Dẫn Ly Tôn

Chương 29

CHƯƠNG 29

“Ý là nói… ngươi nên vì những người không liên quan này, buông tha cho người mình yêu nhất?” Mạc Tây nhíu mày, cười đến mức không có gì sợ hãi, rõ ràng là không coi tức giận của ta ra gì.

Ta nghẹn lời, nhất thời lại không nói nên lời, chỉ có thể lẳng lặng trừng hắn.

Hắn bèn liếc nhìn ta một cái, lo lắng thở dài, nói: “Ngươi vậy là sao? Lòng mang thiên hạ, vì nước vì dân? Ha!” Hắn cười nhẹ nhưng trong mắt toàn là khinh miệt, “Trường Ly, ngươi mới là người chân chính vô tình kia.”

Vô tình? Với Khúc Lâm Uyên?

Lòng nhói mạnh một cái, ta chỉ cảm thấy khí huyết giữa bụng bốc lên, đầu ngón tay cũng một mảnh lạnh lẽo, run không dừng nổi.

“Khụ… khụ khụ!” Trong cổ họng trào lên mùi máu ngòn ngọt.

“Nè, không sao chứ?”

Ta lắc đầu, đẩy Mạc Tây ra rồi lùi lại mấy bước liền, xoay người đi thẳng.

Dọc đường đi thẳng tuột, lại hoàn toàn nhớ không nổi mình đang ở nơi nào, trong mắt hiện lên khuôn mặt mỉm cười của Khúc Lâm Uyên.

Y rõ ràng là một người hết sức tùy hứng, lại vì ta…

Mạc Tây nói đúng, từ trước tới nay, ta vẫn là một người vô tình, dù là đối với người mình thương yêu, cũng nhẫn tâm như vậy cả.

“Ly nhi, đáp ứng nương, sau này bất cứ lúc nào cũng đều phải lấy thiên hạ này làm trọng.”

Bởi vì như thế, ta phải buông cừu hận, mai danh ẩn tích, thậm chí hi sinh người mình yêu nhất?

“Thân phận của điện hạ không phải tầm thường, sinh tử của bất kỳ kẻ nào trong thiên hạ này, cũng không quan trọng bằng tính mệnh của điện hạ.”

Bởi thế nên? Nên để người khác chết thay cho ta?

“Hòa hay chiến, chỉ cần ngươi nói một câu là đủ rồi. Trường Ly, thiên hạ và ta, ngươi chọn bên nào?”


Vì sao mỗi lần đều phải do ta chọn? Vì sao người hi sinh luôn luôn là ta?

Ta không cam…

“Ha! Ha!”

Đau đớn không ngừng lan ra, biết rõ nếu cứ tiếp tục như thế, ta vô cùng có khả năng tẩu hỏa nhập ma, nhưng hoàn toàn không thể khống chế được nỗi buồn của mình.

Khúc Lâm Uyên!

Ít nhất chỉ có người kia, ta muốn nắm thật chặt, sẽ không buông tay nữa.

Trong lư hương đang đốt đàn hương thượng đẳng, khói xanh lượn lờ bay lên, đệm theo tiếng tụng kinh mơ hồ truyền từ trong nội điện ra, lãng đãng trong không khí.

Một nam tử hoa phục trẻ tuổi quỳ gối trước tượng Phật, trên gương mặt có phần âm nhu không đoán ra là có vẻ mặt gì.

“Một, nguyện mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an; hai, nguyện cho những đôi yêu nhau sẽ đến được với nhau; ba, nguyện…” Bỗng dừng đôi chút, dùng giọng nói khẽ run rồi lại nói tiếp: “Chỉ nguyện… từ nay về sau, quên người trong lòng, đời đời kiếp kiếp, mãi không gặp lại!”

Duyên nếu sinh… sẽ thành nghiệt.

Hồng trần vạn dặm, luân hồi bao đời, một khi đã gặp, đó là vạn kiếp bất phục…

Ta vén một góc rèm che lên, tinh tế tỉ mỉ nhìn gương mặt người nọ, một hồi sau, trong miệng mới thở dài như có như không.

“Sư phụ,” Minh Tâm len lén nhìn ra bên ngoài, hạ giọng nói, “Ngươi thật không muốn gặp y?”

Ta nhắm mắt lại, khẽ bày hai tay ra.

Hôm nay, Khúc Lâm Uyên phải khởi hành đi Tây Lương.

Lúc này ta thấy y thì làm gì? Chẳng qua là bối rối thêm mà thôi.

“Thế nhưng, sư phụ người nếu cứ để Hầu gia đi như vậy, tương lai khẳng định sẽ hối hận.” Minh Tâm cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.

Nghe vậy, thân thể cứng ngắc lại, nhưng vẫn ngồi yên ở tại chỗ, lặng lẽ không nói gì.

Ngoài rèm, Khúc Lâm Uyên đã đứng lên rồi, sau khi nhìn thật sâu bức tượng Phật ấy một cái thì chậm rãi quay đầu rời đi.

Ta há miệng, nhưng không cách nào gọi tên y.

Mỗi một phần trên cơ thể, đau đớn gần như chết lặng.

Tương tư, từng nỗi nhớ một, dùi vào lòng ta tê buốt.

“Sư phụ…”

“Minh Tâm,” Ta cắn răng, thanh âm khàn khàn hỏi, “Nếu có một ngày, thiên hạ bách tính và người con yêu, chỉ có thể cứu một bên, vậy con chọn bên nào?”

“Hả?” Hắn hoang mang nhìn ta, cách hồi lâu sau, mới nghiêm mặt nói, “Con sẽ cứu thiên hạ bách tính trước, sau đó lại chết theo ái nhân.”

Ta ngây ngẩn cả người.

Kỳ thực, còn có con đường thứ ba có thể đi…

Giây tiếp theo, ta đứng phắt dậy, rồi chạy như điên ra ngoài tự viện.

Vừa ra khỏi cửa thì thấy Khúc Lâm Uyên đang miễn cưỡng dựa bên cây bàng, nét mặt hơi mỉm cười.

“Ta biết ngươi nhất định sẽ đến.” Y tiến lên vài bước, nhìn thẳng vào ta, nói, “Dù sao quen biết một hồi, chí ít cũng nên nói riêng với ngươi, phải không?”

“Ngươi tới đây, chỉ là vì nói lời từ biệt sao?” Lại hay là, càng hi vọng ta mang y rời bỏ cùng nhau?

Y lại chỉ gật đầu, vẫn lẳng lặng mỉm cười như trước.

Càng là thống khổ, nụ cười càng thêm tươi đẹp, cơ hồ giống như đúc với ta năm đó.

Ta duỗi tay ra, nhẹ chạm vào hai gò má y, thấp giọng nói: “Ta thà rằng để ngươi đánh ta mắng ta, chứ không muốn thấy ngươi cười giả vờ như vậy.”

Sắc mặt Khúc Lâm Uyên thoáng trầm, oán hận nhìn ta một hồi.

Chỉ chốc lát sau, bỗng nhiên y bổ nhào qua, sống chết ôm lấy thắt lưng ta, khàn giọng nói: “Ngươi cho là… ta là vì ai mới cười như vậy? Ta không quan tâm mình sẽ ra sao, chỉ mong ngươi vui vui vẻ vẻ, hiểu hay không? Hòa thượng thối, ngươi không phải chọc ta khóc mới vui chứ?”

“Khúc Lâm Uyên…” Ta lại càng hoảng sợ, luống cuống tay chân vỗ nhẹ bờ vai y.

“Không nên cúi đầu!” Y lại hô to một tiếng, liều mạng lắc đầu, “Không nên nhìn mặt ta! Ít nhất… bây giờ không được!”

Trong miệng ta nổi lên một cơn chua xót.

Ta im lặng, chỉ lần lấy tay Khúc Lâm Uyên rồi cầm lấy.

“Trường Ly, bây giờ đã là tháng ba rồi. Ta nhớ rõ, năm ngoái cũng gặp ngươi vào lúc này.”

“À… Đúng.” Thì ra, đảo mắt đã trôi qua một năm rồi.

“Còn may, chẳng qua là một năm mà thôi, cũng không phải lâu lắm.” Y ngẩng đầu lên, hơi thở dốc, hai tròng mắt sáng sủa dị thường, “Còn may, ngươi yêu chưa phải sâu lắm, dù bây giờ xa nhau, cũng không tới mức quá đau khổ.”

Ta sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Khúc Lâm Uyên đẩy ngã xuống đất.

Sau đó, đã thấy y mau chóng nhảy lên xe ngựa, đi hoàn toàn.

Ta kinh ngạc trừng to mắt, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Yêu chưa được sâu? Vậy còn y? Y lại cố gắng bao nhiêu tình ý, đau khổ lúc này có nhiều hơn ta hay không?

Tên ngu ngốc kia! Ta còn có rất nhiều lời không kịp nói mà!

Ta giãy giụa muốn đứng dậy, lại thoáng thấy đầu vai mình ươn ướt.


Y, khóc…

Một giây ấy, ta như bị sét đánh.

Ta quỵ người ngồi dưới đất, toàn thân trên dưới đều đang đau nhức, căn bản đứng không nổi.

Cách lâu sau, mới lắc lắc người đứng lên, cắn răng hô: “Lam Yên, đi ra!”

Lời vừa nói, một bóng đen nhẹ nhàng bay xuống, rơi xuống chỗ cách ta mấy trượng.

“Trở lại nói cho Mạc Tây, chuyện hắn nói với ta ấy, ta đáp ứng.” Hít sâu một hơi, lạnh lùng nói, “Từ nay về sau, muốn sống muốn chết, đều không liên quan với ta!”

Ta vừa nói vừa cố đè vị tanh trong cổ xuống, đợi một hồi, Lam Yên lại chậm chạp không hề động tĩnh.

“Sao vậy? Còn không đi!” Mặt nhăn mày nhíu mắng một câu, vừa nhướn mắt, đã thấy đối phương mặt kinh khủng nhìn lại ta.

“Ngươi…. Mặt…” Hắn vươn tay tới chỉ, lời chưa thành câu.

Lòng ta cả kinh, giờ mới phát hiện mình thân thể dị thường.

Khí huyết không thuận, toàn thân trên dưới đều truyền đến đau đớn kịch liệt, đây rõ ràng chính là… triệu chứng của tẩu hỏa nhập ma.

Ta bèn trừng Lam Yên một cái, gian nan đọc nhấn từng chữ: “Mau cút!”

Hắn lúc này mới lấy lại tinh thần, khẽ nhích người, chỉ chốc lát sau, đã không còn bóng dáng.

“Khụ khụ…” Ta che miệng nhẹ ho một cơn, lúc nhìn lại, trong lòng bàn tay đều là máu.

Chết tiệt! Sao hết lần này tới lần khác lại vào lúc này?

Mỗi bước đi, đều cảm thấy đau đớn thấu xương, trước mắt là một màn sương mù dày đặc, thiên toàn địa chuyển.

Dù là như vậy, lại vẫn lảo đảo bước về phía trước.

Phải đuổi theo người kia mới được, chỉ có lúc này đây, không thể lại mất đi.

Lâm Uyên, chờ ta…