Cuối cùng Minh Thịnh Lan vẫn nghĩ không ra.
Cho đến giữa trưa, Lâm Anh Khánh mới phái người tới mời bọn họ đi nhà ăn dùng cơm.
Tề Tiểu Bạch chỉnh lại thắt lưng nói: “Ta chả muốn gặp con Lâm Hương Loan kia chút nào…”
Hàn Nhạn Khởi gật đầu vô cùng đồng ý.
Minh Thịnh Lan trong lòng cũng tán thành.
Thâu Hương hừ một tiếng, nói: “Ta thấy cả nhà bọn họ đều chẳng phải thứ tốt lành gì.
Công tử, tốt nhất chúng ta đừng có tới đó ăn.
Để Thiết Ngọc làm điểm tâm cho ngài, nàng rất giỏi.”
Hàn Nhạn Khởi bất đắc dĩ nói: “Người ở dưới mái hiên, không thể không cho chủ nhà mặt mũi.”
Thâu Hương cùng Thiết Ngọc liếc nhau, ăn ý gật đầu……
“Tới tới tới, Minh bộ đầu mời ngồi.
Ha ha ha, cơm nước đạm bạc mong đại nhân không chê.” Lâm Anh Khánh sang sảng cười, tự mình giúp Minh Thịnh Lan kéo ghế.
Minh Thịnh Lan nhìn một bàn đồ ăn phong phú, mỉm cười nói: “Trang chủ khách khí rồi.”
Lâm Hương Loan hếch cằm hừ một tiếng: “Cố mà hưởng thụ đi, không bao lâu nữa các ngươi chưa chắc còn cơ hội nếm.”
Lâm Anh Khánh trừng nàng, chuẩn bị phát giận, thì chợt vang lên hai thanh âm thanh thúy đánh gãy lời hắn:
“Ối trời đất ơi, công tử, chỗ này sao lại dơ như vậy chứ?!” Đôi mày thanh tú của Thâu Hương chau lại, cái miệng nhỏ dẩu lên, từ trong ngực móc ra một cái khăn lụa, bắt đầu lau ghế.
Thiết Ngọc nhìn chằm chằm mặt bàn, che miệng phàn nàn: “Chậc, lại còn có dấu ngón tay nữa nè!”
Lâm Anh Khánh xấu hổ nói: “Hai vị này……”
Hàn Nhạn Khởi ho khan một tiếng, nhịn cười đáp: “Lâm trang chủ, các nàng là tỳ nữ của ta.
Có chút không lễ phép, mong trang chủ thứ lỗi.”
Sắc mặt Lâm Anh Khánh lúc xanh lúc trắng.
Hắn không biết lai lịch Hàn Nhạn Khởi, nhưng thân thiết với Minh Thịnh Lan như thế ắt thân phận không tầm thường.
Tuy rằng vẫn bỏ qua nhưng cảm giác mất hết mặt mũi, Lâm Anh Khánh đành phải ngượng ngùng nói: “Là kẻ hèn tiếp đãi không chu đáo rồi.”
“Đương nhiên là ông tiếp đãi không chu đáo!” Thâu Hương đúng lý hợp tình nói: “Công tử bọn ta chưa từng ngồi những nơi dơ như vậy luôn á.
Nhìn đống đồ ăn này coi, là cho người ăn đó hả?”
“Ê!” Lâm Hương Loan nhịn hết nổi muốn lật bàn: “Các ngươi!”
Còn chưa chờ nàng nói hết câu, Thâu Hương vội chỉ vào mặt bàn hét lên: “Ngươi xem ngươi xem, cái bàn toàn là bụi!”
Mọi người nhìn về phía mặt bàn mới trơn bóng……
Thâu Hương chấm nước mắt nức nở: “Công tử, khổ cho ngài, là Thâu Hương có lỗi, không chăm sóc tốt cho công tử.
Ngài không thể tiếp tục ở lại đây nữa, mỗi ngày đều ăn loại thức ăn này, ngài sẽ trở thành người ngốc mất!”
Cha con Lâm gia tái mặt, sắc mặt Lâm Bạch Hồ cũng khó coi, còn hai tên ăn chực Bạch Tinh và Giang Lan Trì, nín cười muốn tuột huyết áp.
Lâm Hương Loan nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai con tiện nhân, đầu bếp nhà ta là mời từ Dương Châu, vô cùng nổi danh.
Bọn mày ở đợ suốt đời cũng chưa chắc trả được chầu cơm này đâu!”
“Hóa ra là mời từ Dương Châu đến!” Thâu Hương che lại cái miệng nhỏ, đôi mắt hạnh mở to nhìn Thiết Ngọc nói: “Thiết Ngọc, ngươi còn nhớ năm trước đầu bếp chuyên nấu ăn cho mã phu nhà chúng ta mời đến từ nơi nào không?”
“Đương nhiên nhớ.” Thiết Ngọc rộn rả đáp: “Đầu bếp đó đến từ Dương Châu – Nhất Phẩm Lâu, 20 năm kinh nghiệm, cơ mà ta thấy cũng chẳng ra gì.
Bằng không sao lại bị công tử đuổi việc? Nấu kiểu gì ngay cả mã phu còn chê.”
Thâu Hương chuyển hướng qua Lâm Hương Loan, đồng tình nói: “Lâm tiểu thư, cô thật đáng thương.
Mỗi ngày phải ăn loại đồ ăn này, cô thật sự không bị ngu sao?”
“Mày…” Lâm Hương Loan tức giận đến dậm chân, giơ tay tính tát Thâu Hương bạt tai nhưng nhanh chóng bị Lâm Bạch Hồ giữ lại.
“Há há há…” Tề Tiểu Bạch ôm bụng cười như điên: “Bỏ đi Thâu Hương, ngươi cũng đừng chọc Lâm tiểu thư nữa.
Nhìn mặt cô ta kìa, đã biến thành màu rau xanh rồi.”
“Dạ~” Thâu Hương nhớ Tề Tiểu Bạch đang là người ứng cử chức chủ mẫu, thái độ lập tức lật bánh tráng, ngoan ngoãn thu răng nanh, kéo ghế nói: “Công tử, mời ngồi.”
Thiết Ngọc lanh lợi đỡ Hàn Nhạn Khởi ngồi xuống, hai người tiếp tục ra bộ dáng chủ nhân, nói: “Các vị cũng mời ngồi cho, giờ không còn sớm đâu.”
Mặt Lâm Anh Khánh đen như đít nồi, nhưng không thể đi so đo với hai tiểu nha đầu đành phất tay ngồi xuống.
“Công tử ăn cái này, còn có cái này, cái này cũng ngon……” Thâu Hương Thiết Ngọc mỗi người một bên, đưa cơm canh chia thức ăn giúp Hàn Nhạn Khởi, cái gì ngon đều lấy trước.
Hàn Nhạn Khởi vùi đầu ăn cơm, căn bản không ngẩng lên, thật sự là đói đến xót bụng.
Thâu Hương Thiết Ngọc vẫn giữ bộ dáng nghiêm trang, còn dành chút thời giờ bày đồ ăn cho nhóm “Chủ mẫu”, vô cùng tận tình thỏa đáng.
Có một câu gọi là ăn ngủ không nói chuyện.
Vốn dĩ theo kế hoạch của Lâm Anh Khánh, lúc ăn cơm sẽ chuyện trò vui vẻ tìm cơ hội mượn sức, kéo quan hệ.
Vậy mà bị Thâu Hương Thiết Ngọc làm rối tung lên, chỉ nghe thanh âm chỉ huy rôm rả của các nàng khiến người hầu ở Lâm gia bị quay vòng vòng.
Những người khác đành ngậm bồ hòn làm ngọt ăn cơm, đương nhiên không thiếu mấy người không cam lòng như Lâm Hương Loan, cũng may bị Lâm Bạch Hổ kiềm lại.
Lâm Anh Khánh ăn tức đến no hơi, hắn chỉ ăn có nửa chén thì gác đũa, lau miệng nói: “Có một chuyện, Minh……”
“Này, từ từ.” Thâu Hương giơ một ngón tay chen ngang lời Lâm Anh Khánh: “Lâm lão gia, ngại quá.
Nhưng ngài chẳng lẽ không biết lúc người ta chưa ăn xong thì không nên tùy tiện quấy rầy người ta sao? Đây chính là phép lịch sự nha.”
“Chẳng qua……” Thiết Ngọc nói tiếp: “Nếu ngài thực sự có việc gấp, vậy nói đi.
Nhưng nói nhỏ thôi thôi, đừng quẫy nhiễu người khác.”
“Hỗn láo!” Lâm Anh Khánh nghẹn đến mức mặt như biến thành màu gan heo, nói: “Đây là nhà ta, chẳng lẽ còn cần hai tên nô tỳ nhà ngươi làm chủ?”
Thâu Hương tội nghiệp trả lời: “Minh công tử, chúng ta cùng công tử theo ngài tới đây…”
Minh Thịnh Lan buông chén, khụ một tiếng nhìn Lâm Anh Khánh nói: “Lâm trang chủ, xin thứ lỗi, hai tiểu nha đầu này xưa nay là vậy.
Ngài đại nhân có đại lượng, đừng so đo với hai đứa nó.” Ngữ điệu còn vô cùng thành khẩn.
Lâm Anh Khánh hừ lạnh, trừng mắt với Thâu Hương Thiết Ngọc.
Thâu Hương cùng Thiết Ngọc nắm tay nhau, rưng rưng nói: “Minh công tử thật là người tốt, Lâm trang chủ, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho bọn ta—— Thiết Ngọc, hôm qua lúc Lâm tiểu thư chửi ngươi, trang chủ đã nói thế nào?”
Thiết Ngọc nhỏ giọng đáp: “Hình như là… “Tiểu nữ trẻ người non dại, xin thứ lỗi”… gì gì đó.”
Thâu Hương nói: “Huhu… Hai tỷ muội chúng ta… Từ nhỏ lẻ loi hiu quạnh, không có cha mẹ dạy dỗ, chỉ là nha đầu trong quán xá vô danh, không có giáo dưỡng thô tục vô lễ, chẳng hiểu quy củ, Lâm trang chủ ngài coi như chúng ta là —— ừm, hai kẻ khờ khạo, tha thứ đi mà~”
Từng câu từng chữ thật ra không phải các nàng đang mắng chính mình, mà ẩn ý mắng Lâm Hương Loan, đã thế còn làm người ta không thể phản bác.
Lâm Anh Khánh thở hổn hển, mắt lạnh nhìn chằm chằm Thâu Hương Thiết Ngọc giống như muốn ăn tươi nuốt sống.
Minh Thịnh Lan đành phải ra mặt hoà giải, cũng may Lâm Anh Khánh không biết là lòng dạ thâm trầm hay rộng lượng, thế mà không thèm chấp Thâu Hương Thiết Ngọc.
“Cữu cữu, cữu cữu……”
Hàn Nhạn Khởi ngẩng đầu, thì thấy mặt Tề Tiểu Bạch đã đưa tới sát bên, hoảng sợ nói: “Ngươi… Ngươi có chuyện gì?”
“Vấn an.” Tề Tiểu Bạch cười tủm tỉm ngăn trở tầm nhìn Hàn Nhạn Khởi, ghé gần sát hắn, trên dưới đánh giá hồi lâu mới nói: “Cữu cữu ơi, ta phát hiện ngươi có gì đó ngồ ngộ nha……”
Hàn Nhạn Khởi đang nghĩ tới chuyện buổi sáng bị nữ nhân cưỡng hôn, cứ cảm thấy quái quái, giống như có chỗ nào không đúng.
Nghe Tề Tiểu Bạch nói như vậy tự nhiên thấy chột dạ, lại không biết vì sao chột dạ, ấp úng đáp: “Ta thấy ngươi mới ngộ á……”
Tề Tiểu Bạch nheo mắt, tay nhanh như điện, ngón cái chợt ấn lên môi dưới của Hàn Nhạn Khởi, nhẹ giọng nói: “Ta đã nghĩ vì sao chỗ này lại sưng…”
Hàn Nhạn Khởi đầu óc “ầm” một cái lập tức tỉnh táo, nhéo tay Tề Tiểu Bạch, trừng hắn.
Khinh công tốt thì ghê gớm lắm sao?!
Mặt Tề Tiểu Bạch gần trong gang tấc, lộ ra biểu tình cười như không cười, khẽ hỏi: “Sao vậy?”
“Ta……” Hàn Nhạn Khởi dùng sức đẩy hắn ra, thân thể hơi trốn tránh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật quá đáng, tên khốn nạn nhà ngươi dám nhìn lén ta cùng nữ nhân kia hôn môi…” Nói xong hắn chạy mất dạng.
Quên đi, đánh không thắng hắn, chạy là tốt nhất.
“Hửm?” Tề Tiểu Bạch sờ cằm suy tư, kỳ quái nói: “…Nữ nhân? Ai vậy ta?!”
Hiểu lầm, hiểu lầm lớn rồi!.