“Chính là triều thần được thánh thượng sủng ái nhất hiện nay ─── con thừa kế của Định Bắc Hầu, Khúc Lâm Uyên. Nghe nói hắn không chỉ quyền khuynh triều dã, hơn nữa trời sinh tính ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, mỗi lần bãi triều hồi phủ, đều sẽ thúc xa phu giục ngựa chạy nhanh. Dần dà lâu dài, bách tính trong kinh thành đều tập mãi thành quen, khi mã xa của Hầu gia đi đến con đường Chu Tước, người bên đường này đã vội tránh lên trước.” Minh Tâm nhẹ nhàng mỉm cười, rồi nói tiếp: “Cứ thế mãi, rồi ấy vậy mà cũng thành một cảnh hay của kinh thành.”
Ta chưa phát giác là mình đang cau mày, hỏi: “Nhiễu dân như vậy, lại không có ai ra quản sao?”