Đàn Chỉ Thần Công

Hồi 38

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

Khâu tỷ tỷ chẳng bao giờ nổi nóng. Băng Nhi đừng nói càn.

Bách Lý Băng thấy vẻ mặt chàng nghiêm nghị, tỏ ra rất kính trọng Khâu tỷ tỷ,

quả nhiên nàng không dám nói nữa.

Bấy giờ Thương Bát mới hắng dặng một cái, lên tiếng:

- Đại ca! Tiểu đệ cùng Đỗ lão tam đi theo đại ca được chăng?

Tiêu Lĩnh Vu ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:

- Đoạn Hồn Nhai là một nơi cực kỳ nguy hiểm, Ngọc Tiêu lang quân lại là một

nhân vật lợi hại phi thường. Tưởng hai vị huynh đệ không nên mạo hiểm.

Thương Bát nói:

- Đại ca đã nhất định đi thì bọn tiểu đệ cũng nên theo đi mới phải...

Tiêu Lĩnh Vu ngửng mặt lên, thở dài nói:

- Võ công của Khâu tỷ tỷ còn hơn ta nhiều. Hai vị đã biết rồi chứ?

Thương Bát đáp:

- Tiểu đệ biết rồi. Có điều bản lãnh Khâu cô nương có lẽ còn cao hơn cả Ngọc

Tiêu lang quân. Điều đáng ngại là sau lưng Ngọc Tiêu lang quân còn có người o bế

hắn.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Đúng thế! Ta đi chuyến này thắng hay bại khó mà biết trước. Hai vị huynh đệ

tội gì dấn thân vào nơi nguy hiểm?

Thương Bát đáp:

- Chính vì đại ca không nắm vững phần thắng, bọn tiểu đệ càng cần đi theo để

chia sẻ mối gian lao, nguy hiểm.

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lát rồi đáp:

- Hai vị muốn theo ta cũng được. Nhưng đến Hành Sơn rồi, hai vị phải nghe lời

tiểu huynh. Dù tiểu huynh không thắng được bên địch, hai vị cũng không được ra

tay tương trợ.

Thương Bát đáp:

- Được rồi! Bọn tiểu đệ xin tuân lời đại ca dạy bảo.

Mấy người bàn định xong rồi ai nấy đi nghỉ.

Sáng sớm hôm sau đã lên đường. Tiêu Lĩnh Vu trong lòng nóng nảy đi suốt

đêm ngày.

Một hôm vào khoảng giờ ngọ, quần hùng đến chân núi Hành Sơn.

Tiêu Lĩnh Vu nhẩm tính thấy còn cách ngày ước hội đến gần hai tháng. Chàng

nghĩ bụng:

- Phen này mà Ngọc Tiêu lang quân đến phó ước tất đem theo những tay trợ

thủ cao cường. Nếu Khâu tỷ tỷ không chịu uy hiếp, tất chẳng tránh khỏi một phen

ác chiến ở dưới đáy Đoạn Hồn Nhai. Trong mình ta hiện có võ công bí lục của Tiêu

Vương Trương Phóng, lại còn võ công và kiếm thuật của Đàm Vân Thanh và Vô

Tướng đại sư. Chi bằng ta nhân cơ hội này đem ra tập luyện. Dù trong thời gian

ngắn ngủi chưa luyện đến nơi nhưng cũng thêm phần bổ ích khi động thủ.

Chàng nghĩ thế rồi toan bảo Thương Bát tìm một nơi bí mật để luyện võ công,

nhưng bỗng chàng động tâm tự nhủ:

- Sao ta không đến Đoạn Hồn Nhai để cùng Khâu tỷ tỷ nghiên cứu ba bộ bí lục

này?

Quyết định rồi chàng quay lại bảo Trung Châu Nhị Cổ:

- Hai vị huynh đệ có thuộc địa thế trong dãy Hành Sơn này không?

Thương Bát đáp:

- Những chỗ nổi danh tiểu đệ đều biết cả.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Huynh đệ có biết Đoạn Hồn Nhai ở đâu không?

Thương Bát cùng Đỗ Cửu bàn nhau một lúc rồi đáp:

- Tiểu đệ có biết, nhưng chỗ đó thật là nguy hiểm, đúng như tên của nó.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Vậy các vị dẫn ta đi.

Thương Bát cất bước đi trước.

Trước nay Bách Lý Băng vẫn là người hoạt bát. Nhưng từ lúc tiến vào dãy

Hành Sơn, đột nhiên nàng biến đổi tâm tính, đã ít nói lại không hay hỏi, cứ lẳng

lặng theo sau ba người.

Tiêu Lĩnh Vu thấy thái độ khác lạ của nàng, nhưng không biết an ủi bằng cách

nào cho tiện, đành lờ đi như không biết gì.

Tiêu Lĩnh Vu vượt qua mấy ngọn núi, đến một nơi rất hoang lương. Nơi này là

một khu lòng chảo mọc đầy cỏ dại, bốn mặt núi non vây bọc.

Tiêu Lĩnh Vu chuyển động mục quang bỗng ngó thấy một cánh chim bay trên

thảo nguyên, trong lòng rất lấy làm kỳ, quay lại hỏi Thương Bát:

- Phải chăng đây là Đoạn Hồn Nhai?

Thương Bát lắc đầu đáp:

- Không phải! Đây là Xà Viên, một nơi rất nổi danh.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Xà Viên ư? Cái tên này tất có nguyên nhân?

Thương Bát đáp:

- Đúng thế! Khu đồng cỏ này có rất nhiều rắn độc. Hàng ngày cứ sáng sớm là

trên thảo nguyên bao phủ một làn mù mỏng sắc trắng. Đến gần trưa mới tan đi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậy?

Thương Bát đáp:

- Bầy rắn nhả độc khí ra. Ban đêm trời lạnh khí độc ngưng kết như làn mây

mù. Mặt trời lên cao khí độc mới phân tán ra.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Vậy thì chúng ta đi đường khác, đừng vượt qua thảo nguyên nữa được chăng?

Thương Bát đáp:

- Đi đường quanh cũng được, nhưng tiểu đệ không biết bao xa. Theo chỗ tiểu

đệ biết thì Xà Viên là con đường duy nhất để đến Đoạn Hồn Nhai.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Đã thế chúng ta đành phải vượt qua Xà Viên này vậy.

Đỗ Cửu nói:

- Đại ca hãy khoan!

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Đỗ huynh đệ còn chuyện chi nữa?

Đỗ Cửu mở bọc lấy ra bốn bộ xà cạp bịt chân nói:

- Lão nhị đã chuẩn bị đầy đủ và sai tiểu đệ đem theo nhiều lương thảo, dùng

bốn bộ xà cạp này để vượt qua Xà Viên.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại khen Thương Bát:

- Lão nhị quả nhiên cẩn thận.

Thương Bát đáp:

- Những chuyện nhỏ nhặt đó dĩ nhiên tiểu đệ phải chuẩn bị đầy đủ cho đại ca.

Tiêu Lĩnh Vu không muốn nói nhiều liền lấy xà cạp quấn vào chân.

Bách Lý Băng và Trung Châu Nhị Cổ cũng chia xà cạp quấn vào chân mình.

Thương Bát thấy Bách Lý Băng thủy chung nét mặt vẫn buồn rười rượi, dường

như mấy bữa nay nàng già đi nhiều thì than thầm trong bụng:

- Con nha đầu này còn nhỏ tuổi mà đã phải nếm mùi sầu muộn. Thật là tội

nghiệp.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng hắn nói:

- Cô nương sợ rắn phải không?

Bách Lý Băng lắc đầu đáp:

- Tiểu muội không sợ.

Thương Bát nói:

- Nhiều cô võ công cao cường mà thấy rắn cũng sợ hết hồn. Cô nương coi

thường rắn độc, thật là hiếm có.

Bách Lý Băng cười đáp:

- Trước kia tiểu muội cũng sợ lắm, nhưng hiện nay thì không biết sợ là gì nữa.

Thương Bát lấy làm kỳ hỏi:

- Tại sao vậy?

Bách Lý Băng đáp:

- Xưa nay khó nhất ở đời là cái chết. Tiểu muội chết còn không sợ thì việc gì

mà sợ rắn?

Thương Bát sửng sốt một chút. Hắn không dám kéo dài câu chuyện liền cất

bước, miệng hô:

- Tiểu đệ xin dẫn đường cho đại ca.

Tiêu Lĩnh Vu nhẹ buông tiếng thở dài hỏi:

- Băng Nhi! Dường như Băng Nhi có tâm sự trầm trọng phải không?

Bách Lý Băng cười khổ đáp:

- Tiểu muội chỉ lo âu một điều.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Điều gì?

Bách Lý Băng đáp:

- Tiểu muội chỉ sợ Khâu cô nương chẳng chịu dung tình.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:

- Sao y lại chẳng chịu dung tình?

Bách Lý Băng đáp:

- Đại ca chưa hiểu lòng dạ đàn bà...

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười ngắt lời:

- Băng Nhi chưa hiểu Khâu tỷ tỷ là người lòng dạ quảng bác. Ngay bọn nam tử

trượng phu cũng còn thua y. Băng Nhi bất tất phải nghĩ vơ vẫn nữa.

Bách Lý Băng khẽ thở dài đáp:

- Tiểu muội chỉ mong đại ca xét đoán không lầm.

Rồi nàng cất bước tiến về phía trước.

ở trên núi ngó xuống thấy đồng cỏ rậm um mà chưa hiểu cỏ mọc cao bao

nhiêu. Khi đi vào mới biết chỗ thấp cũng đến ngang lưng, mà chỗ cao thì ngập đầu.

Mấy người rẽ cỏ mà đi, mũi ngửi thấy mùi tanh hôi sặc sụa.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Đừng nói là trong làn cỏ có rắn độc, nguyên mùi tanh hôi cũng đủ khiến cho

người ta thấy buồn nôn muốn lảng tránh rồi.

Bách Lý Băng người thấp nhỏ, lẽo đẽo theo sau Thương Bát, nhiều chỗ cỏ che

lấp không thấy người.

Tiêu Lĩnh Vu cám cảnh cho nàng, miệng lẩm bẩm:

- Cô này từ thủa nhỏ được ăn sung mặc sướng, lại được song thân cưng chiều,

mọi việc đều có nữ tỳ chiếu cố. Chuyến này nàng theo ta trà trộn vào đám công

nhân, quần tụ cùng đám đàn ông mồ hôi khét lẹt. Bây giờ lại theo ta dấn thân vào ổ

rắn độc, chìm mình giữa đám cỏ dại. Thật là tội nghiệp cho cô quá.

Bất giác chàng lên tiếng hỏi:

- Băng Nhi cực lắm phải không?

Bách Lý Băng quay lại cười nói:

- Tiểu muội thấy nơi đây đẹp lắm. Có chi mà cực?

Tiêu Lĩnh Vu rảo bước tiến lên đi song song với nàng, chậm rãi nói:

- Băng Nhi! Ta biết Băng Nhi theo ta cực nhọc nhưng không nói ra miệng mà

thôi.

Bách Lý Băng cất giọng ôn nhu đáp:

- Tiểu muội chẳng thấy chi cực nhọc mà chỉ lo Khâu tỷ tỷ không chịu dung

tình.

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:

- Cái đó Băng Nhi khỏi lo. Nhất định Khâu tỷ tỷ sẽ đối với Băng Nhi rất tử tế.

Đột nhiên Thương Bát hô:

- Coi chừng!

Đồng thời hắn phóng chưởng đánh ra. Chưởng phong mạnh như gió bão khiến

cho cỏ dại dạt sang hai bên, rung động đến ngoài hai trượng.

Một con quái xà mào đỏ, miệng phun phè phè chuồn vào trong đám cỏ rậm.

Thương Bát dừng bước lại nói:

- Con rắn mào đỏ là giống Phụng quan xà, nọc độc vô cùng. Nó lại có thể nhảy

chồm lên để cắn người. Các vị hãy rút khí giới cầm tay để phòng ngừa.

Rồi hắn thò tay vào bọc lấy chiếc bàn tính ra.

Tiêu Lĩnh Vu rút đoản kiếm ra nói:

- Băng Nhi! Thanh đoản kiếm này Băng Nhi dùng rất vừa vặn trong đám cỏ

rậm này. Vậy hãy cầm lấy đề phòng.

Bách Lý Băng đáp:

- Không cần đâu, Thương đại hiệp mở đường hễ đụng đến cỏ là rắn sợ bỏ chạy

hết.

Tiêu Lĩnh Vu không nói gì nữa, đành đi sát nàng để hộ vệ.

Thương Bát huy động chiếc bàn tính để vạch cỏ, thỉnh thoảng lại phóng

chưởng ra đánh vào khoảng không. Đúng là đả thảo kinh xà. Bốn người đi hết đồng

cỏ rậm vẫn không bị rắn cắn.

Hết khu đồng cỏ là một trái núi cao chắn đường.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn trái núi khẽ hỏi:

- Phía trước không có đường đi thì làm thế nào?

Thương Bát đáp:

- Đoạn Hồn Nhai ở ngay sau cánh thảo nguyên này thì phải. Chẳng lẽ còn phải

vượt qua trái núi cao này nữa?

Bỗng thấy Bách Lý Băng giơ tay lên hỏi:

- Cái gì bên kia?

Tiêu Lĩnh Vu nhìn theo tay nàng trỏ chỉ thấy vách núi dựng đứng, trong lòng

không khỏi lấy làm kỳ hỏi lại:

- Băng Nhi! Băng Nhi thấy cái gì vậy?

Bách Lý Băng đáp:

- Dường như là có người.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- ở chỗ nào?

Bách Lý Băng đáp:

- Cạnh phiến đá kia, nhưng chỉ thoáng cái là mất hút.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Công lực y thâm hậu, mục lực sắc bén, chắc không lầm được. Ta phải lại đó

coi.

Rồi chàng rảo bước đi trước.

Khối đá này cao đến hai trượng, dựa vào vách đá.

Tiêu Lĩnh Vu đi quanh ra phía sau thì chỉ thấy bụi cỏ rậm bịt lấy cái khe trống

giữa vách núi và tảng đá.

Mục quang chàng sắc bén, vừa ngó qua đã phát hiện ra đây không phải là đám

cỏ tự nhiên. Chàng thò tay nắm lấy kéo ra được ngay.

Giữa tảng đá và vách núi hiện ra một động khẩu.

Thương Bát chợt tỉnh ngộ ủa lên một tiếng rồi nói:

- Phải rồi! Muốn đến Đoạn Hồn Nhai phải xuyên qua một tiểu động. Chắc là

chỗ này đây.

Đỗ Cửu lạnh lùng nói tiếp:

- Dường như có người không muốn cho chúng ta đến Đoạn Hồn Nhai nên đã

dùng mớ cỏ này che lấp mặt sau động khẩu.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn Bách Lý Băng hỏi:

- Băng Nhi! Băng Nhi có nhìn thấy bóng người thật không?

Bách Lý Băng đáp:

- Tiểu muội nhất định là thấy một bóng người mất hút vào sau phiến đá lớn.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tiểu huynh dẫn đường, chúng ta tiến vào trong xem sao.

Chàng cất bước đi trước.

Một luồng gió lạnh thổi vào mặt khiến mọi người run lên.

Sơn động này tuy quanh co nhưng mặt đất bằng phẳng lại không có mùi hôi

hám. Hiển nhiên ở đây không khí vẫn lưu thông được.

Đi chừng mấy chục trượng thì đã thấy ánh dương quang phía trước, thì ra đã

đến cửa động rồi.

Ngoài cửa động cảnh vật biến đổi. Một hang núi sâu thẳm đầy vân vụ chận đứt

đường đi.

Ngoài cửa động là vách đá cheo leo dài đến bốn năm trượng, phía trên là trời

xanh, dưới là vực thẳm. Ba mặt đều là vách núi cao ngất.

Bách Lý Băng cúi đầu nhìn khe núi đầy vân vụ mịt mờ liền hỏi:

- Đại ca! Không chừng vực thẳm này chính là Đoạn Hồn Nhai?

Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn Thương Bát rồi đáp:

- Nếu Thương huynh đệ dẫn đường không lầm thì có lẽ đây chính là Đoạn Hồn

Nhai.

Bách Lý Băng lẩm bẩm một mình:

- Vụ này thật là quái dị.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Điều gì quái dị?

Bách Lý Băng đáp:

- Tiểu muội thấy bóng người mất hút sau tảng đá và tự tin mình không phải

hoa mắt. Nhưng người đó đâu rồi? Nếu họ không ở trong động thì chỉ còn đường ẩn

thân dưới vực thẳm đầy mây mù phong tỏa này.

Thương Bát cũng nói:

- Trong động tuy tối tăm nhưng chỉ rộng chừng vài thước. Tiểu đệ đã lưu tâm

điều tra thì không thấy một bóng người.

Bách Lý Băng nói:

- Họ chỉ còn đường duy nhất là xuống đáy vực.

Nàng ngửng đầu ngó vách núi bốn mặt nói tiếp:

- Tiểu muội không tin là họ có thể trèo lên vách núi cao hơn trăm trượng đầy

rêu xanh mà không để lại vết tích gì.

Nàng vừa dứt lời đột nhiên có thanh âm trong trẻo vọng từ dưới đáy vực lên:

- Tiêu đại hiệp! Đại hiệp tìm được đến đây đủ tỏ ra là con người đại tín đại

dũng. Nhưng tiểu thư của tiểu tỳ đã thay đổi chủ kiến, không muốn gặp Tiêu đại

hiệp nữa.

Thanh âm tuy không lớn nhưng rõ ràng, ai nấy đều nghe rõ.

Bách Lý Băng đột nhiên cất bước tiến ra bờ vực thẳm.

Tiêu Lĩnh Vu vội chụp tay nàng kéo lại rồi cất tiếng hỏi:

- Cô nương là ai vậy?

Tiếng thiếu nữ cất lên hỏi lại:

- Tiêu đại hiệp là quý nhân thành ra mau quên quá. Đại hiệp không nhận ra

thanh âm tiểu tỳ nữa ư?

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lát rồi hỏi:

- Cô nương là Tố Văn?

Cô gái kia đáp:

- Chính tiểu tỳ.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Khâu tỷ tỷ của tại hạ có bình yên chăng?

Tố Văn đáp:

- Bình yên lắm. Tiểu thư đã biết tướng công vượt ngàn dặm cực nhọc tới đây

rất lấy làm cảm kích. Nhưng tiểu thư đã cải biến tâm ý rồi, sai tiểu tỳ khuyên tướng

công nên về đi, đừng ở lại vô ích.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:

- Tố Văn cô nương...

Tố Văn ngắt lời:

- Đại hiệp cứ kêu tên tiểu tỳ là được, đừng hô hoán cô nương chi hết. Tiểu tỳ

không dám lãnh thụ.

Tiêu Lĩnh Vu hắng dặng một tiếng rồi hỏi:

- Tại hạ muốn cô nương xuất hiện nói chuyện được chăng?

Tố Văn đáp:

- Được lắm! Để tiểu tỳ lên đó.

Thị vừa dứt lời, bóng người đã xuất hiện. Tố Văn toàn thân bận áo xanh, mái

tóc rẽ đôi búi lên hai bên đỉnh đầu tỏ rõ là một thiếu nữ. Thị từ đáy vực thẳm mịt

mờ vân vụ nhảy lên.

Tiêu Lĩnh Vu biết rõ là dưới vực có chỗ đặt chân nhưng bị mây mù che kín nên

không trông thấy rõ. Chàng thấy Tố Văn từ dưới vực nhảy lên, chẳng lấy gì làm

kinh dị, nhìn Tố Văn hỏi:

- Hiện giờ Khâu cô nương có ở Đoạn Hồn Nhai không?

Tố Văn gật đầu.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao Khâu tỷ tỷ đột nhiên biến cải tâm ý không muốn cho tại hạ đến gặp

mặt?

Tố Văn trầm ngâm một lát rồi đáp:

- Cô nương không nói rõ nội tình cho tiểu tỳ hay, nhưng tiểu tỳ đoán là hoàn

toàn tại nơi tướng công.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Sao lại tại nơi tại hạ được?

Tố Văn đáp:

- Tiểu thư rất giỏi môn độn toán, chắc tiểu thư đã tính được tướng công lưu lại

chẳng ích gì nên sai tiểu tỳ chuyển lời cho tướng công hay là nên trở về đi, đừng ở

đây nữa.

Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp:

- Tại hạ có một việc, mong rằng Tố Văn cô nương chuyển lời đến cho tiểu thư.

Tố Văn hỏi:

- Điều chi?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ ở cung cấm về đây, may mà không đến nỗi nhục mạng. Tại hạ đã lấy

được một vật mà Khâu tiểu thư nóng lòng mong đợi.

Tố Văn hỏi:

- Tướng công nói là đã vào cung cấm rồi về đây phải không?

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Phải rồi!

Tố Văn trầm ngâm một lát rồi hỏi:

- Tiểu thư đã căn dặn tiểu tỳ, bất luận trường hợp nào cũng bảo tướng công về

đi.

Tiêu Lĩnh Vu ngửa mặt lên trời ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Khâu tiểu thư đã cương quyết không cho tại hạ gặp mặt thì cũng không còn

cách nào nữa. Nhưng tại hạ có vật này, phiền cô nương trao cho Khâu tiểu thư được

chăng?

Tố Văn đáp:

- Đừng nói một vật, cả mười vật tiểu tỳ cũng xin trao lại cho tiểu thư.

Tiêu Lĩnh Vu thò tay vào bọc lấy cuốn thủ lục võ công của Tiêu Vương

Trương Phóng đưa cho Tố Văn nói:

- Cô cầm cái này về trao cho Khâu tiểu thư.

Tố Văn không nhìn gì đến, cầm ngay lấy cất vào bọc nói:

- Tiêu đại hiệp đã nghĩ đến hảo ý của tiểu thư, vậy cũng không nên trách y.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Tại hạ biết rồi. Cô nương hãy cẩn trọng, tại hạ xin cáo biệt.

Tố Văn lộ vẻ băn khoăn nói:

- Phiền tướng công cực nhọc chạy đi chạy về, trong lòng tiểu tỳ thật chẳng an

tâm chút nào.

Tiêu Lĩnh Vu không trả lời, chàng trở gót theo thạch động trở ra hết khu thảo

nguyên mới dừng lại.

Trung Châu Nhị Cổ thấy Tiêu Lĩnh Vu vẻ mặt không vui, chẳng dám hỏi gì.

Mãi đến khi dừng bước, Bách Lý Băng mới thở dài lên tiếng:

- Đại ca ơi! Tiểu muội làm hại đại ca rồi.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sôt hỏi:

- Băng Nhi có làm hại gì ta đâu?

Bách Lý Băng đáp:

- Nhất định Khâu tiểu thư thấy tiểu muội theo sau đại ca nên bực mình không

muốn tương hội cùng đại ca nữa.

Tiêu Lĩnh Vu phì cười nói:

- Băng Nhi thật khéo đa tâm.