hỏi:
- Tại hạ muốn mua một viên thuốc giải thì sao?
Mụ già đảo mắt nhìn qua một cái rồi đáp:
- Đại lão bản có nhiều tiền.Vậy phải trả đủ một trăm lạng bạc. Thiếu một phân
cũng không được.
Hán tử mập ú hỏi lại:
Nhưng tại hạ không đem theo nhiều tiền trong mình thì làm thế nào?
Mụ già đáp:
- ông bạn cứ lấy những vật có giá trong mình quy thành tiền cũng được.
Hán tử mập ú không làm sao được, đành lấy trong mình ra một tấm bội ngọc,
hai phiến vàng lá và hơn hai chục lạng bạc vụn đưa tất cả cho mụ già.
Mụ già từ từ lấy trong bọc ra một cái hộp gỗ. Mụ mở hộp lấy ra một viên thuốc
sắc trắng giao cho hán tử mập ú.
Thế rồi những thực khách lẽo đẽo tiếp tục đến mua thuốc. Mụ già coi người
định giá, ít thì mười lạng, nhiều là trăm lạng, tối thiểu cũng phải hai ba lạng mới
được.
Chẳng bao lâu số đông thực khách trong quán đều lại mua thuốc uống, ngoại
trừ Bách Lý Băng, Tiêu Lĩnh Vu, Triển Diệp Thanh, Đặng Nhất Lôi cùng người
thấp lùn ở Tứ Xuyên và vị võ sư cao lớn.
Tiêu Lĩnh Vu ngó thấy túi bạc của mụ già đã đựng đầy, ít ra cũng tới ba ngàn
lạng.
Chàng liền hỏi:
- Lão phu nhân! Bấy nhiêu vàng bạc chắc đủ dùng cho các vị rồi?
Mụ già đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nếu lão thân đoán không lầm thì mạng của đạo gia đáng tiền hơn hết trong
quán này. Dẫu ngàn lạng hoàng kim đối với đạo gia cũng không phải là nhiều.
Nhưng đáng tiếc đạo gia không chịu ăn uống những đồ lão thân mời.
Mụ nói ra chiều tiếc rẻ.
Lại thấy hán tử thấp lùn ở Tứ Xuyên tiến tới hỏi:
- Cái mạng của Cách lão tử đáng giá bao nhiêu?
Mụ già xấu xa đáp:
- Không nhiều đâu! Không nhiều đâu! Chỉ năm chục lạng là đủ rồi.
Hán tử thấp lùn đau tưởng chừng đứt ruột đứt gan, đành ngoan ngoãn móc năm
chục lạng bạc ra mua lấy viên thuốc.
Lúc này vị võ sư cao lớn dường như đã bị cơn đau thứ hai phát tác, gã chậm
chạp tiến lại ấp úng hỏi:
- Tại hạ phải trả bao nhiêu tiền?
Mụ già xấu xa cười đáp:
- Các hạ ư? Các hạ thì phải một trăm lạng.
Đại hán cao lớn không kỳ kèo gì cả. Hắn nghiến răng móc đủ một trăm lạng
để mua thuốc.
Mụ già xấu xa liếc mắt nhìn túi bạc nói:
- Dung Nhi! Cầm gói bạc gói cẩn thận lại.
Mụ đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Dường như đạo gia có vẻ lấy làm kỳ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Cách trị bệnh của lão phu nhân có thể nói là đệ nhất ác y trong thiên hạ.
Chàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Có điều biện pháp này so với bọn cường đạo trộm cướp giết người lấy của
cũng còn đỡ hơn một chút.
Mụ già cười lạt đáp:
- Hay hơn hết là đạo gia hãy soi chân mình trước chứ đừng cầm đuốc mà rê
chân người.
Mụ đảo mắt nhìn Triển Diệp Thanh và Đặng Nhất Lôi nói:
- Hai vị ỷ vào mội công thâm hậu mà cầm cự được lâu như vậy thật khiến lão
thân khâm phục vô cùng. Lão thân phải đi đây. Hai vị không chịu đựng được lâu
nữa đâu.
Đặng Nhất Lôi và Triển Diệp Thanh vẫ nghiến răng chống chọi, không chịu tỏ
ra khiếp nhược.
Tiêu Lĩnh Vu chưa nhìn được ra thủ pháp hạ độc của mụ già nên không dám
động thủ một cách khinh xuất. Nhưng lúc này tình thế cấp bách, không thể chần
chờ được nữa.
Chàng liền hỏi:
- Lão phu nhân! Tại hạ muốn trả giá cho hai vị tráng sĩ này được chăng?
Chàng tính thầm trong bụng:
- Giả tỷ có Trung Châu Nhị Cổ ở đây tất họ biết rõ lai lịch của hai bà cháu mụ
này.
Dung Nhi đã buộc túi bạc lại, ra chiều sắp lên đường.
Mụ già xấu xa đột nhiên hai mắt lóe lên những tia hàn quang rùng rợn, liếc
nhìn Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Lão thân chữa thuốc đã có thể lệ...
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Thể lệ làm sao?
Mụ già đáp:
- Có người bỏ tiền trả thay thì phải trả gấp mười lần. Lão thân định giá hai vị
này là ba trăm lạng. Vậy đạo gia muốn trả thì phải đưa ba ngàn lạng, hay ba trăm
lạng hoàng kim. Đại khái với số bạc đó đạo gia cũng chẳng coi vào đâu.
Tiêu Lĩnh Vu chậm rãi nói:
- Mạng sống của hai vị đại gia đây đáng giá ba ngàn lạng cũng không phải là
nhiều. Nhưng hiện bần đạo không có s½n trong mình khoản tiền lớn đó...
Mụ già xấu xa ngắt lời:
- Nếu đạo gia có vật gì đáng giá đem thế vào cũng được.
Tiêu Lĩnh Vu từ từ rút thanh đoản kiếm trong bọc ra hỏi:
- Thanh đoản kiếm này đáng giá bao nhiêu?
Mụ già nhìn Tiêu Lĩnh Vu rồi ngó thanh đoản kiếm trong tay chàng hỏi:
- Đạo gia đánh giá bao nhiêu?
Tiêu Lĩnh Vu tiến lại hai bước đáp:
- Lão phu nhân! Lão phu nhân hãy coi thanh đoản kiếm trước rồi hãy định giá
cũng chưa muộn.
Mụ già xấu xa nói:
- Đúng là kiếm báu. Lão thân đã nhìn thấy rồi.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Kiếm báu thì vô giá. Tại hạ đặt một vạn lạng tưởng cũng không phải là nhiều.
Mụ già cười hô hố đáp:
- Không nhiều đâu! Không nhiều đâu! Nhưng đạo gia bán thanh kiếm này
không đúng thời cơ.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Sao lại là không đúng thời cơ?
Dung Nhi xen vào:
- Nếu lúc thường nhật đạo gia định giá một vạn lạng không phải là đắt. Nhưng
hiện giờ đạo gia đang muốn cứu mạng cho hai người, tức là ở vào tình thế bị bọn
tiểu nữ uy hiếp.
Tiêu Lĩnh Vu tiến thêm một bước hỏi:
- Cô nương định trả giá bao nhiêu?
Dung Nhi ngước mắt nhìn mụ già hỏi:
- Nhưng nhưng ơi! Chúng ta trả đạo gia hai ngàn chín trăm lạng được chăng?
Mụ già xấu xa cười đáp:
- Phải rồi! Chúng ta định giá hai ngàn chín trăm lạng là phải.
Mụ già liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:
- Các hạ đưa thêm một trăm lạng nữa là lão thân tặng thuốc giải ngay.
Tiêu Lĩnh Vu tức giận hỏi:
- Hai vị không nghĩ thế này là quá tàn nhẫn ư?
Chàng vung tay mặt cầm đoản kiếm đâm vào mụ già, đồng thời tay trái phóng
chưởng đánh tới thiếu nữ xinh đẹp.
Tiêu Lĩnh Vu vừa động thủ, mụ già đã biết ngay là gặp phải tay kình định.
Kiếm thế chưa đến nơi, một luồng kiếm phong mãnh liệt đã xô tới trước ngực. Mụ
hắng dặng một tiếng, lùi lại năm bước.
Dung Nhi ít kinh nghiệm hơn. Thị chưa hiểu Tiêu Lĩnh Vu lợi hại thế nào,
vung chưởng đón tiếp.
Bỗng nghe đánh “binh” một tiếng, hai luồng chưởng lực đụng nhau. Dung Nhi
bị chấn động làm cho cánh tay mặt tê chồn. Thị lùi lại bốn năm bước liền, vịn vào
một cái bàn mới đứng vững lại được.
Nguyên Tiêu Lĩnh Vu đã chuẩn bị từ trước, kiếm đâm chưởng phóng chàng đã
vận kình lực rất mạnh.
Tiêu Lĩnh Vu đẩy lui mụ già và Dung Nhi rồi thu tay trái lại cướp lẹ lấy hộp
thuốc để trên bàn.
Tiếp theo chàng phóng cước đá tung túi bạc ra ngoài cửa quán.
Tiêu Lĩnh Vu lại vung tay mặt liệng chiếc hộp gỗ cho Bách Lý Băng nói:
- Mau lấy thuốc giải cho họ uống đi.
Người chàng lại vọt về phía Dung Nhi.
Mụ già xấu xa tuy lão mưu thần toán nhưng không ngờ Tiêu Lĩnh Vu võ công
ghê gớm đến thế. Mụ thấy túi bạc bị đá tung ra ngoài cửa liền tung mình nhảy xổ về
phía đó.
Tiêu Lĩnh Vu đá túi bạc ra ngoài là cố ý khiến mụ phải phân tâm không chiếu
cố được hết.
Bách Lý Băng đón lấy hộp gỗ, mở lấy ra hai viên thuốc rồi vọt về phía Triển
Diệp Thanh và Đặng Nhất Lôi, nhét vào miệng mỗi người một viên.
Trong khi Bách Lý Băng cho hai người uống thuốc, Tiêu Lĩnh Vu nhảy tới
trước mặt Dung Nhi, tay mặt chàng ra chiêu điểm tới trước ngực thị, tay trái túm lấy
uyển mạch.
Dung Nhi vừa bị phát chưởng của Tiêu Lĩnh Vu làm cho khí huyết nhộn nhạo
chưa kịp phục hồi thì chàng đã nhảy tới. ánh kiếm trong tay lấp loáng đâm lại khiến
thị vội nghiêng mình sang bên né tránh.
Thị chỉ để ý né tránh kiếm thế mà quên để tâm tới tay trái Tiêu Lĩnh Vu chụp
lấy cổ tay thị nhanh như chớp.
Diễn biến xảy ra cực kỳ thần tốc. Lúc mụ già lấy được túi bạc thì Tiêu Lĩnh
Vu đã nắm được uyển mạch Dung Nhi rồi.
Chàng lạnh lùng nói:
- Lão phu nhân! Nếu lão phu nhân không muốn cho lệnh tiểu tôn phải đổ máu
thì xin đừng vọng động.
Mụ già xấu xa quả nhiên không dám vọng động, mụ từ từ đưa túi bạc ra nói:
- Đạo gia buông tha cho Dung Nhi thì lão thân tặng túi bạc này cho các vị.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:
- Lão phu nhân tưởng mọi người trong thiên hạ đều thích bạc như mình cả hay
sao?
Mụ già xấu xa đáp:
- Đạo gia không thích bạc thì đối nghịch với lão thân làm chi?
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt hỏi:
- Lão phu nhân hỏi câu này thật là kỳ. Một nhân vật tàn độc lấy tiền của người
bằng cách cưỡng bức mà tưởng là mình chính đáng ư?
Mụ già xấu xa cười lạt hỏi lại:
- Cái đó không chính đáng ở chỗ nào? Lão thân có thò tay cướp không của ai
đâu? Đây là người ta tự hiến cho lão thân chứ không phải lão thân cưỡng bức.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói:
- Lão phu nhân giải thích dễ dàng quá nhỉ?
Mụ già xấu xa đáp:
- Lão thân thích tiền bạc nhưng lấy một cách phải đạo và tiêu xài một cách hợp
lý.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt mấy tiếng nói:
- Lão phu nhân! Tại hạ nhận thấy lão phu nhân là kẻ tham lam tàn nhẫn,
không giữ đạo lý chút nào.
Mụ già xấu xa lạnh lùng đáp:
- Dù lão thân không hiểu đạo lý cũng không liên quan gì tới đạo gia.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Lão phu nhân không đếm xỉa đến đạo lý thì bọn tại hạ cũng không cần nói
đạo lý với lão phu nhân.
Mụ già xấu xa nói:
- Cái gì cũng kể bằng giá tiền. Số bạc lão thân lấy được dùng để mua tính
mạng cho tôn nữ thì có gì là không hợp lý?
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:
- Đáng tiếc là tại hạ lại không trọng kim tiền.
Chàng đưa mắt nhìn Bách Lý Băng hỏi:
- Tình hình hai vị đó thế nào?
Triển Diệp Thanh thở phào một cái đứng lên đáp:
- Tiểu đệ đã hoàn toàn phục nguyên.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Còn Đặng nhị hiệp thì sao?
Đặng Nhất Lôi cười đáp:
- Chất độc đã tiêu tan hết rồi.Tại hạ cũng cảm thấy mình đã như thường.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn mụ già xấu xa nói:
- Hiện giờ lão phu nhân không còn điều kiện gì để đàm phán.
Mụ già ngắt lời:
- Nếu đạo gia bức bách lão thân thì lão thân đành hi sinh tính mạng của tiểu
tôn nữ để đưa bốn vị vào đất chết.
Triển Diệp Thanh thò tay rút ba lưỡi đoản kiếm ở đai lưng ra lạnh lùng nói:
- Bọn ta đã thoát chết một phen thì bây giờ không đếm xỉa gì đến sống chết
nữa. Nhưng tại hạ tự tin trước khi lão phu nhân động thủ sẽ phải trả giá rất đắt.
Dung Nhi đột nhiên xen vào:
- Buông tha tiểu nữ ra, tiểu nữ sẽ trả giá với các vị.
Tiêu Lĩnh Vu siết chặt năm ngón tay. Dung Nhi đau quá “ối” lên một tiếng,
cặp lông mày nhăn tít lại, trán toát mồ hôi nhỏ giọt.
Mụ già chuyển động cặp mắt thấy Đặng Nhất Lôi, Bách Lý Băng đã lựa chọn
phương vị đứng thành thế bao vây. Hễ xảy ra cuộc động thủ là họ nhất tề tấn công.
Mụ lại thấy Dung Nhi bị Tiêu Lĩnh Vu kiềm chế uyển mạch khiến thị đau đớn
cơ hồ không chịu nổi, bất giác tiêu tan hết hào khí, mụ đành nhẹ giọng nói:
- Được rồi! Bữa nay coi như lão thân xuống thuyền giặc. Các vị đặt điều kiện
đi.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:
- Cách hạ độc của mụ không một chút vết tích gì mà một lúc mấy trăm người
bị hại. Nhân vật này thật đáng sợ. Nếu mụ độc lai độc vãng chỉ để lừa người lấy bạc
thì còn là chuyện thường, bằng mụ bị Thẩm Mộc Phong thu dụng thì không biết còn
bao nhiêu đồng đạo giang hồ sẽ bị hạ về tay bà cháu mụ.
Chàng nghĩ tới đây bỗng nổi sát khí, lạnh lùng hỏi:
- Xem chừng hành động của bà cháu lão phu nhân sảo diệu đến trình độ không
tìm ra được tung tích hạ độc, khiến người ta khó nỗi đề phòng. Nếu để lão phu nhân
tiếp tục gia hại võ lâm tất gây nên kiếp nạn rất bi thảm.
Mụ già xấu xa đáp:
- Lão thân mưu lấy tiền tài là có thật, nhưng chưa từng hại mạng người một
cách càn rỡ.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Dù lão phu nhân có thực tâm như vậy nhưng sự việc trên giang hồ rất phức
tạp. Nếu gặp trường hợp bị hãm vào vòng nước xoáy thì lão phu nhân khó mà tự chủ
được.
Mụ già xấu xa quát hỏi:
- Các ngươi cố tình bức bách ta phải liều mạng chăng?
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:
- Nếu cần phải liều mạng thì nên đông thủ sớm đi là hơn.
Chàng đảo mắt nhìn Đặng Nhất Lôi hỏi:
- Đặng nhị hiệp biết nhiều hiểu rộng, đã nghe ai nói đến sự tích hai bà cháu
này chưa?
Đặng Nhất Lôi lắc đầu đáp:
- Tại hạ chưa từng nghe ai nói đến.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn mụ già nói:
- Đặng nhị hiệp bôn tẩu giang hồ đã bao năm mà chưa nghe ai nhắc tới những
điều tàn ác của bà cháu lão phu nhân, đủ tỏ hai vị cũng mới xuất hiện trên võ lâm
chưa được bao lâu.
Mụ già lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn sao thì nói rõ ra. Có điều lão thân cần thuyết minh trước là nếu
điều kiện nặng quá lão thân không thể tiếp thu được thì hai bên đành ỷ vào những
điều sở học của mình mà phân thắng bại.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Điều thứ nhất tại hạ yêu cầu lão phu nhân đưa lệnh tôn nữ lui khỏi giang hồ.
Trong vòng năm năm hai vị tìm một nơi hẻo lánh ẩn cư, không được hứa hẹn tái
nhập giang hồ với bất cứ một ai...
Mụ già ngắt lời:
- Còn gì nữa không?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:
- Trước hết lão phu nhân hãy quyết định có ưng chịu điều kiện thứ nhất hay
không đã.
Mụ già đáp:
- Lão thân đã ở rừng sâu núi lớn mấy chục năm rồi, bây giờ có ở thêm mấy
năm nữa cũng chẳng có chi đáng kể.
Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:
Điều kiện thứ hai là lão phu nhân đưa ra biện pháp bảo đảm là tại hạ buông tha
lệnh tôn nữ ngay.
Mụ gì hỏi:
- Đạo gia muốn lão thân bảo chứng bằng cách nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Bất luận bằng cách nào cũng được miễn là để hạn chế lão phu nhân hoạt
động ngoài giang hồ trong vòng năm năm.
Mụ già xấu xa đáp:
- Lão thân không nghĩ ra được cách gì.
Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn thiếu nữ kiều mỵ, nghĩ thầm trong bụng:
- Thủ pháp hạ độc của mụ này rất cao minh, e rằng con nha đầu này đã được
mụ truyền thụ tuyệt kỷ. Vậy cứ dùng thị làm con tin, hoặc giả có thể bắt mụ theo
một phép.
Chàng nghĩ vậy liền nói:
- Bọn tại hạ lưu lệnh tôn nữ lại làm con tin. Nếu lão phu nhân giữ đúng lời hứa
năm năm không tái xuất giang hồ là bọn tại hạ lập tức buông tha cô về đoàn tụ với
lão phu nhân.
Mụ già tức giận đáp:
- Không được! Bà cháu lão thân phải nương tựa vào nhau để sống. Nếu giữ y
làm con tin thì thà giết lão thân đi cho rồi.
Thực tình lúc Tiêu Lĩnh Vu thốt ra câu này cũng cảm thấy mình hơi bá đạo
thái quá.
Triển Diệp Thanh hỏi:
- Lão phu nhân thấy biện pháp này không ổn thì có thể tự tìm lấy một phương
pháp khác được chăng?
Mụ già cười ha hả đáp:
- Muốn lão thân ưng chịu điều kiện đó cũng chẳng khó gì. Nhưng lão thân yêu
cầu tỷ đấu một cách công bằng.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Muốn cho công bằng thì làm thế nào?
Mụ già xấu xa đáp:
- Các vị chọn lấy một người đơn đả độc đấu. Nếu các vị bại thì buông tha tiểu
nữ ra, đừng can thiệp vào chuyện của lão thân nữa.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Nếu bọn tại hạ thắng thì sao?
Mụ già đáp:
- Đạo gia mà thắng lão thân thì lão thâm ưng chịu điều kiện giao tiểu tôn nữ lại
cho các vị giữ làm con tin. Một mình lão thân đi kiếm nơi hoang vắng sống cho qua
ngày tháng trong thời hạn năm năm.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Biện pháp này quả là công bằng.
Mụ già xấu xa hỏi:
- Đạo gia đã cho là công bằng thì có ưng thuận không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Dĩ nhiên tại hạ ưng thuận.
Bỗng nghe Đặng Nhất Lôi ngắt lời:
- Hãy khoan!
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Đặng nhị hiệp có cao kiến gì chăng?
Đặng Nhất Lôi đáp:
- Hãy hỏi cho rõ trước mụ định tỷ đấu bằng cách nào? Nếu động thủ bằng võ
công thì tất nhiên chúng ta có thể ưng thuận được. Bằng mụ phóng chất kỳ độc ra là
chúng ta trúng kế mụ đó.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Đặng nhị hiệp nói phải lắm.
Mụ già xấu xa hỏi:
- Vị nào động thủ với lão thân?
Tiêu Lĩnh Vu và Triển Diệp Thanh đồng thanh đáp:
- Tại hạ động thủ với lão phu nhân.
Mụ già cười lạt đáp:
- Bản lãnh của đạo gia rất cao cường. Lão thân muốn lãnh giáo cao chiêu của
đạo gia.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:
- Hay lắm! Vậy tại hạ xin bồi tiếp.
Mụ già cười lạt hỏi:
- Chúng ta tỷ đấu bằng binh khí hay quyền cước?
Tiêu Lĩnh Vu hững hờ đáp:
- Cái đó tùy ở nơi lão phu nhân.
Mụ già nói:
- Lão thân tưởng dùng cả quyền chưởng lẫn binh khí.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Thế nghĩa là sao?
Mụ già xấu xa đáp:
- Chúng ta hãy tỷ thí quyền chưởng trước. Nếu trong vòng trăm chiêu không
thể phân thắng bại bằng quyền chưởng được chúng ta sẽ dùng binh khí. Trường hợp
tỷ đấu binh khí cũng không thể phân thắng bại được thì sẽ tỷ thí nội lực.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Nếu trong vòng trăm chiêu bằng quyền chưởng đã phân thắng bại rồi thì sao?
Mụ già đáp:
- Bên nào thua một lần thì cũng kể là bại trận.
Tiêu Lĩnh Vu xoay tay điểm hai chỗ huyệt đạo trên người Dung Nhi.
Bách Lý Băng nắm lấy tay thị nói:
- Xin giao cô này cho tiểu nhân.
Tiêu Lĩnh Vu buông Dung Nhi ra tiến lên nói:
- Mời lão phu nhân động thủ.