Sáng hôm sau, nữ tử được Lâm trang chủ đưa tới làm giải dược từ từ tỉnh dậy, chợt thấy trước mắt hé ra gương mặt nam nhân gần trong gang tấc, nhìn lại, đúng là “Minh bộ đầu” đêm qua mở cửa cho nàng.
Nàng trong lòng vừa thẹn thùng vừa vui mừng, trang chủ nói nếu có thể bám víu lấy Minh bộ đầu, nửa đời sau của nàng sẽ cơm áo không lo, một bước lên trời.
Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ thì cứ chờ bị đuổi đi.
Chẳng qua khi đó nếu không còn là xử nữ, không cần nói cũng biết nàng sẽ rơi vào kết cục gì.
Hiện tại xem ra, Minh bộ đầu này tuy rằng không anh tuấn tiêu sái như lời đồn nhưng tốt xấu gì cũng thanh tú đoan chính, chẳng qua diện mạo so với bộ đầu càng giống tiểu bạch kiểm…
Nữ tử nghĩ đến đây thì ngồi dậy, khó hiểu nhìn hạ thân, sao không có đau? Nữ tử biến sắc, mãnh liệt nhớ tới ngày hôm qua lúc tiến vào phòng liền không còn tri giác… Nàng vội kéo ống tay áo lên nhìn, chu sa đã biến mất, lại nhìn xuống dưới thân, quả nhiên có vết màu đỏ nhàn nhạt.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, cảm thông nhìn về phía “Minh bộ đầu” đang ngủ say, tất cả mọi người đều nói lần đầu rất đau… Chẳng lẽ bởi vì chỗ kia của Minh bộ đầu đại nhân này quá nhỏ, cho nên mới không đau?
Ài, bất quá lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, thân thể đã cho hắn, còn có thể thế nào đây, so với cuộc sống trong trang kém hơn một bậc nhưng cũng tốt lắm rồi.
Lòng nàng đã kiên quyết không tiếp tục ở lại Cát Lang sơn trang, cho dù tương lai phải hầu hạ người trym nhỏ, nàng vẫn chấp nhận.
Nghĩ đến đây, nữ tử cảm thấy nên rèn sắt khi còn nóng, phải cùng chủ nhân tương lai thân thiết một chút.
Tích cực lấy lòng biết đâu may mắn ngày sau có thể làm thê thiếp.
Nữ tử cúi người xuống, ở bên tai “Minh bộ đầu” nhẹ giọng gọi: “Công tử, công tử, nên rời giường.”
“Minh bộ đầu” lười biếng trở mình, chép miệng, nỉ non giống như không muốn thức dậy.
Bộ đầu đại nhân sao lại giống con nít vậy ta, nữ tử giật mình, bỗng cảm thấy bản thân phút chốc già đi và đang gọi con rời giường…
Lúc này, “Minh bộ đầu” dụi dụi mắt thức dậy.
Hàn Nhạn Khởi mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện nữ tử tối hôm qua đã tỉnh và đang nhìn chằm chằm mình, không biết đang nghĩ cái gì, hắn duỗi thắt lưng biếng nhác nói: “Ngươi tỉnh rồi?” Dứt lời nửa ngồi dậy, tựa đầu vào giường.
Nữ tử thẹn thùng cười, giống như vô lực nhào vào ngực hắn, hai cánh tay mềm mại tựa như rắn quấn lấy cổ Hàn Nhạn Khởi.
Hàn Nhạn Khởi hoảng sợ, đẩy nàng ra nói: “Ngươi làm gì?”
Nữ tử sâu kín liếc hắn một cái, nói: “Nô tỳ đã là người của đại nhân…” Nói xong ép sát tới, môi đỏ mọng khẽ nhếch, không để cho Hàn Nhạn Khởi phản kháng liền hướng thân lại đây.
Hàn Nhạn Khởi vừa mới tỉnh ngủ đã bị phi lễ, sợ đến mức không nhẹ, nữ tử kia hành động rất nhanh, đành phải dùng sức quay đầu.
Tuy rằng như vậy, môi nàng ta vẫn đụng vào khóe môi Hàn Nhạn Khởi.
Một cái chạm khóe môi, đầu lưỡi nhu nhuyễn thơm mát lộ ra, giống như liếm kẹo ở trên miệng Hàn Nhạn Khởi liếm tới liếm lui.
Đầu óc Hàn Nhạn Khởi giống như pháo kép nổ tung, một mảnh ong ong, trước mắt trắng trắng đen đen trong nhất thời đần độn không biết vị trí.
Sở học lưỡi kỹ, hôn kỹ gì đó, cũng không biết đã chạy đi đâu.
Trắng mịn… Lửa nóng… Cảm giác rất kỳ cục.
Đây là hôn?
“Công tử… Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Thanh âm ngọt ngào ở bên tai hắn vang lên.
Hàn Nhạn Khởi lúc này mới tỉnh táo lại, chính mình thế nhưng bị gái hôn đến cả người cứng ngắc, không biết làm sao.
Hắn nhíu mày, vô thức vươn đầu lưỡi cùng nữ tử dây dưa một chỗ, đâu lưỡi linh hoạt câu động.
Nữ tử kinh ngạc mở to hai mắt, quả thực nhìn người không thể nhìn bề ngoài, trang chủ mua nam hài nữ hài, mời người điều giáo từ nhỏ, nhưng nàng không ngờ rằng, “Minh bộ đầu” trước mắt sửng sờ không hề đáp trả.
Bất quá nàng không kịp nghĩ nhiều, toàn thân liền chìm đắm trong khoái cảm.
“Các ngươi…”
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng kinh ngạc, làm cho hai người quay đầu nhìn qua, nữ tử thở hổn hển phát hiện một nam nhân diện mạo cực kỳ tuấn lãng tay bưng chậu nước đứng ở cửa, nàng nhớ chính mình quần áo không chỉnh tề, vội vàng trốn sau lưng Hàn Nhạn Khởi.
Hàn Nhạn Khởi mờ mịt nhìn Minh Thịnh Lan, sau đó “A” một tiếng, mặt đỏ bừng ngồi thẳng dậy, quẫn bách nói: “Ta… Nàng…”
Minh Thịnh Lan sắc mặt âm trầm, trong lòng dấy lên lốc xoáy cuồn cuộn phi thường khó chịu, nhìn nữ tử lạnh lùng nói: “Lâm trang chủ dạy dỗ tỳ nữ thật tốt.”
Nữ tử sợ hãi trốn sau lưng Hàn Nhạn Khởi lộ ra ánh mắt nhìn Minh Thịnh Lan, nàng không biết người này là ai nhưng khẩu khí nghe nguy hiểm quá.
Giọng nói lạnh như băng tựa như dao nhọn làm cho nàng vô cùng sợ hãi, không khỏi nao núng nói: “Trang chủ… Trang chủ đã đem ta cho Minh công tử.”
Minh Thịnh Lan lạnh lẽo nói: “Ta chính là Minh Thịnh Lan.”
“Cái gì?!” Nữ tử hét lên một tiếng, chỉ vào Hàn Nhạn Khởi: “Ngươi là Minh công tử, vậy hắn là ai?”
Minh Thịnh Lan hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”
Là ai cũng được, đều không phải người Lâm trang chủ muốn nàng hầu hạ.
Nữ tử vô lực xụi lơ trên giường, không tin nói: “Ta… Ta như thế nào ngủ cùng hắn…”
Minh Thịnh Lan nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Ai nói ngươi ngủ cùng hắn, đêm qua hắn ngủ với ta.” Bởi vì không tiện quăng nàng ta ra ngoài, mà Minh Thịnh Lan và Hàn Nhạn Khởi từ trước đến nay đều ngủ chung với nhau, giường cũng lớn, vì thế đêm qua bọn họ dứt khoát nhét nàng ta vào bên trong, Minh Thịnh Lan ngủ ở giữa, Hàn Nhạn Khởi ngủ ngoài cùng.
Sáng nay Minh Thịnh Lan thức dậy đi múc nước cho Hàn Nhạn Khởi, nàng ta vừa tỉnh lập tức cho rằng mình và Hàn Nhạn Khởi ngủ cùng nhau.
Nhưng Minh Thịnh Lan ngữ khí khó chịu vô tình khiến nàng hiểu lầm, run rẩy nói: “Vậy… Các ngươi đều ngủ với ta…”
Hàn Nhạn Khởi suýt hộc máu, lại chẳng biết giải thích thế nào, chỉ liên tục xua tay.
Nữ tử đôi mắt mờ mịt, bụm mặt khóc lên.
Làm sao đây, trang chủ sai nàng câu dẫn một người, bây giờ câu dẫn tới hai người thì phải làm sao bây giờ!
Minh Thịnh Lan nghe tiếng khóc kia liền phiền lòng, chỉ ra cửa nhìn nàng nói: “Ngươi có thể đi rồi.”
“Cái kia, ta…” Hàn Nhạn Khởi chột dạ mở miệng, Minh Thịnh Lan quay sang trừng hắn, Hàn Nhạn Khởi vội ngậm mồm.
Vẻ mặt đau khổ suy nghĩ nửa ngày, Hàn Nhạn Khởi mới nói: “Ta thật sự không cố ý…” Không cố ý hôn nữ tử Lâm Anh Khánh đưa cho ngươi.
Minh Thịnh Lan trong lòng có một loại khó chịu nói không nên lời, chỉ là không biết đó là gì.
Nhìn bộ dáng Hàn Nhạn Khởi, càng thêm oán khí, tức giận nói: “Chẳng lẽ nàng cưỡng hôn ngươi?”
“Đúng vậy.” Hàn Nhạn Khởi trừng lớn mắt, ý hỏi ‘sao ngươi biết hay dợ’.
Minh Thịnh Lan tức giận đến khó thở, nói: “Ngươi là nam nhân, lại bị một nữ nhân cưỡng hôn?”
Hàn Nhạn Khởi nhăn mặt: “… Ờ, đúng vậy, hơi mất mặt xíu.” Thế nhưng bị gái cưỡng hôn đến hoảng sợ ngớ cả người, còn đâu thể diện đại sư giường kỹ, hơn nữa… “Hơn nữa nàng hôn ta, ta không thấy sướng.”
Hàn Nhạn Khởi sờ đôi môi hơi sưng đỏ của mình, nhỏ giọng thì thầm.
Hắn không biết vì sao, sư phụ từng nói hôn môi rất sướng, nhưng lúc bị nữ nhân kia hôn hắn lại cảm thấy chán ghét.
Ngón tay tế bạch xuân thông (cây hành trắng) đặt trên cánh môi phấn nộn như cánh hoa, cao thấp hé ra hợp lại, thật sự là mê người vô cùng.
Minh Thịnh Lan sửng sốt hồi lâu mới nhớ tới vẫn còn tức giận, nhưng ngẫm lại, hắn tức giận cái gì ta?
Ngộ ha, sao lại tức giận ta?!
Minh Thịnh Lan cúi đầu phiền não suy tư, nhưng vẫn không có đáp án.
Thôi kệ, đợi sau khi hết giận rồi nghĩ tiếp.
Hàn Nhạn Khởi đúng là đáng ăn mắng!
Minh Thịnh Lan hùng hổ ngẩng đầu, lại dở khóc dở cười phát hiện Hàn Nhạn Khơi đã ghé ở đầu giường ngủ mất.
Khuôn mặt bạch ngọc bóng loáng che đậy dưới lớp chăn gấm đỏ tươi, lộ ra khóe mắt quyến rũ cùng khóe môi khẽ nhếch.
Áo ngủ tán loạn trên thân, phía dưới hé ra ngón chân trắng như ngó sen, nho nhỏ mềm mại, còn điểm chút phấn hồng.
Minh Thịnh Lan không tự giác đi tới, ngồi ở mép giường, đưa tay nắm lấy bàn tay trái ló ra bên ngoài của Hàn Nhạn Khởi, có hơi lạnh lại rất nhỏ.
Hắn đẩy nửa tấm chăn, liền lộ ra đôi môi đầy đủ của Hàn Nhạn Khởi.
Màu sắc vốn là hồng nhạt, rất non, sau khi bị hôn qua có chút sưng.
Lúc ngủ hơi mở ra, mơ hồ thấy được đầu lưỡi phấn nộn bên trong.
Minh Thịnh Lan chậm rãi cúi người, kề sát khuôn mặt Hàn Nhạn Khởi, gần trong gang tấc, ngay cả hô hấp cũng có thể cảm nhận được.
Tim không tự chủ đập nhanh hơn, tựa như con thỏ lao nhanh điên cuồng.
Không biết như thế nào, hắn liền hôn xuống, thừa dịp Hàn Nhạn Khởi ngủ, hôn lén môi hắn, cảm xúc vô cùng thoải mái, tựa như dương chi ngọc thượng đẳng ôn noãn tinh tế, so với mỹ ngọc còn trơn mịn hơn.
Đầu lưỡi luồng vào khóe môi, cạy mở hàm răng, thời khắc đầu lưỡi chạm vào nhau, ngọt ngào vô cùng, cảm giác tốt đẹp khiến tim đập càng nhanh.
Hắn chưa bao giờ biết hôn môi lại làm người ta kích động như vậy, mặt đỏ lên, xoa hai má Hàn Hạn Khởi, nhẹ nhàng hữu lực mút vào, cũng không dám dùng sức, sợ sẽ quấy nhiễu đối phương.
Tuy là như vậy, Minh Thịnh Lan hiểu được chính mình sắp hô hấp không nổi, hắn sợ nếu hôn tiếp, bản thân có thể sẽ làm ra làm ra chuyện đáng sợ nào đó, hắn vội đứng thẳng dậy, rời khỏi môi Hàn Nhạn Khởi.
Bạn nhỏ nào đó đang mơ màng ngủ đến quên trời quên đất, liếm liếm môi dưới, giống như mèo con thỏa mãn.
Minh Thịnh Lan khiếp sợ sờ môi mình, hắn thẳng đến giờ phút này mới phản ứng bản thân đã làm chuyện gì.
Nam nhân, hắn đã hôn một nam nhân?
Còn là tiểu quan của Khi Hoa Lâu, nam nhân với giường kỹ vô cùng lợi hại?
Càng đáng sợ hơn chính là, người ta đang ngủ, mà hắn lại lén lút hôn trộm…
Thật là đáng sợ, ở đây nhất định có cái gì đó không đúng!
Minh Thịnh Lan nghĩ thầm, hắn rõ ràng không thích nam nhân, đặc biệt còn là loại tiểu quan phong tình.
Nhưng mà Hàn Nhạn Khởi chưa từng tỉnh dậy, sao có thể nói hắn dùng giường kỹ cao siêu quyến rũ mình?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Thật là đáng sợ!.