tay áo xắn cao lên tận bả vai.
Những hạng người giàu có lẫn nghèo hèn đông đặc cả khách điếm.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quan khách một lượt, không thấy một nhân vật võ
lâm nào, trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi:
- Chẳng lẽ Vô Vi đạo trưởng đến Hồ Nam mà Bách Hoa sơn trang không hay
biết ư?
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, đột nhiên nghe tiếng vó nhựa cồm cộp. Hai người
ky mã đi thẳng đến cửa điếm.
Bách Lý Băng khẽ nói:
- Đại ca! Lai lịch hai người này có điều khác lạ.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn thấy hai người này là một mụ già và một thiếu nữ.
Mụ già da mặt nhăn nheo, tướng mạo xấu xa, nhưng thiếu nữ lại rất xinh đẹp, mày
ngài mắt phượng, da mặt hồng hào.
Mụ già đảo mắt nhìn quanh rồi tiến lại ngồi xuống một bàn trống cạnh bàn của
Triển Diệp Thanh và Đặng Nhất Lôi.
Thiếu nữ xinh đẹp lại đồng hành với mụ già xấu xa nên sắc đẹp nàng càng nổi
bật lên, bà già đã xấu lại càng xấu xa hơn thành ra hai thái cực và khiến mọi người
trong khách điếm càng chú ý.
Ngựa của hai người được dắt đi rồi, nhưng vì nhà quán bận rộn quá nên hai
người khách mới đến đã ngồi khá lâu mà chưa thấy gia nhân chạy lại hỏi han.
Mụ già không nhẫn nại được nữa, đạp tay xuống bàn quát:
- Quí điếm không còn người nào sống nữa hay sao?
Một tên tiểu bảo vội chạy lại khom lưng nói:
- Lão thái thái...
Mụ già xấu xa cười lạt ngắt lời:
- Các ngươi tưởng mụ già này không có tiền chăng?
Mụ thò tay vào bọc móc ra một đĩnh vàng, đặt xuống bàn đánh “cạch” một
tiếng rồi hỏi:
- Bấy nhiêu đã đủ cho bà cháu ta ăn trọ ở đây chưa?
Tiểu bảo vội cười đáp:
- Lão nhân gia hãy bớt giận. Bọn tiểu nhân mở quán chỉ mong được quí khách
chiếu cố. Thực tình vì lúc này bận rộn qua nên tiếp đãi không được chu đáo. Xin lão
nhan gia lượng thứ cho.
Mụ già cười lạt đáp:
- Hãy lấy cho bà cháu ta mấy món ăn chơi và hai cân thịt nướng.
Chỉ một lão bà và một thiếu nữ mà gọi đến hai cân thịt nướng khiến mọi người
phải kinh hãi.
Dường như mụ có ý muốn cho mọi người chú ý đếm mình, lại lớn tiếng:
- Bữa nay mụ già này hứng chí thì đêm nay trong quán trọ của ngươi sẽ nhiều
khách. Khách ăn uống hết bao nhiêu mụ già này sẽ trả hết cho.
Điếm tiểu bảo sửng sốt một chút rồi nói:
- Lão nhân gia nói giỡn hay quá.
Mụ già đáp:
- Mụ già này nói thật đấy. Chẳng lẽ món tiền nhỏ mọn đó mà ta cũng không
trả được ư?
Điếm tiểu bảo khẽ nói:
- Dù lão nhân gia nhiều tiền đến đâu cũng chẳng nên tiêu xài cách này...
Mụ già lớn tiếng quát:
- Ta có tiền mà lại là đồng tiền trong sạch thì sao lại không xài được?
Điếm tiểu bảo vẫn nhỏ nhẹ lấy lòng mụ già, nhưng mụ lại la lối om sòm khiến
gã không cách nào hạ đài, gã liền đáp:
- Tiền của lão nhân gia thì lão nhân gia muốn xài cách nào cũng được.
Mụ già buông tiếng cười rộ nói:
- Bữa nay quán ngươi có bao nhiêu thực khách, ăn uống hết bao nhiêu cứ thanh
toán với già này là được.
Điếm tiểu bảo chau mày nói:
- Tiểu nhân làm nghề này đã hai chục năm thật chưa từng thấy ai như lão nhân
gia, trả cả tiền ăn uống cho người không quen biết. Vụ này để tiểu nhân hỏi lại chủ
nhân xem thanh toán cách nào?
Mụ già lại quát tháo om sòm như ở chỗ không người. Còn thiếu nữ diễm lệ
ngồi bên chỉ mỉm cười chứ không nói gì, dường như cô đã thấy màn kịch này quen
rồi, chẳng lấy chi làm lạ nữa.
Bách Lý Băng khẽ nói:
- Hai người một già một trẻ này hành động quái dị, không hợp tình hợp lý.
Không hiểu lai lịch bọn họ thế nào? Chúng ta không nên ăn bất cứ thứ gì họ mời.
Triển Diệp Thanh và Đặng Nhất Lôi cũng trợn mắt lên ngơ ngác nhìn hai
người. Hiển nhiên họ cũng không sao hiểu được hành động quái dị của mụ già và cô
gái.
Sau một lát điếm tiểu bảo quay lại.
Mụ già không chờ hắn lên tiếng đã cướp lời:
- Chủ nhân các ngươi bảo sao?
Tiểu bảo đáp:
- Tệ chủ nhân bảo là chưa từng gặp qua trường hợp này. Nhưng lão nhân gia có
tiền muốn thết khách thì cũng chẳng có điều chi trở ngại. Tệ điếm được đủ hạng tân
khách chiếu cố, tệ chủ nhân e có người không ưa dính vào tiền bạc của người khác.
Vậy tiểu nhân thưa lại với lão nhân gia là trường hợp có người không muốn để lão
nhân gia trả tiền thì tấm lòng của lão nhân gia tệ chủ nhân xin tâm lãnh là đủ.
Mụ già trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Được rồi! Ngươi đi hỏi xem những ai không đồng ý để ta trả tiền.
Tiểu bảo không làm sao được đành lớn tiếng hô:
- Thưa các vị khách quan! Lão phu nhân đây muốn trả tiền cơm rượu cho hết
thảy quí vị. Tệ điếm không dám tác chủ, vậy xin các vị cho hay có đồng ý cả
không?
Bỗng một thanh âm ồm ồm cất lên:
- Cách lão gia trước nay chưa từng ăn chén cơm nào mà mình chưa hiểu rõ.
Một thanh âm hào tráng khác cất lên:
- Tại hạ tự thanh toán lấy. Không muốn phiền đến ai.
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn thì thấy người thứ nhất bé nhỏ thấp lùn, nói khẩu
âm ở Tứ Xuyên. Người này mặc áo ngắn quần dài, chân bịt cà cạp trắng, có vẻ là
một nhân vật làm nghề bao tiêu.
Người thứ hai thân hình to lớn, mình mặc võ phục, lưng cài đơn đao, lối chừng
ba chục tuổi, dường như là một võ sư trên chốn giang hồ.
Bách Lý Băng cũng đứng lên cất giọng ồm ồm nói:
- Tiểu bảo! Bọn ta là người xuất gia, ăn uống đạm bạc và rất ít, không dám để
người khác tính tiền.
Mụ già quái gở nổi lên một tràng cười rộ nói:
- Dung Nhi! Ngươi đi coi xem mấy vị đại gia kia làm sao lại không ưng thuận
để nhưng nhưng thết đãi?
Câu nói của mụ trái với thường tình nên phần đông thực khách trong điếm cho
là mụ mắc chứng điên khùng.
Lạ hơn nữa là thiếu nữ xinh đẹp lại đứng lên từ từ cất bước.
Cô đến bên người lùn bé nói khẩu âm Tứ Xuyên khẽ nói mấy câu. Cô lại quay
sang nói với đại hán khôi vĩ mấy câu rồi quay trở về chỗ ngồi trả lời mụ già:
- Nhưng nhưng ơi! Hai vị đại gia kia đã chịu lời để nhưng nhưng thết đãi rồi.
Mụ già xấu xa thở dài nói:
- Hỡi ơi! Nhưng nhưng già mất rồi...
Mụ đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng nói:
- Còn hai vị đạo gia kia, sao ngươi không đến hỏi một tiếng?
Dung Nhi quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng rồi đáp:
- Nhưng nhưng ơi! Người ta đã xuất gia mà không ưng thuận mình thanh toán
thì thôi.
Mụ già nói:
- Không thể để kẻ bạc người hậu. Ngươi qua nói một tiếng đi.
Dung Nhi lộ vẻ miễn cưỡng đến trước bàn của Bách Lý Băng và Tiêu Lĩnh Vu.
Cô nghiêng mình cất giọng ôn nhu cười nói:
- Tiểu nữ xin tham kiến hai vị đạo gia.
Bách Lý Băng thấy cô xinh đẹp, nụ cười mê hồn, không khỏi tức mình liền
lạnh lùng nói:
- Chuyện gì vậy?
Dung Nhi nhẹ nhàng đáp:
- Tiểu nữ tên gọi Dung Nhi.
Bách Lý Băng nói:
- Ta đã biết rồi.
Dung Nhi nói:
- Tổ mẫu của tiểu nữ là một nhà phú hào, vì nhớ cháu quâ mà mắc bệnh điên
khùng...
Bách Lý Băng lạnh lùng ngắt lời:
- Cái đó thì có liên quan gì tới bọn ta?
Dung Nhi thoáng lộ vẻ tức giận trong chớp mắt rồi lại cười đáp:
- Chứng bịnh điên khùng đó không nặng lắm, lúc tái phát, lúc không sao.
Bách Lý Băng nói:
- Đáng tiếc bọn ta lại không hiểu y lý để chữa trị cho lệnh tổ mẫu.
Dung Nhi đáp:
- Cái đó không sao. Chứng điên khùng của tổ mẫu nửa năm mới phát tác một
lần. Lúc không thì chẳng sao, cười nói rất vui vẻ. Nhưng khi bệnh lên cơn thì muốn
sao phải được như vậy. Tổ mẫu đã thỉnh cầu được toàn thể quan khách trong khách
điếm, chỉ còn hai vị là chưa chịu ưng thuận...
Bách Lý Băng xua tay gạt đi:
- Bọn ta biết rồi. Xin cô nương thưa lại với lệnh tổ là bọn ta không đói bụng,
chỉ ngồi nghỉ một lát rồi lại lên đường.
Dung Nhi toan nói nữa thì Bách Lý Băng xua tay lia lịa muốn đuổi cô đi ngay.
Dung Nhi không sao được, đành trở về chỗ cũ.
Mụ già hỏi:
- Dung Nhi! Hai vị đạo gia có ưng thuận chăng?
Dung Nhi lắc đầu đáp:
- Người xuất gia thường hay cố chấp, khó mà thuyết phục được họ.
Mụ già xấu xa chau mày hỏi:
- Ngươi nói thật chứ?
Dung Nhi đáp:
- Dĩ nhiên là thật.
Mụ già cười lạt nói:
- Ta e rằng con nha đầu này không dụng tâm thuyết phục mà thôi.
Dung Nhi đáp:
- Hài nhi đã cố năn nỉ nhưng người ta không chịu thì hài nhi cũng chẳng làm
sao được.
Mụ già hắng dặng một tiếng, cầm đĩnh vàng liệng cho tiểu bảo hỏi:
- Chừng này đã đủ chưa?
Tiểu bảo đáp:
- Chắc là dư rồi.
Mụ già đứng dậy trỏ vào Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng nói:
- Trừ hai vị đạo nhân này, còn ngoài ra đều là khách của ta mời hết.
Tiêu Lĩnh Vu thấy hai bà cháu nhà này hành động cổ quái khiến người ta
không biết đâu mà lường. Chàng đưa mắt nhìn Bách Lý Băng cười hỏi:
- Thiên hạ bát ngát, chẳng thiếu gì chuyện lạ kỳ. Có cả loại người mắc bệnh
không vung tiền đi không được.
Bách Lý Băng hỏi:
- Đại ca cho rằng họ muốn mời khách thật ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Hành động của họ rất kỳ bí, khó mà lường được. Nhưng mụ đã cầm đỉnh
vàng trao cho tiểu bảo thì cuộc trả tiền cho tửu khách đã là nhất định.
Bách Lý Băng nói:
- Con nha đầu kia mới có mười mấy tuổi đầu mà cử động đầy yêu khí, mới
trông đã biết chẳng phải con người đứng đắn. Chúng ta quyết không nên dùng rượu
thị mà họ đãi mình.
Tiêu Lĩnh Vu chuyển động cặp mắt thấy mụ già xấu xa cùng thiếu nữ kiều mỵ
đang nhìn mình, liền bưng chung trà lên che nửa mặt và dùng Truyền âm nhập mật
nói:
- Băng Nhi! Mụ già và thiếu nữa kia dường như đặc biệt chú ý đến bọn ta.
Chúng ta phải coi chừng đề phòng họ ám toán.
Bách Lý Băng tươi cười đáp:
- Tiểu muội coi cử chỉ điệu bộ yêu tà của con quỷ nha đầu trong lòng đã khó
chịu rồi đây. Nếu thị định ám toán chúng ta thì bữa nay chúng ta nhất định làm thịt
cả hai bà cháu họ.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:
- Mọi ngày Băng Nhi rất hiền hòa nhu thuận, nhưng nay y nổi cơn ghen tức
mãnh liệt quá chừng, Khâu tỷ tỷ hãy còn thua xa lắm.
Chàng đang xoay chuyển ý nghĩ, đột nhiên có thanh âm lanh lảnh cất lên:
- Tiểu bảo! Cơm rượu của ngươi không được sạch sẽ...Trời ơi! Đau chết ta
rồi...
Một tên tiểu bảo chạy tới nói:
- Thưa đại gia. Không chừng đại gia vốn có bệnh trong mình?
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn ra thấy người đó thắt đai lưng xanh, chân đi giày
cỏ, dường như là một tên phu xe. Chàng không khỏi chau mày nghĩ thầm:
- Người này không giống một nhân vật võ lâm, dĩ nhiên chẳng dám nói oan
cho tửu điếm.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, đột nhiên lại nghe thấy những tiếng rú thê thảm
liên tiếp vang lên. Phần lớn tửu khách đều đứng dậy ôm bụng kêu đau.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm:
- Tình trạng này có điều khác lạ, sao lại nhiều người đau bụng vậy.
Bỗng thấy người vùng Tứ Xuyên và đại hán ăn mặc như kiểu võ sư ôm bụng
đứng lên.
Hai người này đều hiểu võ công, dường như đang vận khí chống cự. Nhưng họ
đứng lên rồi vẫn không chịu nổi, bật tiếng la thất thanh.
Tiêu Lĩnh Vu đẩy chung trà ra nói:
- Chúng ta đừng uống nước nữa.
Chàng đưa mắt nhìn Triển Diệp Thanh và Đặng Nhất Lôi thì chỉ thấy hai người
chau mày, hiển nhiên cũng đang vận khí chống lại cơn đau.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi Bách Lý Băng:
- Băng Nhi có thấy tình hình gì khác lạ không?
Bách Lý Băng lắc đầu đáp:
- Tiểu muội vẫn bình yên, chẳng thấy đau đớn chi hết.
Mụ già xấu xa đột nhiên lớn tiếng hỏi:
- Những thứ của già này đãi quí khách ăn không được ư?
Bây giờ những tiếng la thét đã lắng xuống, thay vào là những tiếng rên rỉ liên
miên.
Nguyên phần đông tửu khách đau quá không còn sức kêu la, phải nằm bò
xuống đất ôm bụng, miệng thở hồng hộc.
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên đứng dậy rảo bước đi tới trước mặt mụ gì lạnh lùng
nói:
- Lão phu nhân...
Mụ già xấu xa quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Phải chăng đạo gia thay đổi ý kiến, cũng muốn ăn cơm thết của già này?
Tiêu Lĩnh Vu cố nén nỗi kích động trong lòng, lạnh lùng đáp:
- Bần đạo chẳng thấy lão phu nhân có hành động gì mà sao hết thảy tửu khách
đều trúng chất kịch độc? Thủ pháp hạ độc thật cao minh khiến bần đạo rất đỗi khâm
phục.
Mụ già buông tiếng cười rộ nói:
- Già này tuyệt không muốn làm nhộn một cách vô lý.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:
- Bần đạo tin rằng phần lớn người trong tửu điếm này chẳng có thù oán gì với
lão phu nhân, mà sao lão phu nhân cũng hạ độc vào mình họ? Như thế mà còn bảo
là không phải vô lý, vậy lão phu nhân giải thích bằng cách nào?
Mụ già cười mát đáp:
- Bọn họ đau quá không kêu la được nữa rồi, chúng ta có thể nói chuyện được
dễ dàng.
Tiêu Lĩnh Vu lắng tai nghe, quả nhiên tiếng rên cũng nhỏ dần đi, chỉ có tiếng
thở là mỗi lúc một cấp bách.
Chàng đảo mắt nhìn Triển Diệp Thanh và Đặng Nhất Lôi thì thấy hai người
toát mồ hôi trán, phải ráng nhẫn nại chịu sự đau khổ.
Mụ già cười hô hố nói tiếp:
- Còn hai vị đạo gia hành động không cẩu thả, chẳng tham lam một bữa ăn của
già này thì không sao hết.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:
- Giả tỷ Băng Nhi không nổi dạ ghen tức làm cô kia phát ngán thì e rằng ta
cũng chỉ coi mụ mắc chứng điên khùng mà trúng độc rồi.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng lạnh lùng nói:
- Lão phu nhân hạ độc vào những người chưa từng quen biết là có dụng ý gì?
Mụ già cười khanh khách đáp:
- Lẽ thường mất của thì khỏi tai nạn. Hễ bọn họ chịu phí tiền thì tự nhiên hết
đau bụng.
Mụ dừng lại một chút, đổi vẻ mặt lạnh lẽo nói tiếp:
- Đạo gia không nghĩ hỏi như vậy là quá nhiều ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Bần đạo chưa từng gặp cách thu tiền như thế này.
Dung Nhi cười khanh khách nói:
- Thế ra bữa nay đạo gia được mở rộng tầm mắt.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh rồi nói:
- Bây giờ họ đau quá không hành động được, lão phu nhân sẽ ra tay lục soát
chăng?
Mụ già đáp:
- Mụ già này không cưỡng bách ai, để họ tự đưa ra.
Dung Nhi nói theo:
- Lát nữa bọn họ sẽ bớt đau, có thể nói năng và hành động được. Nhưng chỉ
sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà là họ lại nổi cơn đau gấp hai lần thứ
nhất. Chỉ người nào không sợ chết mới khỏi bỏ tiền ra.
Lại nghe mụ già hô:
- Dung Nhi! Lấy túi đựng tiền ra đi. Chúng ta sắp thu tiền rồi.
Dung Nhi dạ một tiếng rồi đứng lên đi ra. Lát sau thị cầm một cái túi lớn bằng
vải gai tiến vào bỏ lên mặt bàn.
Mụ già đứng dậy hô:
- Bây giờ chúng ta bắt đầu thu tiền.
Mụ từ từ cất bước đến bên bàn Triển Diệp Thanh và Đặng Nhất Lôi nói:
- Võ công hai vị rất cao cường, không rên la một tiếng nào. Chẳng hiểu hai vị
có bằng lòng bỏ tiền ra mua thuốc hay không?
Đặng Nhất Lôi và Triển Diệp Thanh đang gắng sức vận công chống lại cơn
đau, không thể mở miệng nói năng được.
Mụ già cười ruồi nói tiếp:
- Hai vị võ công cao cường, nên giá tiền nhiều hơn một chút.
Mụ nhìn chăm chú vào mặt Đặng Nhất Lôi nói:
- Các hạ thân thể cao lớn, một trăm lạng bạc tưởng không phải quá nhiều.
Đặng Nhất Lôi giương cặp mắt tròn xoe lên nhìn mụ già nhưng chưa nói gì.
Mụ già lại ngó Triển Diệp Thanh nói:
- Các hạ là một nhân vật phong lưu anh tuấn, lại còn nhỏ tuổi, chết đi thật đáng
tiếc. Phí hai trăm lạng bạc cũng là đáng lắm.
Triển Diệp Thanh và Đặng Nhất Lôi nội công thâm hậu, vận khí chống lại cơn
đau nhưng đều phát giác ra trúng phải chất độc rất kỳ quái, càng chống lại mạnh thì
càng bị phản ứng ghê gớm. Hai người vận toàn lực cầm cự không dám chểnh mảng
chút nào, thậm chí không dám mở miệng lên tiếng.
Mụ già lại nói:
- Hai vị đã không phản đối tức là đã tán thành đề nghị về giá tiền của già này
rồi.
Mụ đảo mắt nhìn thiếu nữ nói:
- Dung Nhi! Lẹ lên, thời gian không còn mấy nữa.
Dung Nhi đáp:
- Đúng thế! Nhiều lắm là chỉ còn thời gian chừng uống cạn tuần trà.
Mụ già nói:
- Ta đã nói nhiều quá rồi. Ta vừa già vừa xấu, e rằng nói chẳng ai chịu tin lời.
Vậy ngươi đi nói với các vị. Đức Thượng đế có đức hiếu sinh. Bà cháu ta chẳng lẽ
thấy chết mà không giải cứu?
Dung Nhi mỉm cười nói:
- Thưa các vị đại gia cùng các vị bá thúc! Trong khoảnh khắc các vị lại nổi cơn
đau. Chỉ có lúc này là các vị nói năng, hành động được. Sau một khắc các vị lại nổi
cơn đau hơn trước nhiều.
Thị đưa mắt nhìn mụ già rồi nói tiếp:
- Tổ mẫu của tiểu nữ thể lòng hiếu sinh của đức Thượng đế, không nỡ điềm
nhiên tọa thị, quyết hỷ xả một chút dược vật theo người định giá. Vị nào muốn trị
bệnh xin đề nghị với tổ mẫu. Cứ đưa tiền ra là lấy thuốc liền. Còn vị nào không
muốn điều trị thì bà cháu tiểu nữ cũng không miễn cưỡng. Thời gian gấp rút, các vị
quyết định thế nào xin tùy ý.
Tiêu Lĩnh Vu đứng bên tự thủ bàn quan đã hiễu rõ chứng đau bụng của bao
nhiêu tửu khách trong điếm này đều do bà cháu mụ này hí lộng để lấy tiền. Nhưng
đến bây giờ chàng vẫn chưa hiểu hai bà cháu họ dùng thủ pháp gì khiến mấy chục
người trong quán đều bị trúng độc cùng một lúc.
Chàng đã gặp nhiều phen sóng gió, tăng thêm phần lịch duyệt. Trước khi chưa
hiểu cách hạ độc của bà cháu mụ, chàng chỉ đứng bàn quan chứ không nói gì.