Đàn Chỉ Thần Công

Hồi 37

Tiêu Lĩnh Vu nắm chắc mấy phần là căn nhà gianh trong thung lũng này là

nơi ẩn cư của Bạch Phát lão nhân. Chàng cất bước tiến về phía trước thấy

phên cửa mở rộng mà không có bóng người.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ hắng dặng một tiếng rồi nói:

- Được lão trượng có lòng hạ cố, vãn bối cảm kích vô cùng.

Dứt lời chàng chắp tay xá dài.

Hồi lâu vẫn không có tiếng người đáp lại, chàng nói lớn:

- Vãn bối phải đi ngay, không biết bao giờ lại được bái kiến tiên nhan?

Lần này thanh âm chàng vang động cả sơn cốc cũng không thấy tiếng người

đáp lại. Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Lão đã nói với ta sẽ dời khỏi đây để tới Tây Trúc, không chừng lão thượng lộ

rồi.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chân bước qua cửa vào nhà thì thấy trong nhà

quét tước sạch sẽ không một vết bụi mà không thấy bóng một người nào.

Nhà tuy rất sạch sẽ nhưng chỉ có hai phòng, một phòng khách và một buồng.

Trong phòng khách đặt một cái bàn gỗ và hai chiếc ghế trúc.

Tiêu Lĩnh Vu chuyển động mục quang thấy trên bàn gỗ đặt một cuốn sách

mỏng. Trên cuốn sách có tờ giấy viết:

- “ Muốn giúp cho tiểu huynh đệ đả thông sinh tử huyền quan, đêm qua lão

phu đã dành hai giờ để làm việc này. Kỳ hạn đến nơi, không nán lại được. Đặc biệt

lưu lại hai cuốn kiếm phổ, thần công để đền đáp ơn tri ngộ”

Phía dưới đề ba chữ “ Vong niên hữu”

Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm thở dài tự nói một mình:

- Nếu ta tỉnh lại trước nửa giờ, không chừng gặp được lão nhân một lần.

Chàng nhấc tờ giấy lên, mấy chữ son đỏ đập ngay vào mắt:

“ Diệp sơn kiếm pháp tinh lục. Đàm Vân Thanh thủ bút”

Tiêu Lĩnh Vu cơ hồ không tin vào mắt mình. Chàng dụi mắt nhìn lại thì đúng

là mấy chữ lớn: “ Diệp sơn kiếm pháp tinh lục”

Tiêu Lĩnh Vu còn nhớ Vũ Văn Hàn Đào lúc ở trong cung cấm đã nhìn lão già

tóc bạc lạy phục xuống và hô bằng Đàm Vân Thanh. Bây giờ tính danh ghi trên

kiếm phổ cũng đúng như vậy.

Trong lúc nhất thời chàng xoay chuyển ý nghĩ tự hỏi:

- Phải chăng lão này là người đã vào trước cung cấm và lấy hết võ công bí lục

của thập đại cao thủ để lại?

Chàng nghĩ tới đây bất giác la thầm:

- Thật đáng tiếc! Một vị cao nhân tuyệt thế như vậy mà ta chưa kịp thỉnh giáo

họ tên. Hận cho mình có mắt không tròng.

Chàng mở thư ra coi lại thì ngoài ba chữ “ Vong niên hữu” không còn danh tự

nào khác.

Tiêu Lĩnh Vu thở phào, lẩm bẩm:

- Lão này cùng ta bèo nước gặp nhau, âm dương sai trật thế nào lão lại coi ta là

tri âm, để lại bí lục võ công mà ta mong mỏi mãi không được. Lão không lưu danh

lại càng chứng tỏ khí độ thanh cao thoát tục.

Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngẩn một lát rồi cầm lấy cuốn kiếm phổ của Đàm Vân

Thanh thủ bút.

Chàng lại ngó đến cuốn thứ hai thì thấy đề “ Đàn chỉ thần công”, phía dưới còn

hàng chữ nhỏ “Thiếu Lâm đệ tử Vô Tướng để lại”

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Ta đã nghe sư phụ nói đến môn Đàn chỉ thần công của phái Thiếu Lâm là

một thứ thần công tuyệt cao. Không ngờ lão cũng để lại cho ta.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, tay chàng mở trang đầu ra coi thì thấy viết:

-“ Lão tăng tự biết sẽ tận mạng ở cấm cung, lại thấy những vị cùng ngộ nạn

đều cúi xuống viết võ công để lại. lão tăng cũng hi vọng rằng sau này có người vào

cung cấm lấy được thủ lục võ công lưu lại để tuyệt kỷ khỏi thất truyền”

Tiêu Lĩnh Vu thở dài tự nói một mình:

-Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên tốn công kiến tạo tòa cung cấm với dụng

ý quăng một mẻ lưới quét hết cao thủ đệ nhất võ lâm trong thiên hạ để xưng bá

giang hồ. Nhưng lão lại chết trước những quần hào bị giam hãm mà võ công cũng

chưa kịp lưu lại. Thế mới biết muốn hại người thành ra mình lại bị hại trước. Chẳng

hiểu lão có tiêu liệu điều này không?

Chàng tiếp tục đọc xuống phía dưới:

-“Nhưng võ công phái Thiếu Lâm mông mênh như biển cả, thực ra không phái

nào bì kịp. Những thành tựu của lão tăng cũng không ngoài những thủ lục của các

vị sư tổ truyền đời lưu lại. Lão tăng tự nghĩ nếu mình không để lại gì thì thật cũng

đáng tiếc, liền đem môn Đàn chỉ thần công, một môn mà lão tăng đã luyện thành

thuộc, để người đời sau chỉ cần luyện trong một thời gian ngắn cũng đã thu được

thành tựu rất lớn.

Tiêu Lĩnh Vu ngửa mặt lên trời thở phào, nghĩ thầm:

- Đại sư để lại môn Đàn chỉ thần công là đã rút kinh nghiệm suốt đời rèn luyện

cực khổ. Khi nào ta dám coi thường?

Chàng liền lùi lại, kính cẩn nhìn cuốn sách lạy hai lạy, khấn rằng:

- Nay đệ tử được coi tuyệt kỷ của đại sư để lại, thật là thỏa chí bình sinh. Sau

này nếu có dịp nhất định đem công lao của đại sư trả về phái Thiếu Lâm.

Trong cuốn bí lục, Vô Tướng đại sư chỉ bàn về tuyệt kỷ Đàn chỉ thần công,

nhưng đây là kinh nghiệm huyết lệ của đại sư đúc kết mấy chục năm rèn luyện.

Nguyên Vô Tướng đại sư là một nhân tài kiệt xuất của phái Thiếu Lâm. Theo

thống kê thì hơn trăm năm nay phái Thiếu Lâm đã có mười hai vị chọn luyện môn

Đàn Chỉ thần công, nhưng cả mười hai vị đều bỏ dở, không một ai thành tựu. Trong

số này có hai người vì thẹn với sư trưởng, tự tử mà chết.

Vô Tướng đại sư xem xong cuốn Bách Niên ký sự biểu thì trong lòng phẫn

khích, quyết chí luyện môn Đàn chỉ thần công.

Khi ấy nhiều người khuyên đại sư nên lựa môn khác mà luyện, nhưng đại sư

đã quyết tâm nhất định luyện môn này. Vô Tướng đại sư phải luyện mất mười ba

năm mới có thành tựu.

Tiêu Lĩnh Vu coi tới đây, bất giác hít một hơi khí lạnh, nghĩ thầm:

- Nếu ta cũng phải mất mười ba năm mới luyện thành thì e rằng tình thế không

cho phép.

Chàng trấn tĩnh tâm thần coi tiếp xuống dưới thì thấy viết:

-"Sau khi lão tăng luyện thành tuyệt kỷ mới dần dần hiểu ra những yếu quyết

bên trong. Đáng tiếc là những bậc tiên sư đời trước chưa tìm ra yếu quyết nên luyện

mất nhiều thì giờ. Lão tăng không nỡ để tâm huyết mấy chục năm bị mai một trong

cấm cung và cầu nguyện Đức Phật từ bi bảo hựu cho người nào luyện thành tuyệt

nghệ này đem ra trừ gian giệt ác".

Phần dưới Vô Tướng đại sư nói về yếu quyết, rất phân minh mạch lạc, trước

thuật rất rõ ràng.

Tiêu Lĩnh Vu chú ý vào bí lục, bất giác vừa đọc vừa ghi nhớ yếu quyết, bắt đầu

tập luyện.

Môn Đàn chỉ thần công này vô cùng ảo diệu nhưng Vô Tướng đại sư đã phân

rải rõ ràng cho nên việc luyện tập giản dị đi rất nhiều.

Cuốn sách quí giá này khiến Tiêu Lĩnh Vu bất giác đã luyện tập được mười

lần.

Mãi đến lúc trong nhà tối om chàng mới chợt tỉnh lại, lật đật cất hai cuốn bí

lục, bước ra khỏi nhà gianh.

Chàng ngẩng đầu trông chiều trời thấy ráng chiều bao phủ vũ trụ mới biết ngày

đã hoàng hôn.

Hiện giờ công lực Tiêu Lĩnh Vu đã hoàn toàn hồi phục. Chàng trèo lên ngọn

núi nhìn rõ phương hướng rồi hối hả chạy về Nhân Duyên Phong.

Chàng về tới nơi thì màn đêm đã buông xuống, sắp vào canh một.

Trong bóng đêm chàng thấy một thiếu nữa áo trắng đứng ở sườn núi, mái tóc

dài và vạt áo bay phất phơ trước gió.

Tiêu Lĩnh Vu động tâm vội chạy lên hỏi:

- Có phải Băng Nhi đó không?

Thiếu nữ xoay mình lại, giơ tay vén mái tóc vừa cười vừa hỏi lại:

- Đại ca đã về đấy ư?

Quả nhiên thiếu nữ áo trắng là Bách Lý Băng. Nàng đã đổi y phục nữ nhân.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài hỏi:

- Đêm hôm gió lạnh, Băng Nhi ra đây làm gì?

Bách Lý Băng đáp:

- Tiểu muội ra đây chờ đại ca và đổi áo trắng cho đại ca dễ nhận.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Nếu tiểu huynh không về đêm nay thì Băng Nhi cũng chờ tới sáng hay sao?

Bách Lý Băng đáp:

- Tiểu muội đã nhất định là dù đại ca ba ngày chưa về thì tiểu muội cũng đứng

chờ hết ba ngày đêm.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Cô này đã chí tình với ta như vậy, sau này không biết bằng cách nào mà gỡ ra

được?

Chàng lại hỏi:

- Nếu mười ngày tiểu huynh không về thì sao?

Bách Lý Băng đáp:

- Không có chuyện đó. Tiểu muội tin đại ca quyết chẳng khi nào dối gạt tiểu

muội.

Tiêu Lĩnh Vu đưa tay ra dắt nàng nói:

- Chúng ta về thôi, sáng mai còn phải thượng lộ.

Bách Lý Băng hỏi:

- Đại ca có gặp người đó không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiểu huynh đã gặp rồi. Hỡi ơi! Thẩm Mộc Phong hao tổn bao nhiêu tâm cơ

tìm vào cung cấm để lấy võ công bí lục của thập đại cao thủ để lại đặng thỏa mã

tâm nguyện xưng bá giang hồ. Nhưng hắn đã uổng một phen công sức, chẳng lấy

được một bản bí lục võ công nào.

Chàng nói tới đây thì đã đi tới trước căn nhà gianh.

Thương Bát, Đỗ Cửu đang đứng chờ, thấy Tiêu Lĩnh Vu về khom lưng thi lễ

nói:

- Đại ca đã về tới rồi!

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Thương thế nhị vị huynh đệ ra sao?

Thương Bát đáp:

- Nhờ đại ca cho linh đơn thần diệu, thương thế của bọn tiểu đệ đã hoàn toàn

bình phục.

Đỗ Cửu cũng nói theo:

- Trong nhà cơm rượu đã s½n sàng, mời đại ca vào uống chén rượu tiếp phong.

Tiêu Lĩnh Vu đang đói liền rảo bước tiến vào.

Trên bàn đặt bốn khay thức ăn mùi thơm sực nức. Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ vì

ở chốn hoang lương này không hiểu họ tìm đâu ra được mỷ vị?

Thương Bát hiểu ý liền nói ngay:

- Tiểu đệ săn được con gà rừng về làm món ăn, nhưng không hiểu có vừa

miệng đại ca không?

Tiêu Lĩnh Vu cầm đũa nếm thử một miếng đáp:

- Huynh đệ nấu ngon lắm.

Thương Bát nhìn Bách Lý Băng nói:

- Bách Lý cô nương! Đại ca đã về rồi, cô nương nên ăn uống một chút.

Bách Lý Băng mỉm cười, hai má ửng hồng.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại nhìn nàng hỏi:

- Sao? Băng Nhi không ăn uống gì ư?

Thương Bát cười đáp:

- Bách Lý cô nương chưa chịu uống một giọt nước.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậy?

Thương Bát đáp:

- Cô đòi chờ đại ca về cùng ăn một thể.

Tiêu Lĩnh Vu không hỏi nữa, ngồi xuống trước nói:

- Bây giờ chúng ta hãy ăn cơm đã.

Thương Bát khéo tay, nấu món ăn rất ngon. Bốn người đều đói bụng nên ăn hết

sạch.

Tiêu Lĩnh Vu ngó thấy sắc mặt Trung Châu Nhị Cổ quả thấy thương thế đã

hoàn toàn khỏi hẳn, trong lòng ngấm ngầm cảm kích người bạn vong niên. Chàng

nghĩ thầm:

- Nếu không nhờ lão tặng linh đan chữa trị thương thế cho Trung Châu Nhị Cổ

thì ít ra phải mất năm, ba mươi ngày mới thượng lộ được.

Thương Bát dọn bàn xong nói:

- Dường như Thẩm Mộc Phong cũng bị nội thương rất nặng.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Huynh đệ đã thấy hắn rồi ư?

Thương Bát gật đầu đáp:

- Đỗ lão tam và tiểu đệ đều ngó thấy vẻ mặt hắn rất đỗi hoang mang ng ơ ngác.

Hắn phóng chưởng đánh ra, bọn tiểu đệ đã đánh lâu mệt nhoài mà vẫn còn chịu

đựng được chưởng lực của hắn.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Phải chăng nội thương hai vị là do chưởng lực của hắn gây ra.

Thương Bát đáp:

- Đúng là thế đó.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:

- Hắn đã trúng Tu La chỉ lực của tiểu huynh mà còn phóng chưởng đánh hai vị

trọng thương thì nội công hắn thật ghê gớm. Người thường không sao bì kịp. Dù là

thập đại cao nhân ngày trước chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.

Bách Lý Băng nhìn Đỗ Cửu hỏi:

- Hai vị đánh lâu mệt mỏi, sao còn chiến đấu với hắn?

Thương Bát đáp:

- Cô nương đưa lệnh của đại ca xuống cho bọn tại hạ chờ đợi ở trong hang để

chờ đại ca hô hoán, không ngờ gặp phải bọn thủ hạ của Bách Hoa sơn trang đi tuần

qua đó. Bọn tại hạ sợ chúng quấy nhiễu, phá kế hoạch của đại ca và cô nương nên

nhanh chân chạy đi. Bọn chúng đuổi theo ráo riết. Bọn tại hạ chạy xa mấy dặm vừa

thoát khỏi truy binh, không ngờ lại gặp cao thủ Bách Hoa sơn trang, rồi xảy ra cuộc

ác đấu. Bọn tại hạ đả thương mười tên, nhưng cường địch người nhiều thế lớn, lại

hung hăng không sợ chết. Bọn tại hạ phải chiến đấu ba giờ liền mới đánh lui được

cường địch, liền nghĩ tới đại ca cùng cô nương phải lật đật trở lại. Trong hang họ

cũng bố trí phòng vệ rất nghiêm mật, anh em tại hạ phải liều mình xông vào. Khi

tới trạm thứ tư lại gặp bọn Chu Triệu Long. Hai bên kịch chiến chưa được bao lâu

thì Thẩm Mộc Phong hối hả chạy tới. Hắn dẫn bọn thủ hạ rút lui. Khi đó bọn tại hạ

đã bị trọng thương, phải miễn cưỡng vận động chân khí chạy về tới đây.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Sao huynh đệ biết Thẩm Mộc Phong đã bị trọng thương?

Thương Bát đáp:

- Tiểu đệ thấy hắn phóng hai chưởng rồi hộc máu ra và lập tức trở gót chạy đi

ngay. Chắc hắn sợ bọn tiểu đệ phát giác ra hắn đã bị trọng thương.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Thế thì đúng rồi! May nhờ hoàng thiên bảo hộ, hai vị huynh đệ không bị tổn

thương gì.

Thương Bát nói:

- Nếu không được đại ca cho thuốc giải thì e rằng bây giờ bọn tiểu đệ hài cốt

đã lạnh rồi.

Đỗ Cửu nói:

- Đại ca sau khi bị trọng thương, chẳng kể gì tới sự an nguy của bản thân, gắng

gượng vận nội lực cứu trợ cho bọn tiểu đệ. Mối nhân tình này thật khiến bọn tiểu đệ

cảm kích vô cùng.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày đáp:

- Đã là chỗ anh em, sao lão đệ còn nói chuyện khách khí?

Bách Lý Băng xen vào:

- Bây giờ đã qua cơn nguy hiểm rồi, hà tất phải nói nữa.

Nàng đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Đại ca đã bảo đi chơi Tây Hồ, không hiểu đại ca còn nhớ không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiểu huynh đã nói câu gì dĩ nhiên là nhớ, nhưng bây giờ thời cơ không thuận

tiện...

Bách Lý Băng ngắt lời:

- Tiểu muội cho rằng lúc này rất thuận lợi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậy?

Bách Lý Băng đáp:

- Vì đại ca được anh hùng thiên hạ trông cậy. Lúc nào cũng bận rộn. Chẳng

mấy khi gặp dịp Thẩm Mộc Phong đang ở thời kỳ phải dưỡng thương, đại ca mới có

thì giờ rảnh rỗi một chút.

Tiêu Lĩnh Vu cười đáp:

- Đúng thế! Thẩm Mộc Phong sau một phen tỏa nhuệ. Bất luận hắn có bị trọng

thương hay không, nhưng cũng cần có một thời gian để chỉnh đốn lại mọi việc.

Bách Lý Băng cả mừng, vội nói:

- Thế là đại ca ưng thuận rồi phải không?

Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp:

- Băng Nhi! Đáng lý ta ưng thuận, nhưng ta còn phải nhân cơ hội này để làm

một việc khác.

Bách Lý Băng sịu mặt, buồn rầu hỏi:

- Vụ đó có quan trọng không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Quan trọng lắm, ta phải đi ngay. Hỡi ơi! Ta vào cung cấm với hi vọng có thể

giúp y một tay. Chiếc chìa khóa cung cấm là của y tặng cho.

Bách Lý Băng nói:

- Nhưng vào cung cấm có lấy được gì đâu? Thủ lục võ công của thập đại cao

thủ đều bị người lấy hết mất rồi.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Vận khí ta còn may lấy được thủ lục võ công của Tiêu Vương Trương Phóng.

Bách Lý Băng hỏi:

- Theo lời đại ca thì võ công của Trương Phóng là cao hơn hết trong thập đại

cao thủ ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Kể ra võ công của thập đại cao thủ đều lợi hại, khó mà biết được ai hơn ai

kém. Nhưng lộ số võ công của địch nhân cùng lộ số với Trương Phóng.

Bách Lý Băng nói:

- Té ra là thế! Đại ca muốn đi cứu người hay sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Băng Nhi quả là người thông minh.

Bách Lý Băng hỏi:

- Đại ca đi cứu ai? Có thể cho tiểu muội biết được chăng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ta đi cứu Khâu Tiểu San.

Bách Lý Băng ngơ ngác hỏi:

- Khâu Tiểu San? Cũng là một vị cô nương xinh đẹp phải không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Y là tỷ tỷ của ta.

Bách Lý Băng hỏi:

- Đại ca họ Tiêu, y họ Khâu, sao lại là tỷ đệ được?

Tiêu Lĩnh Vu lộ vẻ thê lương, trầm ngâm nói:

- Nếu ta không được Vân Di truyền thụ võ công, Tiểu San tỷ tỷ đưa ra khỏi nhà

thì ta chưa chắc đã sống đến ngày nay.

Bách Lý Băng hỏi:

- Vân Di là ai? Có liên quan gì tới Khâu Tiểu San?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Vân Di là mẫu thân Khâu Tiểu San. Ta mà không được Vân Di truyền thụ võ

công thì nay còn sống được thì cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối bệnh hoạn suốt

đời...

Bách Lý Băng ngắt lời:

- Hỡi ơi! Bây giờ đại ca là một chàng thư sinh yếu đuối há chẳng hay hơn ư?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậy?

Bách Lý Băng đáp:

- Vì như vậy tiểu muội có thể được ở luôn bên cạnh đại ca để chiếu cố cho đại

ca.

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười hỏi:

- Nếu mọi điều đúng như ước vọng của Băng Nhi thì liệu ta có cơ hội gặp

Băng Nhi không? Dù gặp dịp quen biết nhau chăng nữa nhưng Băng Nhi thấy con

người ốm o bệnh hoạn nằm liệt giường, liệu có chịu kết bạn với ta không?

Bách Lý Băng nở nụ cười thê lương đáp:

- Bây giờ đại ca được võ lâm công nhận là đại anh hùng, đại hào kiệt mà tiểu

muội nói là bất cứ trường hợp nào tiểu muội cũng ưng chịu chắc đại ca cũng chẳng

tin nào.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:

- Tiểu huynh cũng tin, nhưng chắc giữa chúng ta chẳng có cơ hội quen biết

nhau.

Bách Lý Băng trầm ngâm một lát rồi hỏi:

- Đại ca định đi đâu tương hội cùng Khâu cô nương?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- ở Đoạn Hồn Nhai trong dãy Hành Sơn.

Bách Lý Băng hỏi:

- Đại ca có đưa tiểu muội theo không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Hỡi ơi! Chỗ đó nguy hiểm lắm. Huống chi võ công đối phương rất cao

cường, chẳng kém gì Thẩm Mộc Phong. Ngay Khâu tỷ tỷ võ công hơn ta nhiều mà

cũng không dám trở mặt chống đối y.

Bách Lý Băng nói:

- Tiểu muội biết đại ca không đưa tiểu muội đi theo không phải vì đối phương

bản lãnh cao cường mà là sợ Khâu tỷ tỷ.

Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi:

- Sao ta lại sợ y?

Bách Lý Băng nói:

- Vì Khâu tỷ tỷ thấy đại ca đem theo một con xú nha đầu làm cho y cụt hứng.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Không phải thế! Điều trọng yếu là nơi đó rất hung hiểm và địch nhân cực kỳ

lợi hại.

Bách Lý Băng nói:

- Chỗ nào hung hiểm cũng chưa bằng cung cấm. địch nhân võ công cao cường

đến đâu cũng không đáng sợ bằng Thẩm Mộc Phong.

Tiêu Lĩnh Vu thấy nàng nói rất có lý nên trong lúc nhất thời không biết đối

đáp thế nào.

Trung Châu Nhị Cổ ngơ ngẩn ngồi một bên, muốn tìm lời an ủi Bách Lý Băng

nhưng cũng chẳng biết nói sao.

Lại nghe Bách Lý Băng buồn rầu hỏi:

- Tiểu muội nói có đúng không?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:

- Băng Nhi đoán không đúng rồi, nhưng đã muốn đi thì ta cũng đưa đi.

Bách Lý Băng hỏi:

- Thật chứ! Đại ca không sợ Khâu tỷ tỷ nổi nóng ư?