Dặm Xanh

Chương 17

Docsach24.com
ài diễn tập đầu tiên diễn ra trôi chảy, bài thứ hai cũng thế. Percy thi hành tốt hơn cả sự mong mỏi của tôi dù trong những giấc mơ hoang đường nhất. Điều đó không có nghĩa là mọi việc sẽ tốt đẹp khi thời điểm gã Cajun bước trên Dặm Đường Xanh thực sự đến, nhưng đây là bước tiến lớn theo chiều hướng đúng. Tôi chợt nghĩ sự việc diễn tiến trôi chảy vì rốt cuộc Percy đang làm điều hắn ưa thích. Tôi thấy trào lên một cảm giác khinh bỉ nhưng rồi tôi gạt bỏ nó đi. Có gì quan trọng đâu? Hắn sẽ chụp nón lên đầu Delacroix và mở nguồn điện, sau đó cả hai tên sẽ biến mất. Nếu đấy không phải là một đoạn kết có hậu, thì cái gi? Và như Moores đã vạch ra, cái của nỡm của Delacroix sẽ bị nướng chín, bất kể ai là người xuất hiện.

 

Dù vậy, Percy đã chứng tỏ lợi thế trong vai trò mới và hắn biết điều đó. Tất cả chúng tôi đều biết, về phần tôi, tôi đã quá thanh thản để ghét bỏ hắn, ít nhất trong lúc này. Có vẻ như mọi thứ sẽ trở nên ổn thỏa. Tôi còn nhẹ nhõm hơn nữa khi thấy Percy thực sự lắng nghe chúng tôi nêu ra những gì hắn có thể làm đề hoàn thiện công tác hơn, chí ít cùng giảm thiểu khả năng sai lầm điều gì đó. Nếu bạn muốn biết sự thật, phải nói là chúng tôi khá phấn khởi về sự kiện này - thậm chí cả Dean, người thường xa cách với Percy... về thể xác lẫn tinh thần, nếu anh ta có thể. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, tôi cho là thế - đối với hầu hết mọi người, không gì thỏa mãn hơn là một người trẻ tuổi thực sự chú tâm đến lời khuyên, về phương diện đó thì chúng tôi cũng không khác. Kết quả là không ai trong chúng tôi để ý thấy Wild Bill Wharton không còn nhìn lên trần nhà nữa. Kể cả tôi, nhưng tôi biết nó không nhìn. Thằng nhóc đang nhìn chúng tôi đứng bên bàn trực, huênh hoang và khuyên bảo Percy. Khuyên bảo hắn! Và hắn thì giả vờ lắng nghe! Quả là nực cười, nếu tính đến những điều xảy ra!

Tiếng chìa khóa khua lách cách trong ổ khóa cửa mở ra sân thể dục chấm dứt buổi phê bình hậu diễn tập của chúng tôi. Dean liếc Percy cảnh báo.

- Không một lời hoặc một ánh mắt khác thường. - Anh ta lên tiếng. - Chúng ta không muốn gã biết chúng ta đã làm gì. Điều đó không tốt với họ. Làm cho họ sợ.

Percy gật đầu và để một ngón tay lên môi ra hiệu đừng tiết lộ bí mật có ý hài hước nhưng không phải thế. Cửa ra sân thể dục mở ra và Delacroix bước vào, áp giải bởi Brutal đang cầm theo chiếc hộp xì gà đựng cái ống chỉ màu mè, theo cách người phụ việc của một ảo thuật gia trong vở tạp kĩ phải đưa đồ nghề của sếp xuống sân khấu sau màn trình diễn. Ông Jingles ngồi vắt vẻo trên vai Delacroix. Thế còn bản thân Delacroix? Nói bạn nghe một điều - Lillie Langtry cũng không thể rạng rỡ hơn thế sau khi biểu diễn tại Tòa Bạch Ốc.

- Họ yêu thích ông Jingles! - Delacroix tuyên bố. - Họ cười, hoan hô và vỗ tay!”

- A, thế là số dzách. - Percy thốt ra. Hắn nói bằng một giọng nuông chiều, kẻ cả, nghe không giống gã Percy cố hữu chút nào. - Vào xà lim lại đi, anh bạn già.

Delacroix phóng cho hắn một cái nhìn kì cục đầy nghi ngờ, thế là gã Percy cố hữu bùng nổ. Hắn nhe răng giả vờ gầm gừ và ra bộ vồ lấy Delacroix. Một trò đùa, tất nhiên, Percy đang hài lòng, không có hứng thú vồ chụp thật sự chút nào, nhưng Delacroix không biết. Gã giật nẩy ra xa với vẻ sợ hãi và mất tinh thần, vấp phải bàn chân to của Brutal. Gã ngã mạnh xuống đất, ót đập vào tấm vải sơn lót sàn. Ông Jingles nhảy ra kịp lúc để tránh bị đè bẹp, vụt chạy trên Dặm Đường Xanh đến xà lim của Delacroix, rít lên the thé.

Delacroix đứng lên, nhìn Percy đang cười khúc khích bằng ánh mắt chất chứa căm thù, rồi hối hả chạy theo sau con vật, réo tên nó và xoa ót mình. Brutal (vốn không biết Percy đã có những dấu hiệu biết trách nhiệm đáng phấn khởi) tặng cho Percy một cái nhìn khinh bỉ không lời và đi theo Del, rút xâu chìa khóa ra.

Tôi nghĩ chuyện xảy ra sau đó đã xảy ra vì Percy thực phi thường vào ngày hôm ấy. Nếu là thật, điều đó chỉ chứng minh một câu châm ngôn xưa đầy mỉa mai tôi có lần được nghe, về việc làm sao mà sự mủi lòng để xin lỗi - tôi biết thật khó tin, nhưng hắn đã ở trong tâm trạng không một hành vi tốt đẹp nào thoát khỏi bị trừng phạt. Còn nhớ tôi đã kể bạn nghe, sau khi rượt đuổi con chuột đến phòng kỉ luật vào một trong hai dịp trước khi Delacroix nhập trại, làm sao Percy đã đến hơi quá gần xà lim của Tổng thống không? Làm như thế là nguy hiểm, vì vậy tại sao Dặm Đường Xanh lại quá rộng - khi bước đúng vào giữa đường, bạn sẽ không bị tấn công từ các xà lim. Gã Tổng thống không gây sự gì với Percy, nhưng tôi nhớ có nghĩ rằng Arien Bitterbuck sẽ ra tay, nếu Percy đến quá gần gã. Chỉ để dạy cho hắn một bài học.

Vâng, Tổng thống và Tù trưởng đi rồi, nhưng Wild Bill Wharton đã thay chỗ họ. Hành vi của thằng nhóc tệ hại hơn cả Tổng thống và Tù trưởng từng mơ ươc, và nó đã theo dõi toàn bộ vở kịch nhỏ, hi vọng có cơ hội chính mình bước lên sân khấu. Cơ hội đó bây giờ đã lọt vào lòng thằng nhóc, nhờ ơn Percy Wetmore.

- Ê, Del! - Percy gọi, vẻ cười cợt, đi theo Brutal và Delacroix, rồi đạt đến quá gần phía Wharton trên Dặm Đường Xanh mà không nhận ra. - Này, đồ ngớ ngẩn, tao không có ý gì đâu. Chú mày ổn không?...

Wharton bật dậy khỏi sạp ngủ, phóng nhanh như chớp ra ô chấn song - trong đời làm lính gác chưa bao giờ tôi thấy tên nào di chuyển nhanh như thế, kể cả vài đứa trẻ tuổi lực lưỡng mà Brutal và tôi phải đối phó sau này khi làm việc tại trại Cải Huấn Thiếu Niên. Thằng nhóc thọc tay ra ngoài chấn song, vồ lấy Percy, trước hết là vai áo đồng phục, sau đó là cổ họng. Wharton kéo hắn lùi lại, đụng vào cánh cửa xà lim của nó. Percy tru tréo như một con heo trong lò mổ và tôi thấy mắt hắn biểu lộ ý nghĩ hắn sẽ phải chết.

- Sao mà mày ngọt ngào quá. - Wharton thì thào. Một bàn tay buông cổ họng Percy ra để vò đầu hắn. - Mềm mại! - Thằng nhóc khen, nửa cười cợt. - Như tóc con gái. Tao nghĩ thà ngủ với mày còn sướng hơn với bà chị mày đấy. - Và nó đã thực sự hôn tai Percy.

Tôi nghĩ Percy - kẻ đã đánh đập Delacroix ở Khu vì tội vô tình quẹt vào hạ bộ hắn, nhớ không - biết chính xác điều gì đang xảy ra. Tôi không chắc hắn muốn thế, nhưng tôi nghĩ là có. Mặt hắn trắng bệch không còn sắc máu, khuyết điểm trên má lộ ra như những cái bớt. Mắt hắn mở to và ướt. Một dòng nước dãi nhỏ ra từ khóe miệng co giật của hắn. Tất cả diễn ra nhanh chóng - bắt đầu và kết thúc chưa đầy mười giây, tôi sẽ nói thế.

Harry và tôi tiến lên, giơ cao dùi cui. Dean rút súng. Nhưng trước khi sự kiện kịp biến chuyển thêm, Wharton đã buông Percy ra và lùi lại, giơ tay lên vai và nở nụ cười u ám của nó. - Tôi đã thả hắn, tôi chỉ đùa và thả hắn rồi. - Thằng nhóc nói. - Không hề động đến một sợi tóc trên cái đầu xinh đẹp của thằng nhóc kia, vậy mấy người chớ ép tôi vào cái phòng tường mềm chết tiệt đó nữa.

Percy Wetmore phóng ngang qua Dặm Đường Xanh, co rúm người dựa vào cánh cửa bị chốt chặn của chiếc xà lim trống phía bên kia, thở nhanh và to đến mức nghe như tiếng khóc nức nở. Rốt cuộc hắn đã nhận được bài học phải biết giữ hướng đi ở giữa Dặm Đường Xanh, tránh xa con quái vật hung hãn, những hàm răng biết cắn và móng vuốt biết vồ mồi. Tôi nghĩ đây là một bài học sẽ gắn bó với hắn lâu hơn tất cả những lời khuyên của chúng tôi sau các buổi diễn tập. Có một nét biểu lộ nỗi hãi hùng cực độ trên mặt hắn, mái tóc quý báu bù xù trầm trọng lần đầu kể từ khi tôi gặp hắn, dựng đứng và rối tung. Trông hắn như người vừa thoát nạn hiếp dâm.

Có một khoảnh khắc ngưng đọng tuyệt đối, một sự nín lặng dày đặc đến mức âm thanh duy nhất là tiếng hơi thở rít lên nức nở của Percy. Cái phá tan sự nín lặng đó là một tiếng cười khúc khích, đột ngột và hoàn toàn điên cuồng đến mức sửng sốt. Wharton là ý nghĩ đầu tiên của tôi, nhưng không phải. Chính là Delacroix đứng tại cánh cửa xà lim đang mở của gã và chỉ vào Percy. Con chuột đã trở lại trên vai gã, và Delacroix giống như một gã phù thủy nhỏ bé nhưng hiểm ác, thêm con tiểu quỷ nữa là đủ một bọn.

- Nhìn hắn kìa, hắn tè ra quần! - Delacroix rú lên. - Nhìn xem người vĩ đại đã làm gì! Đánh người khác bằng dùi cui, nhưng thưa vâng, với một con người xấu xa, khi kẻ khác đụng vào hắn, hắn phun nước ra quần như em bé!

Gã cười và chỉ trỏ, tất cả nỗi sợ hãi và căm thù Percy thoát ra theo tiếng cười nhạo báng. Percy trừng trừng nhìn gã, dường như bất lực không thể cử động hoặc cất tiếng nói. Wharton bước trở ra ô chấn song xà lim, nhìn xuống vệt sẫm màu trên đũng quần Percy - nhỏ nhưng có thật, không cần phải hỏi là gì - và toét miệng cười.

- Ai đó phải mua cho thằng nhóc lì lợm một cái tã thôi. - Nó nói rồi trở lại sạp ngủ, ùng ục cười.

Brutal đi xuống xà lim của Delacroix, nhưng gã Cajun đã rúc vào trong và vật mình lên sạp ngủ trước khi Brutal đến kịp.

Tôi đưa tay ra nắm lấy vai Percy.

- Percy... - Tôi cất tiếng, nhưng chỉ thế thôi. Hắn bừng tỉnh, gạt tay tôi ra. Hắn nhìn xuống đũng quần, thấy vệt bẩn đang lan ra, mặt đỏ bầm. Hắn lại ngước nhìn tôi, rồi nhìn Harry và Dean. Tôi nhớ là mình rất mừng vì lão Toot Toot đã đi khỏi. Nếu lão có mặt, câu chuyện sẽ lan truyền khắp trại giam chỉ trong vòng một ngày. Và, căn cứ vào họ của Percy - một cái họ xui xẻo trong khung cảnh này - đó là một câu chuyện sẽ được kể lại trong nhiều năm về sau với niềm hứng thú tột độ đầy hoan hỉ.

- Nếu kể lại với bất cứ người nào thì tất cả các anh sẽ sắp hàng lãnh bánh mì từ thiện trong vòng một tuần. - Hắn thì thào, vẻ hằn học. Ở hoàn cảnh khác, đây là thứ giọng điệu sẽ làm tôi nổi cơn đập cho hắn một trận, nhưng trong hoàn cảnh này, tôi chỉ thấy thương hại. Tôi nghĩ hắn nhận ra lòng thương hại đó và điều đó càng làm cho hắn thấy tồi tệ hơn - giống như lấy gai nhọn chà xát vào vết thương.

- Điều gì xảy ra ở đây sẽ ở lại đây. - Dean lặng lẽ nói. - Cậu không phải lo.

Percy nhìn qua vai về hướng xà lim của Delacroix. Brutal vừa khóa cửa xong, và từ bên trong, rõ mồn một, chúng tôi có thể nghe tiếng Delacroix khúc khích cười. Ánh mắt nhìn của Percy tối sầm như địa ngục. Tôi định bảo hắn là gieo nhân nào gặt quả nấy, nhưng rồi quyết định lúc này không phải thời điểm thích hợp để giảng kinh.

- Về phần thằng kia... hắn bắt đầu, nhưng không bao giờ nói hết câu. Thay vào đó, hắn bỏ đi, đầu cúi gục, vào nhà kho tìm một chiếc quần khô.

- Hắn xinh quá. - Wharton nói bằng giọng mơ màng. Harry bảo nó câm miệng trước khi bị nhốt vào phòng khống chế vì những nguyên tắc tổng quát khốn kiếp. Wharton khoanh tay trước ngực, nhắm mắt ra vẻ đi ngủ.

 

- Đêm trước ngày hành hình Delacroix tỏa xuống nóng nực và oi bức hơn bao giờ - 81 độ trên nhiệt kế bên ngoài cửa sổ phòng họp Hành chính khi tôi đến lúc sáu giờ. 81 độ vào cuối tháng mười, hãy nghĩ về điều đó, và tiếng sấm động ở hướng tây như trong tháng bảy. Chiều hôm ấy, tôi gặp một thành viên của giáo đoàn trong thị trấn, và ông ta đã hỏi tôi với vẻ nghiêm trọng rõ rệt, rằng tôi có nghĩ thời tiết trái mùa như thế này liệu có phải là dấu hiệu Ngày tận thế không. Tôi trả lời không biết chắc, nhưng chợt nảy sinh ý nghĩ đây là Ngày tận thế của Eduard Delacroix, thế đấy. Phải, quả đúng vậy.

Bill Dodge đang đứng ở cửa ra sân tập thể dục, uống cà phê và hút thuốc. Anh ta nhìn quanh rồi nói:

- A, nhìn đây. Paul Edgecombe, vĩ đại như cuộc sống và xấu xí gấp đôi.

- Trong ngày thế nào, Billy?

- Tạm được.

- Delacroix?

- Tốt. Gã hình như hiểu là ngày mai, thế nhưng giống như gã không hiểu. Anh biết phần lớn bọn họ phản ứng thế nào khi rốt cuộc đoạn kết đến với họ.

Tôi gật đầu.

- Wharton?

Bill cười.

- Một diễn viên hài có hạng. Làm cho Jack Benny nghe như một giáo dân Quaker. Nó bảo Rolfe Wettermark là nó đã ăn mứt dâu lấy ra từ trong lòng vợ anh ấy.

- Rolfe nói sao?

- Rằng anh ấy chưa có vợ. Rằng chắc hẳn thằng Wharton đang nghĩ đến mẹ nó.

Tôi cười và khó chịu. Câu chuyện thật sự buồn cười, theo một kiểu cách hạ cấp. Và quả là thoải mái được cười mà không có cảm giác bị kẻ nào đó đốt diêm ở tận dưới ruột. Bill cười với tôi, rồi đổ phần cà phê còn lại ra sân, lúc ấy vắng người, trừ một ít tù nhân tín cẩn đang lê bước, hầu hết đã ở đây cả ngàn năm gì đó.

Sấm ầm ì ở chốn xa xôi nào đó, và tia chớp tán nhiệt lóe sáng trên bầu trời tối đen. Bill bồn chồn nhìn lên, tiếng cười lịm đi.

- Tuy nhiên, nói anh nghe nhé, - anh ta bảo, - tôi không thích thứ thời tiết này. Có cảm giác chuyện gì đó sẽ xảy ra. Chuyện gì đó xấu xa.

Về điều ấy thì anh ta nói đúng. Chuyện xấu xảy ra vào khoảng mười giờ mười lăm phút đêm đó. Đấy là lúc Percy giết Ô. Jingles.