Nông thôn thuần phác, không có những ồn ào náo động của thành phố, hơn nữa không khí lại rất an
nhàn, yên tĩnh, không có áp lực công việc. Buổi sáng ngày thứ hai sau
khi về nhà, Giản Tình thoải mái ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh. Nhiều năm làm việc bên ngoài, mỗi lần về nhà, Giản Tình luôn cảm thấy ở nhà thì chẳng phải làm gì, đây là loại hưởng thụ khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều
sung sướng.
Rửa mặt chải đầu xong, Giản Tình xuống nhà, những người khác trong nhà đều đã đi làm việc của mình. Mẹ Giản Tình thấy con gái xuống lầu liền làm cho cô bữa sáng, sợ làm
sớm quá thì cháo sẽ bị nguội.
Giản Tình bưng bát cháo
lên, húp mấy miếng, phát hiện ra ba và em trai không có ở trong nhà,
liền quay sang hỏi mẹ: “Tiểu Diệp và ba đâu hả mẹ?”.
Mẹ Giản Tình cầm cái chậu nhựa, đi ra bên ngoài, đáp: “Đang ở bên ngoài giết ngỗng”.
Quê Giản Tình ở vùng duyên
hải, lễ mừng năm mới có rất nhiều tập tục, nhưng trong đó quan trọng
nhất chính là mỗi nhà đều phải giết ngỗng để cúng thần linh. Đem con
ngỗng béo bỏ vào nước sôi, rồi cho các hương liệu thượng phẩm vào, nấu
mấy giờ liền thì hương liệu đều thấm cả vào ngỗng.
Trước đây, Giản Tình rất
thích ăn món này, nhưng lúc đó cuộc sống của mọi người còn khó khăn,
muốn ăn thịt ngỗng thì đều phải chờ đến Tết mới được ăn, hơn nữa, mẹ còn tiếc nên bắt cả nhà phải ăn kèm với 2, 3 bát cơm, mà cũng chia thành
rất nhiều bữa. Có đôi khi, lễ mừng năm mới vào những ngày nóng oi bức,
thịt ngỗng để lâu mà không ướp lạnh thì dễ bị ôi thiu, vì thế mẹ chặt
thành từng miếng nhỏ, ướp hành, xì dầu rồi xào lên cho cả nhà cùng ăn,
hương vị thật là tuyệt.
Nghe mẹ bảo ba và em trai đang giết ngỗng, Giản Tình ăn vội bát cháo, cắn một miếng táo rồi háo hức chạy ra giúp.
Mấy ngày này thời tiết có
vẻ ấm áp, hôm nay mặt trời đã lên từ sáng sớm. Giản Tình nhìn mọi người
trong nhà đang ngồi quanh sân, bên cạnh là một đống lông ngỗng, còn con
ngỗng béo múp thì đang nằm trong chiếc chậu nhựa, mọi người đang cố gắng nhổ hết những chiếc lông măng.
Cầm chiếc ghế, Giản Tình
cũng chen vào giữa hai người đang ngồi. Ba Giản Tình nhìn bộ dạng của
con gái đang vui vẻ, bèn nhắc: “Nước lạnh lắm, đừng động tay vào, ngồi
bên cạnh nhìn là được rồi”.
Giản Tình quyết chí đáp:
“Lao động là vinh quang, con cũng không muốn nhàn hạ, nhưng mà con giúp
ba, thế thì hai chiếc đùi ngỗng là của con”.
Giản Diệp thấy chị nói vậy cũng vội vàng phụ hoạ: “Con muốn hai cái cánh”.
Mẹ Giản Tình nghe mọi người chí chóe chia nhau con ngỗng, bèn quát: “Bậy nào, hai cái đứa này,
ngỗng này phải để cúng thần linh trước, không được nói thế.”
Giản Tình mím môi cười khẽ, còn em trai thì lầm bầm: “Cúng thần linh xong rồi thì đằng nào chẳng ăn”.
Mẹ Giản Tình nóng lên, lấy tay gõ vào đầu Giản Diệp: “Con còn dám nói lung tung nữa à”.
Giản Diệp kêu lên một
tiếng: “Ai da, mẹ, mẹ có biết vì sao con học hành không được bằng chị
không? Đó là bởi vì mẹ luôn đánh con như vậy, làm con ngu đi đấy”.
Mọi người cùng nhau cười
nói, chỉ lát sau đã làm xong con ngỗng. Mẹ Giản Tình nhân tiện chuẩn bị
luôn bữa trưa, Giản Tình cũng chịu khó xắn tay vào giúp. Sống cùng
Phương Khiêm lâu như vậy, những việc này cô cũng đã sớm thành thục.
“Con còn nhớ Diệu Ngọc không?” Lúc đang rửa đồ ăn, mẹ Giản Tình đột nhiên hỏi cô.
Giản Tình hơi nhíu mày, cười đáp: “Sao lại không nhớ hả mẹ, cô ấy là bạn học cấp một của con mà”.
Bởi vì người lớn hai nhà
qua lại thân thiết nên hai cô con gái lúc còn nhỏ cũng chơi thân với
nhau. Sau này Giản Tình đến thành phố S học, vài năm đầu vẫn có thư từ
liên hệ, nhưng rồi sau nữa, hai người đều quen biết rộng hơn, tình cảm
cũng từ từ phai nhạt. Nghe nói Diệu Ngọc đã kết hôn, đáng tiếc mấy năm
nay về nhà ăn Tết nhưng Giản Tình không gặp được cô.
“Cô ấy năm nay cũng về à mẹ?”.
Mẹ Giản Tình cầm thức ăn
lên, gật đầu đáp: “Sáng nay mẹ gặp thím Lưu, bà ấy nói Diệu Ngọc cùng
chồng và con về đây, ở lại hai ngày, đến 30 mới đi”.
“Họ đưa cả con về đúng không?” Giản Tình xúc động hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói chồng
con bé hiện cũng có chức vị tốt, mua nhà ở tỉnh, còn mua cả xe. Lần này
là hai người tự lái xe về.” Mẹ Giản Tình nói đến con gái nhà người ta,
giọng điệu không thiếu phần ngưỡng mộ, “Thím Lưu của con thật có phúc,
năm trước Diệu Ngọc đón thím ấy lên chăm cháu, ở lại đó một năm, khi về
ăn mặc rất sang và đẹp”.
Giản Tình mím môi, cúi đầu, giọng nói mang theo chút day dứt: “Mẹ, nếu mẹ muốn ở thành phố, sau này con đón mẹ và ba lên thành phố ở nhé”.
“Không cần, mẹ và ba con đã quen làm nông, ngày nào mà không được làm là không chịu nổi. Lên đấy
chắc chắn sẽ sống không quen, mà nhà chúng ta mới xây lại, cuộc sống
cũng thoải mái. Ba mẹ sống thế này là đã thoả mãn rồi. Hàng tháng con
gửi về nhà nhiều tiền như vậy, hàng xóm đều rất ngưỡng mộ, đâu có gì
buồn phiền nữa”.
Tuy mẹ nói thế, nhưng trong lòng Giản Tình vẫn muốn đón ba mẹ lên thành phố sống.
Buổi chiều Giản Tình nói
với mẹ là muốn sắp xếp thời gian đi gặp Diệu Ngọc, không ngờ tới buổi
tối, thím Lưu và Diệu Ngọc đã sang nhà chơi.
Trong ấn tượng của Giản
Tình, Diệu Ngọc là một cô bé thích tết hai bím tóc, cài thêm hai chiếc
nơ hình con bướm. Lần này gặp cô, ấn tượng của Giản Tình hoàn toàn thay
đổi. Có lẽ vì đã lấy chồng, làm mẹ, Giản Tình cảm thấy lời nói, cử chỉ
của Diệu Ngọc đều rất khách sáo, là một người phụ nữ rất thành thục và
khôn khéo.
Nhớ rõ năm đó, Diệu Ngọc
viết thư cho cô, tâm sự với cô về việc thích một anh chàng. Loại tình
cảm ngây ngô đơn thuần này, nay ở trên người Diệu Ngọc, không tìm ra
được bao nhiêu.
Có lẽ mọi người đều giống
nhau, khi trưởng thành, năm tháng trôi qua, còn ai có thể giữ được tính
chân thực của trẻ thơ kia đâu. Nói vậy, trong mắt Diệu Ngọc, mình cũng
đã trở thành một người xa lạ.
“Nghe thím Giản nói Tiểu
Tình đã làm trưởng ban rồi phải không?” Diệu Ngọc vừa ngồi xuống liền
nói không ngừng, đầu tiên là ôn lại quá khứ, rồi dần dần đề cập đến hiện tại. Tất cả đều là cô khơi chuyện.
“Chỉ là chức vụ nhỏ thôi mà.” Giản Tình khiêm tốn đáp lại.
“Từ nhỏ đã biết là tiểu
Tình thông minh, những bạn học nữ cùng khóa cũng đều có tiền đồ như tiểu Tình, không giống mình, sớm lấy chồng, chỉ là một bà nội trợ giúp chồng dạy con.” Diệu Ngọc nửa cười nửa trách, liếc nhìn chồng một cái, nhưng
trong mắt lại ngập tràn hạnh phúc.
Mẹ Giản Tình nghe xong lời
cô liền nói: “Diệu Ngọc so với tiểu Tình nhà thím may mắn hơn, phụ nữ
vốn chỉ nên ở nhà làm vợ đảm mẹ hiền, chứ cần gì lao lực bên ngoài kiếm
tiền nuôi thân”.
Giản Tình không phản bác quan niệm cổ hủ của mẹ, chỉ lắng tai nghe, rồi cười chơi với con của Diệu Ngọc.
Chồng Diệu Ngọc ngồi một
bên, im lặng uống chén trà mà ba Giản Tình đã rót, Giản Tình không kìm
được hỏi một câu: “Chồng cậu không nói được tiếng quê mình sao?”.
“Đúng vậy, anh ấy là người ở thành phố, vài năm rồi mà vẫn không học được tiếng địa phương của chúng ta, mình thấy căn bản là anh ấy không có tâm học”.
Giản Tình lại nhớ tới
Phương Khiêm, tưởng tượng thấy bộ dạng Phương Khiêm nói tiếng địa
phương, liền muốn phì cười. Phương Khiêm thông minh như vậy, nếu chịu
khó học thì chắc sẽ học rất nhanh thôi.
Giản Tình vừa dứt suy nghĩ, đã nghe thấy Diệu Ngọc nói tiếp: “Anh ấy như cái hũ nút ấy, bình thường ở nhà cũng ít nói chuyện, mà anh ấy vừa thăng chức làm phó quản lý,
không biết sẽ giải thích cho cấp dưới hiểu thế nào đây.”
“Có thể lên làm phó quản lý chắc chắn là cậu ấy có năng lực, làm thế nào để giải thích với cấp
dưới, cũng không cần cháu quan tâm đâu.” Mẹ Giản Tình nhìn con gái không biết nói thế nào liền tiếp lời.
Thím Lưu cũng là người hay
chuyện, nghe mẹ Giản Tình khen con rể mình thì không kìm được đắc ý,
cười tươi rói: “Đừng xem cậu ấy là hũ nút, ở cơ quan cậu ấy cũng là
người có năng lực, làm phó quản lý cho hai ba trăm người cũng xem như
rất khá rồi”.
Mẹ Giản Tình gật gật đầu: “Đúng vậy, thím Lưu thật là có phúc, chiếc xe ở cửa kia cũng thật đẹp, chắc là không ít tiền đâu”.
“Đúng vậy, hơn 20 vạn tệ (~600tr VNĐ), ở đây thì cũng xây được căn nhà đẹp rồi”.
“Chậc, đúng nhỉ”.
Nhìn hai bà mẹ ngồi tán
gẫu, Giản Tình âm thầm thở dài, cảm thấy trong câu chuyện của mọi người
cũng có điểm quái dị, thậm chí là có ý khoe khoang, chẳng lẽ ngoài điều
này ra không thể nói gì khác sao.
Bất đắc dĩ, cô không thể
chuyển đề tài, đành theo mạch nói chuyện của mọi người, nhỏ giọng nói
với Diệu Ngọc: “Chồng cậu nhìn cũng rất đẹp trai đấy chứ”.
Diệu Ngọc cười mềm mại, gật đầu đáp: “Các bạn của mình cũng nói như thế, nhưng mình nhìn sao cũng
không thấy đẹp, chỉ có chút nam tính thôi”.
“Mà này, đừng chỉ nói chuyện của mình, nói về cậu đi.” Diệu Ngọc kéo Giản Tình, làm như vẻ chị em tốt, cười hỏi cô.
Đề tài quả nhiên chuyển đến chuyện Giản Tình không muốn nói nhất, “Mình vẫn thế thôi”.
“Cậu xinh đẹp thế này, nổi
tiếng cả trong vòng 15 dặm quanh đây. Cậu hỏi ba mẹ mà xem, người tới
dạm hỏi không ít đâu. Hơn nữa cậu đi làm bên ngoài như vậy, chắc chắn là người theo đuổi cũng không ít”.
Nghe Diệu Ngọc nói, trong
lòng Giản Tình lắp bắp kinh hãi, cô nghi hoặc nhìn về phía mẹ, mẹ Giản
Tình nhìn ánh mắt cô, rồi gật đầu nói: “Hai năm nay người đến đặt vấn đề cũng không ít, nhưng mẹ và ba con đều từ chối, là chồng của con thì con tự chọn, ba mẹ không nhúng tay vào”.
Nghe mẹ nói, Giản Tình
thoáng chốc thấy cảm động, bản thân luôn lo lắng ba mẹ không đồng ý
chuyện tình cảm của cô, nào ngờ ba mẹ đã sớm đem quyền quyết định giao
cho cô. Biết được như vậy, trong lòng Giản Tình vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy hối hận, vui vì ba mẹ sẽ không can thiệp chuyện tình cảm của cô,
hối hận là vì không sớm đem chuyện cô và Phương Khiêm ở chung nói với
họ. Nếu không lần này trở về Phương Khiêm đã không phải trốn trốn tránh
tránh.
“Đàn ông bên ngoài mười
người thì chín người trăng hoa, tiểu Tình, cậu phải cẩn thận chọn đấy.”
Trong giọng nói của Diệu Ngọc lộ ra vẻ từng trải.
Giản Tình khẽ lắc đầu đáp: “Mình thật sự không vội”.
Đêm đó trước khi ngủ, Giản
Tình nói chuyện điện thoại cùng Phương Khiêm, nhân tiện nhắc tới Diệu
Ngọc, trong giọng nói có chút hâm mộ. Đầu dây bên kia, Phương Khiêm
đương nhiên hiểu được lòng cô, vì thế nhẹ giọng dỗ dành: “Hạnh phúc nhỏ
nhoi như vậy, anh có thể cho em rất nhiều, rất nhiều”.
Bởi những lời nói này của
anh, Giản Tình mất ngủ, trong lòng trằn trọc suy nghĩ. Anh có thể làm
cho mình hạnh phúc rất nhiều, rất nhiều, mà mình thì sao, mình có năng
lực làm cho anh ấy chuyện gì đây.
Ngày hôm sau, ăn xong bữa
sáng, Giản Tình nhìn thấy mẹ đang rửa bát trong bếp, đi đến cạnh mẹ, rồi kiếm một đề tài: “Mẹ, mẹ thấy tuổi con như vậy mà chưa kết hôn có phải
là quá trễ không?”.
“Con mới 27 tuổi thì làm
sao mà già được, người ở thành phố chẳng phải thích kết hôn muộn sao? Mẹ cảm thấy thuận theo tự nhiên đi, duyên phận đến, có thể tìm được nửa
kia vừa ý muốn.” Mẹ Giản Tình cứ như vậy giảng giải cho con gái.
Giản Tình nhìn mẹ, cười nói: “Mẹ, mẹ trở nên văn vẻ như thế từ khi nào vậy?”.
Mẹ Giản Tình cười ha ha: “Gần đây mẹ thích xem phim thần tượng, trong phim đều như thế cả”.
Vậy xem ra phim thần tượng cũng có ưu điểm.
“Mẹ… con có chuyện vẫn muốn nói với mẹ”.
“Chuyện gì?” Mẹ Giản Tình tò mò.
“Con… thực ra cũng đã có
bạn trai, quen nhau được hai năm rồi, chỉ là không dám nói với mọi người thôi.” Giản Tình mín môi, hạ quyết tâm lắm mới nói ra được.
Mẹ Giản Tình tròn mắt, lập
tức hiểu rõ vấn đề rồi gật đầu: “Mẹ đã nói rồi đấy thôi, con gái mẹ ưu
tú như vậy, làm sao lại không có bạn trai được. Nói đi, có phải gia cảnh nhà cậu kia không tốt, con sợ ba mẹ phản đối, nên mới không dám nói ra
đúng không?”.
Giản Tình bị tư duy logic
của mẹ làm cho buồn cười, “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy.” Rồi lập tức có vẻ
ngượng ngùng, “Anh ấy là ông chủ của con.”
“Cái gì?” Mẹ Giản Tình quát to một tiếng, giọng nói có vẻ nghiêm khắc, “Con… con làm sao có thể
cùng ông chủ của con được? Con phải biết rằng những người nhiều tuổi như vậy đều đã có gia đình, con làm sao có thể cùng người như vậy được”.
Giản Tình bị mẹ làm cho hồ
đồ, nghe mẹ nói xong khẳng định là mẹ đã hiểu lầm. “Mẹ… ông chủ của con
còn rất trẻ, mới hơn 30, cũng chưa kết hôn, mẹ đừng nóng…”.
Mẹ Giản Tình nhất chợt hốt
hoảng, lập tức quyết định tìm chồng rồi cùng nhau thẩm vấn đứa con gái
từ trước đến giờ vẫn ngoan ngoãn này.