Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 32

Ngày còn bé, Giản Tình luôn có cảm giác một năm dài đằng đẵng, Tết âm lịch luôn ung dung đến trong
sự chờ mong háo hức của trẻ nhỏ, nhưng năm nay, Giản Tình lại thấy Tết
đến nhanh như chớp.

Nghe các đồng nghiệp thảo
luận sang năm mới phải làm những chuyện gì, đi đâu chơi, Giản Tình lại
rầu rĩ không vui. Không phải là cô không muốn về nhà, nhưng chỉ cần nghĩ đến phải rời xa Phương Khiêm tận nửa tháng, cô lại cảm thấy không vui
nổi.

Hôm nay là ngày đi làm cuối cùng trước kỳ nghỉ, Phương Khiêm sau khi đưa cô đến công ty liền lái xe đi, cũng không nói cho cô là muốn đi làm việc gì.

Nhớ tới mấy ngày qua đêm
nào cũng triền miên không dứt, trong lòng Giản Tình lại ngọt ngào như
rót mật. Phương Khiêm nói bọn họ sẽ xa nhau mười lăm ngày, nên đương
nhiên phải đem tình yêu của những ngày đó làm một lần cho đủ. Bởi vậy
mỗi đêm anh đều thay đổi các cách thức khác nhau, khiến cô hưởng thụ
khoái lạc nhưng đồng thời thân thể cũng không thích ứng kịp.

***

Khi đang sắp xếp đồ đạc đợi tan làm, Giản Tình nhận được điện thoại của Tần Tiểu Ý. Tần đại tiểu
thư đã chờ cô ở dưới lầu, nói là có gì đó muốn tặng cô và cũng có quà
cho bố mẹ cô, bảo cô nhanh chóng xuống lấy.

Trước kia khi còn đang đi
học, Tần Tiểu Ý cũng đã cùng Giản Tình về thăm nhà vài lần nên không còn xa lạ gì với cha mẹ của Giản Tình nữa. Sau này, mỗi lần Giản Tình về
nhà ăn Tết, cô đều mua rất nhiều quà để Giản Tình mang về. Qua vài năm,
thói quen trở thành hình thức cố hữu, Giản Tình có từ chối vài lần nhưng tất nhiên là không thể đánh bại được sự cố chấp của Tần Tiểu Ý, đành
phải chiều theo ý cô. Dù sao quà cô mua không phải đồ đắt tiền mà lại
rất hữu dụng nên Giản Tình cũng thoải mái nhận lấy.

Tần Tiểu Ý không rủ Giản Tình đi ăn cơm mà lái xe đưa cô về đến nhà, hơn nữa chắc Giản Tình cũng muốn ở cùng Phương Khiêm hơn.

Khi đến nhà, thấy Tần Tiểu Ý lấy ra từ phía sau xe một đống đồ, Giản Tình bèn kêu lên: “Nhiều như
vậy cậu bảo tớ làm sao mà mang về nổi”.

“Giờ là lúc đường xá đông nhất, cậu nghĩ hắn sẽ để cho cậu bắt xe khách về à?” Tần Tiểu Ý độp lại.

Điều này thì thật ra Giản
Tình không nghĩ tới. Bởi thành phố C không có sân bay nên muốn về nhà
tất nhiên phải bắt xe khách, chạy một chuyến trên đường cao tốc ít ra
cũng phải mất hơn ba giờ đồng hồ. Thời gian tuy lâu nhưng xe khách bây
giờ rất tiện lợi, chỉ cần vào bến là có thể mua vé bất cứ lúc nào nên
Giản Tình mới không muốn Phương Khiêm đưa cô về. Lái xe hơn ba tiếng
đồng hồ chắc chắn là rất mệt, Giản Tình thực sự lo lắng Phương Khiêm sẽ
mệt mỏi.

“Mình muốn bắt xe khách về.” Giản Tình vừa chuyển đồ, vừa nói khẽ.

Tần Tiểu Ý quay đầu nhìn
cô, khóe miệng cong lên mắng: “Đồ ngốc, nhưng mà lần này về lâu như vậy
thì chắc chắn cậu sẽ rất nhớ hắn”.

Giản Tình không mở miệng, chỉ im lặng gật đầu.

“Vậy thì tại sao không đưa hắn về cùng, mình nghĩ chắc là hắn rất thích về nhà cùng cậu”.

“Mình còn chưa nói với ba mẹ, lần này trở về cũng là muốn nói với họ”.

Tần Tiểu Ý thở dài nhìn cô: “Cậu này, toàn lo lắng không đâu”.

Là bạn thân của Giản Tình,
Tần Tiểu Ý sao lại không biết cô và Phương Khiêm yêu đương rất hạnh

phúc, nhưng ở trong lòng Giản Tình chắc chắn có áp lực rất lớn. Ngay từ
đầu cô đã không nói với người nhà chuyện mình yêu đương với một người
như anh, hẳn là vì cô không thể xác định tình cảm này, cô không xác định được Phương Khiêm có thể dừng lại bên đời cô bao lâu, vì thế cô mới
chọn cách giấu diếm.

Nay Phương Khiêm kiên quyết công khai, cô rốt cuộc cũng xác minh được thái độ của anh. Việc này
khiến Giản Tình tự tin hơn rất nhiều, vì vậy cô mới định tuyên bố với
người nhà.

Đêm đó, sau khi yêu thương
cô, Phương Khiêm không làm phiền cô nữa, hai người im lặng ôm nhau,
không nói gì, dường như cả hai đều không buồn ngủ.

“Em định về sáng hay chiều?” Phương Khiêm khẽ hỏi bên tai cô, nhưng không đề cập đến việc cô định về bằng cách nào.

“Em về buổi sáng, lúc ấy
cũng ít xe, lần này mang về cũng nhiều đồ lắm, anh lái xe đưa em về đi,
đến thành phố C nghỉ ngơi một đêm rồi về có được không?” Lần nói chuyện
trước cùng Tần Tiểu Ý khiến cô chú ý đến vấn đề này, thay vì tự mình độc lập chi bằng tùy lúc thích hợp mà làm nũng với anh, có lẽ anh cũng muốn thấy cô lệ thuộc vào anh.

Phương Khiêm nhíu mày, có
vẻ bất ngờ trước yêu cầu của cô. Anh còn tưởng nếu mình không chủ động
đề nghị đưa đón có lẽ cô sẽ tự bắt xe về. Tuy rằng cô chỉ sắp xếp cho
anh ở lại thành phố C có một đêm mà không trực tiếp dẫn anh về nhà,
nhưng Giản Tình đưa ra yêu cầu như thế với anh cũng đã khiến anh cảm
thấy an ủi.

Vì thế anh không nén được, mở miệng trêu cô: “Anh nghĩ hay là em nhân tiện mang anh về nhà luôn”.

Giản Tình ngẩng đầu nhìn
anh, ánh mắt khẽ động: “Em xin lỗi, để lần sau đi, lần sau em nhất định
sẽ đứng trước mặt họ, hãnh diện mà nói với bọn họ anh là người đàn ông
của em”.

Phương Khiêm nhẹ nhàng xoa
tóc cô, hôn lên trán cô. Sao lại không thể chứ, anh đã chuẩn bị để yêu
thương cô cả đời thì yêu cầu nhỏ nhặt này đối với anh mà nói, có đáng gì đâu.

Bởi vì đồ đạc cần mang về rất nhiều nên Phương Khiêm chọn đi chiếc SUV[1]. Lúc Giản Tình nhìn đến những thứ mà một ngày trước Phương Khiêm đã
chuẩn bị ở trong xe, trong lòng cảm động còn miệng thì lại trách anh
hoang phí. Tất cả những thứ anh mua đều rất đắt lại không hữu dụng.
Nhưng mà tốt xấu gì cũng là tâm ý của anh, Giản Tình hôn anh một cái, tỏ lòng biết ơn.

Bởi vì đường đông, xe đi
đến đường cao tốc thì bắt đầu kẹt xe. Vốn đường cao tốc có thể đi đến
120km/h mà bây giờ chỉ có thể lái ở tốc độ 50km/h. Phương Khiêm cảm thán rằng dân trong nước đông quá đồng thời trong lòng cũng hối hận không
thôi, sớm biết thế này thì đã điều động luôn trực thăng để đưa cô về.

Xe đi với tốc độ rùa bò, đi một chút ngừng một chút, mãi đến hơn 3 giờ chiều mới đến được thành phố C. Đi đường mệt nhọc làm cho Phương Khiêm luôn được sống an nhàn sung
sướng có vẻ mệt mỏi, vì thế khi đến thành phố C chuyện hai người làm đầu tiên là tìm một khách sạn thoải mái để nghỉ ngơi.

Nhà Giản Tình không ở thành phố C mà ở một thị trấn nhỏ cách đó nửa giờ đi xe. Bởi vì Phương Khiêm ở đây nên Giản Tình cũng không vội về nhà mà tính ở lại chăm sóc Phương
Khiêm đến ngày hôm sau rồi mới về.

Phương Khiêm rất hài lòng với quyết định này của cô.

Hai người dàn xếp xong rồi
nghỉ ngơi, đến chạng vạng mới tay trong tay rời khỏi khách sạn. Lần đầu
tiên Phương Khiêm đến thành phố C, thừa dịp này anh muốn cùng Giản Tình
đi dạo.

Thật ra, Giản Tình cũng
không biết nên đi đâu, lí do là lúc cô còn ở nhà thì rất ít khi lên

thành phố C, mà cũng vì cô rời nhà đã nhiều năm, thành phố đã thay đổi
rất nhiều, thay đổi từng ngày, nên ấn tượng của thành phố tồn tại trong
cô so với hôm nay đã cách biệt một trời một vực.

Khách sạn hai người ở chính là khu vực sầm uất nhất của thành phố, bởi vậy muốn tìm đồ ăn đặc sắc
của quê hương cũng không khó, hơn nữa Phương Khiêm rất hứng thú đối với
thành phố nhỏ bé mà giàu có này, chỉ tiếc người thành phố C đều dùng
tiếng địa phương, khi Phương Khiêm nghe thấy cũng chỉ như vịt nghe sấm.

“Từ trước tới giờ nghe cách em nói chuyện đều có âm điệu không giống người thường, thì ra nguyên
nhân là do ngữ điệu địa phương.” Khi hai người ổn định chỗ ngồi trong
nhà hàng sang trọng, Phương Khiêm mới cười và nói với cô như thế.

Giản Tình lau đũa cho anh, ánh mắt long lanh, “Vậy có phải anh cảm thấy âm điệu nói chuyện của em khó nghe không?”.

Người con gái ở trước mặt
người đàn ông mà mình yêu luôn muốn biểu hiện tốt nhất, cho nên yêu cầu
đối với bản thân cũng rất nghiêm khắc.

Phương Khiêm nhìn đôi mày đang nhíu lại của cô, nói: “Là dễ nghe không giống người thường”.

Hai người ăn xong lại tiếp
tục tay trong tay đi dạo xung quanh, khi nghĩ đến ngày mai phải xa cách, Giản Tình phân vân trong lòng. Có nhiều lần cô muốn nói với anh là cứ
trực tiếp dẫn anh về nhà luôn, nhưng lời đến cửa miệng rồi mà rốt cuộc
cũng không thốt nên lời.

Ngày hôm sau Phương Khiêm đưa Giản Tình đến thị trấn nhỏ cách nhà cô không xa, chờ em trai cô ra đón.

Giản Tình nhìn người đàn ông đang dựa vào cửa xe, hé môi, cúi đầu đề nghị: “Hay là anh cùng em về nhà luôn vậy”.

Phương Khiêm lấy tay vuốt
mái tóc đang bị gió thổi loạn, nhẹ nhàng đáp: “Đừng miễn cưỡng bản thân, cho em nói với họ xong, rồi anh đi gặp họ cũng được, không vội.” Sau đó lại ra lệnh, “Thời gian này không được tắt di động, anh muốn lúc nào
cũng có thể nghe giọng nói của em. Chiếc thẻ phụ kia cũng cứ việc dùng,
đừng tiết kiệm tiền mà làm mất mặt mũi của anh, biết không?”.

Giản Tình gật đầu, sống mũi cay cay, nước mắt chảy xuống, Phương Khiêm lại thấy đau lòng, dùng tay
lau nước mắt cho cô rồi nhẹ giọng dỗ dành.

Nhìn thời gian cũng đã
muộn, Giản Tình mới lưu luyến không muốn rời vòng tay ôm ấp của anh, nhỏ giọng dặn dò: “Lái xe cẩn thận, đến nơi thì gọi điện cho em”.

Khi em trai Giản Tình đến, thấy một mình cô đứng đơn độc bên đống đồ đạc, liền cảm thấy cô thật tội nghiệp.

Từ khi đi làm đến nay,
quanh năm suốt tháng, Giản Tình cũng chỉ đến Tết âm lịch mới về nhà,
bình thường nhiều nhất thì cũng chỉ gửi tiền, hoặc chuyển về nhà một ít
đồ dùng cần thiết cho nhu cầu sinh hoạt. Trong lòng cô cảm thấy mình
thật bất hiếu, hơn nữa giờ cô lại giấu người nhà chung sống với Phương
Khiêm suốt hai năm, những áy náy trong lòng càng ngày càng nhiều.

Nhà của Giản Tình đang ở là một ngôi nhà hai tầng vừa mới xây năm trước. Mấy năm nay Giản Tình gửi
tiền về nhà cũng không ít, cộng thêm khoản ba mẹ tích luỹ nhiều năm, nên ngôi nhà hai tầng hơn 100m2 cũng rất tiện nghi so với vùng
nông thôn này. Ba Giản Tình cũng mua thêm ở trước và sau nhà hai khoảnh
đất, xây tường bao, phía trước trồng hoa cỏ, phía sau trồng rau dưa,
người nhà dùng trong ngày cũng thoải mái.

Nhưng từ đầu mùa đông đến
nay, ba Giản Tình sinh bệnh, sức khoẻ không bằng ngày trước. Khi đi khám ở bệnh viện phụ cận, bác sĩ đều nói do vất vả lâu ngày tích tụ thành
bệnh, lúc trước còn trẻ còn có thể nhẫn nại mà vượt qua, nhưng hiện tại
tuổi đã lớn, có thể nói là bệnh đến như núi đổ. Giản Tình lần này về
muốn đưa ba đi khám sức khoẻ toàn diện, nếu không được thì chờ qua Tết
sẽ dẫn ba lên thành phố S.

Hàng xóm xung quanh nghe
con gái nhà họ Giản từ thành phố S về ăn Tết đều chạy đến góp vui, nhìn
Giản Tình xinh đẹp động lòng người thì tranh nhau hỏi cô về chuyện hôn
nhân. Bị hỏi như thế, Giản Tình chỉ cười cười, không lên tiếng, còn mẹ
Giản Tình thì tính cách ngay thẳng, trực tiếp xua đuổi.

Ăn cơm trưa xong, mẹ Giản
Tình sợ cô đi lại mệt mỏi nên giục cô lên lầu nghỉ ngơi, Giản Tình vì
trong lòng nhớ Phương Khiêm nên không có tâm tư nói chuyện với người
nhà, bèn đi lên phòng mình.

Cô muốn gọi điện thoại cho Phương Khiêm, lại sợ ảnh hưởng anh lái xe, đấu tranh trên giường hồi lâu mà không dám ấn số.

Khi cô đang mơ mơ màng màng thì bị tiếng điện thoại đánh thức dậy, cô bèn vội vàng tiếp máy. Nghe
giọng nam trầm ấm từ đầu dây bên kia truyền đến, Giản Tình mới cảm thấy
yên lòng.

Hai người mới chia tay có
vài tiếng đồng hồ mà trong lòng Giản Tình đã nhớ anh như vậy. Chính ma
lực của tình yêu đã khiến cho con người ta lo được lo mất như thế.