Mấy chục tên hắc y trên quan đạo trúng tên, người ngã ngựa đổ. Tiếng kêu gào thảm thiết, rên la vang lên bốn phía. Chỉ trong chốc lát, chỉ trừ mấy con ngựa không người cưỡi chạy xuống đồi, còn lại trên quan đạo không còn người nào, ngựa nào có thể đứng thẳng được.Đột nhiên ngay lúc đó Trương Nghị bị trúng tên sau lưng bò ra từ cái khe. Hắn ấn tay vào một cái túi trên mặt đất, rút đoản đao chích mũi vào cái túi gào lên: “ Trương Hoán, các ngươi không muốn mạng sống của gia chủ các ngươi sao?”Trương Nghị đã đoán ra. Rất có thể là do Trương Hoán, người đã ra khỏi Đồng Quan trước hắn làm. Khi nghe thấy hai tiếng gia chủ, tất cả binh lính đều ngừng bắn tên. Lúc này Trương Nghị có cảm giác binh lính đã ngừng bắn tên, trong lòng hắn vui mừng như điên cuồng, hắn lại tiếp tục gào lên: “ Trương Hoán, ta giao binh phù và quân lệnh cho ngươi. Ngươi hãy để lại mạng sống cho ta. Nếu không ta và Trương Xán đồng quy ư tận” .Danh MônTác giả: Cao Nguyệt