Lăng Vũ thức dậy, ra ngoài liền thấy phòng khách trống rỗng, phỏng đoán mấy người kia đều đi ra ngoài.
Đi ra ngoài cũng tốt, đỡ phải ở nhà làm ồn chết. Một đám đối chọi gay gắt, ồn đến phòng vốn dĩ không lớn thành gà chó không yên.
Mà đối chọi gay gắt cũng chỉ có Âu Dương Hạo cùng Lam Phi mà thôi, Lãnh Giác lại là lạnh nhạt ở một bên xem náo nhiệt, cũng không tiến lên khuyên giải. Cho nên, mỗi lần Lăng Vũ đều không chê phiền lụy tiến lên kéo hai người ra, sau đó thét ra lệnh bọn họ không được ở gần đối phương, bằng không một đám đều về nhà, không cho ở chỗ này.
Mà mỗi lần chiêu này đều dùng được. Vừa nói ra, hai người đang tức giận tận trời lập tức liền an phận không ít.
Chỉ là lại không thể giải quyết triệt để, bởi vì nguyên nhân bọn họ ầm ĩ là ai ngủ phòng ai ngủ sô pha.
Lúc trước Tiểu Hạo muốn tiến vào ở, Lăng Vũ liền cùng bọn họ nói rõ. Nếu Tiểu Hạo muốn vào ở, nhất định phải có một người ngủ sô pha, bằng không liền không cần ở lại đây. Vì thế, tiết mục tranh giường liền mỗi ngày trình diễn.
Lăng Vũ có nói qua, mỗi người luân phiên ngủ sô pha. Khi đến phiên Lãnh Giác đổi cùng Lam Phi hoặc là Âu Dương Hạo, hết thảy đều thực bình thường. Nhưng đến phiên Âu Dương Hạo cùng Lam Phi đổi liền phiền toái. Hai người kia chỉ cần đối mặt nhất định sẽ có một ít đồ vật gặp tai ương.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hai đối thủ không đội trời chung chính là không có biện pháp ở chung. Bất đắc dĩ Lăng Vũ đành phải cùng Lãnh Giác đứng ở một bên xem trận chiến. Thế cho nên tối hôm qua Lăng Vũ cùng Lãnh Giác lại bị hai người không an phận làm ầm ĩ đến rạng sáng mới ngủ.
Lười nhác ngáp một cái, sau đó Lăng Vũ xoa xoa hai mắt vừa mới ngủ dậy cho tỉnh táo một chút. Chỉ cần hai người kia không ở nhà, tâm tình của Lăng Vũ cũng thoải mái không ít.
Vẫn như ngày thường, Lăng Vũ chậm rãi đến gần bàn ăn, không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy trên bàn có sẵn thức ăn. Xem ra Lãnh Giác vừa mới rời đi không lâu, néu không cháo này sẽ không còn nóng như vậy. Nhìn tô cháo thực bình thường, Lăng Vũ hơi cong lên khóe môi.
Có người quan tâm cùng chiếu cố, thật sự rất tốt!
Lăng Vũ dưới đáy lòng nghĩ.
Nghĩ đến thời tiết này, chờ thời gian lâu cháo liền sẽ nguội lạnh, vì thế Lăng Vũ liền xoay người đi rửa mặt. Rửa mặt xong, Lăng Vũ liền bước nhanh đến bàn ăn, múc một chén cháo, lại cầm lấy đũa bắt đầu ăn HunhHn786.
Cảm nhận được vị ấp áp trong miệng, Lăng Vũ lại nhịn không được ăn thêm mấy ngụm. Bỗng nhiên như là nghĩ tới cái gì, Lăng Vũ lập tức đứng dậy đi phòng bếp, sau đó mở ra tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một hủ dưa muối.
Đây chính là thứ Lăng Vũ đem từ nhà đến. Nhớ rõ khi còn nhỏ chính mình thích nhất ăn dưa muối mẹ làm, đặc biệt thích hợp ăn cháo. Nghĩ đến dưa muối là chính tay mẹ làm, Lăng Vũ lại bỗng nhiên có chút luyến tiếc không nỡ ăn. Bởi vì ăn xong rồi, về sau thật sự không có để ăn nữa.
Đã không còn người vì mình làm món ăn đơn giản mà lại ngon như dưa muối này!
Nghĩ vậy, Lăng Vũ đột nhiên có chút thương cảm. Cảm nhận được chính mình cảm xúc biến hóa, Lăng Vũ dưới đáy lòng tự cười.
Mọi người đều nói mùa thu là mùa thương cảm. Mà hiện tại đã là đông chí, không nghĩ tới mình lại thương cảm rồi!
Xem nhẹ tích tụ trong lòng, Lăng Vũ cầm hủ dưa muối tới bàn ăn, sau đó thật cẩn thận mở cái nắp ra. Lại lấy một cái muỗng, từ bên trong múc một ít dưa muối bỏ vào chén. Buông trong cái muỗng, Lăng Vũ lập tức giống nâng vật quý, bắt đầu cẩn thận nhấm nháp.
Hương vị quen thuộc làm mắt Lăng Vũ không tự giác có chút ướt át, nhưng khóe miệng lại tràn đầy ý cười hạnh phúc.
Hương vị này giống như là ba mẹ còn ở bên cạnh. Thật tốt!
Lăng Vũ ăn một ngụm lại một ngụm. Ăn sạch chén cháo cùng đồ ăn vẫn chưa đã thèm, Lăng Vũ lại múc thêm một chén cháo, chuẩn bị tiếp tục ăn.
Mà lúc này lại truyền đến âm thanh đập cửa vội vàng, phá hủy cảm giác hưởng thụ bữa sáng mỹ vị của Lăng Vũ.
"Rầm rầm rầm!"
Tiếng đập cửa mạnh mẽ, thiếu chút nữa làm Lăng Vũ nghĩ có chủ nợ tới cửa, bằng không sao không có lễ phép gõ cửa. Lưu luyến buông chén trong tay, Lăng Vũ đứng dậy liền đi đến cửa.
Không biết giờ phút này ở bên ngoài đập cửa là ai, lại còn sốt ruột như vậy?
Lăng Vũ nhẹ nhàng mở cửa ra, nhưng mà đứng trước cửa là người xa lạ. Một cô gái trẻ xinh xắn mặt trái xoan, đôi mắt đen láy, cái miệng nhỏ chúm chím, cả khuôn mặt phi thường xinh đẹp đáng yêu. Tóc búi đơn giản càng tôn lên khuôn mặt sinh động, nếu bỏ qua biểu tình phẫn nộ.
Lăng Vũ không biết cô gái này là ai, vì cái gì có biểu tình giận dữ đứng ở cửa nhà mình, tựa hồ có thù oán.
Mình không nhớ rõ có gặp mặt cô gái xinh đẹp này a! Càng đừng nói chọc giận!
Nghi hoặc nhìn người ngoài cửa, Lăng Vũ đang muốn mở miệng dò hỏi liền nghe được chất vấn.
"Đây chính là ông chú mà Âu Dương Hạo thích sao? "
Ngữ khí của cô gái không tốt. Mà cô ta chính là Lâm Tư Vũ.
Lâm Tư Vũ vốn tưởng rằng chính mình khóc lóc rời đi, Âu Dương Phong chắc chắn sẽ bắt Âu Dương Hạo đuổi theo xin lỗi. Nhưng Lâm Tư Vũ đợi một ngày rồi hai ngày, vẫn không có nhìn thấy bóng dáng Âu Dương Hạo. Đợi tới hơn một tuần cũng đã chờ không nổi nữa, nhưng tự tôn không cho phép Lâm Tư Vũ hạ mình đi tìm Âu Dương Hạo. Vì thế cô ta liền nhờ ba mình đi Âu Dương gia nhìn xem. Nhưng mà người Âu Dương gia lại báo rằng Âu Dương lão gia dạo này rất bận, không thích hợp gặp khách.
Cho đến mấy ngày hôm trước Lâm Tư Vũ mới biết được, Âu Dương Hạo cự tuyệt cùng mình tiếp tục qua lại, nguyên nhân là vì Âu Dương Hạo thích một người đàn ông. Lúc nghe được tin tức này, Lâm Tư Vũ phi thường khϊế͙p͙ sợ.
Sao có thể?
Đối với một tiểu thư con nhà giàu mà nói, tuy rằng cũng có nghe nói qua đồng tính luyến nhưng lại chưa có đụng phải, cho nên cô ta nhận định đó là Âu Dương Hạo tìm cớ cự tuyệt chính mình. Vì thế Lâm Tư Vũ lại nhờ ba mình đi Âu Dương gia hỏi, nhưng lần này ba của Lâm Tư Vũ lại không có đáp ứng. Ông Lâm trầm mặc thật lâu, sau đó mới nói với con gái.
"Vũ Nhi, từ bỏ đi! Cậu ta sẽ không thích con! Cậu ta thích đàn ông! Nếu cậu ta thích phụ nữ, ba còn có thể nghĩ biện pháp, nhưng không phải. Cho nên ba đích xác không có cách nào! "
Lúc ấy nghe được ba mình nói như vậy, Lâm Tư Vũ căn bản không có biện pháp tiếp thu. Cô ta không tin Âu Dương Hạo thật sự sẽ vì một người đàn ông mà cùng ba hắn đối nghịch.
Nhưng mà Lâm Tư Vũ nghĩ sai rồi. Khi cô ta nài nỉ ba mình đi thương lượng cùng Âu Dương Phong, sắc mặt ông Lâm càng thêm khó coi. Ông giận mắng Lâm Tư Vũ một trận. Lâm Tư Vũ không chịu từ bỏ, mà ông Lâm rất kiên quyết không đáp ứng, còn cấm cửa không cho Lâm Tư Vũ ra ngoài mấy ngày.
Không cam lòng mất đi Âu Dương Hạo, cũng không tin hắn thích đàn ông. Lâm Tư Vũ cho người điều tra, muốn biết chuyện này có phải đúng hay không. Nhưng mà khi người mang đến tin tức, Lâm Tư Vũ hoàn toàn ngây người.
Âu Dương Hạo không chỉ có thích đàn ông, lại còn thích một người lớn hơn hắn hơn mười tuổi.
Tại sao lại như vậy?
Vô luận như thế nào Lâm Tư Vũ cũng không muốn tiếp thu hiện thực này. Người đi điều tra đem ảnh chụp giao ra, Lâm Tư Vũ mới thật sự tin.
Trên ảnh chụp là người đàn ông kia, rõ ràng bộ dáng chỉ hơn 20 tuổi một chút, sao có thể 30 tuổi chứ? Hơn nữa một trai già không địa vị tiền tài có cái gì tốt?
Lâm Tư Vũ thấy mình tuổi trẻ lại có tiền, gia thế cũng phi thường không tồi, so với trai già không có gì này tốt hơn mấy ngàn lần mấy vạn lần. Cô cũng không tin Âu Dương Hạo thật sự sẽ vì một trai già không tiền tài địa vị mà từ bỏ một tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp.
Nhưng mà khi Lâm Tư Vũ đi tìm Âu Dương Hạo, thái độ Âu Dương Hạo đã không còn tốt giống lúc trước. Mà hắn bày ra một biểu tình thập phần chán ghét, vẻ mặt thật lạnh nhạt. Âu Dương Hạo như thế càng giống Âu Dương Phong, làm người ta sinh sợ hãi.
Nhưng mà không cam lòng, Lâm Tư Vũ sao lại có thể bại bởi một trai già không tiền không địa vị. Cô ta muốn nhìn xem trai già rốt cuộc có bản lĩnh gì, thế nhưng có thể mê hoặc người khôn khéo ưu tú như Âu Dương tổng tài.
Sau khi nghe được địa chỉ chỗ ở của Lăng Vũ, Lâm Tư Vũ liền vội vàng lại đây. Vì chính là xem tận mặt, thuận tiện cho người này biết thức thời một chút, phải nên tránh xa Âu Dương Hạo.
Nghe được cô gái trẻ xinh đẹp tựa công chúa đối với chính mình xưng hô như vậy, Lăng Vũ thập phần không vui nhíu mày.
Xem ra có ngoại hình xinh đẹp mà tính cách không tốt cũng không thể khiến người ta thích!
Hơn nữa vừa mới nghe thấy cô gái trẻ này nhắc tới Tiểu Hạo, làm Lăng Vũ nhớ tới trước đó Tiểu Hạo đã thẳng thắn nói về khoảng thời gian hắn về nhà. Đích xác khi đó hắn có bị ba hắn bức bách qua lại cùng một cô gái. Xem ra cô gái này chính là người Tiểu Hạo nhắc đến.
Lăng Vũ thừa nhận cô gái này phi thường xinh đẹp, đích xác cùng Tiểu Hạo rất xứng đôi. Nếu bọn họ có thể kết hôn thật là trời sinh một đôi, đất dựng một cặp a! Xứng đôi như vậy khẳng định sẽ khiến người khác ganh tị chết!
Nhưng mà nếu cô gái này ăn nói thiếu giáo dục như vậy thì cũng không hy vọng Tiểu Hạo ở cùng cô ta. Một người có thể bề ngoài không xinh đẹp, nhưng phần nội tại cần phải có. Nếu cả một điểm này cũng không có, vậy người này không có chỗ được thưởng thức.
Mà cô gái này tựa hồ là con gia đình giàu có, nếu hành xử tệ như vậy chỉ có một giải thích. Đây là một đứa con bị người trong nhà chiều hư.
Xem ra người trẻ hiện tại càng ngày càng ít được giáo dục về cách ứng xử.
Nhìn cô gái trẻ trước mắt, Lăng Vũ tận lực làm biểu hiện bình thường một chút, sau đó khách khí hỏi:
"Không biết vị tiểu thư này đến nơi đây có chuyện gì? "
"Không thừa nhận coi như là cam chịu! Tôi chỉ là đến xem trai già câu dẫn Âu Dương Hạo rốt cuộc là bộ dạng như thế nào. Lại không ngờ rằng thế nhưng làm tôi thất vọng rồi. Bất quá chỉ như thế mà thôi, gương mặt này chỉ tạm được! Thật không biết Âu Dương Hạo thích điểm nào? Sẽ không chỉ là ham sắc đẹp đi? Chậc chậc chậc! Vậy cũng nên cẩn thận, tuổi tác đã như vậy không được mấy năm liền sẽ xuống sắc, đến lúc đó kết cục chính là bị vô tình vứt bỏ! Cho nên tôi khuyên ông chú vẫn là thức thời một chút, tránh xa Âu Dương Hạo, đừng lại dây dưa! Bổn tiểu thư mới là vợ tương lai của Âu Dương Hạo. Hơn nữa là mối quan hệ được mọi người thừa nhận! Giống các người đồng tính luyến ái, căn bản không dám gặp người. Cần gì phải chậm trễ đối phương chứ? Có tụ có tán, có lẽ Âu Dương Hạo còn cho ông chú một chút phí chia tay, bằng không đến lúc đó bị vứt bỏ cái gì cũng lấy không được.
Tôi nghĩ ông chú cũng là người thông minh, hẳn là biết lợi hại đi! Cho nên khuyên ông chú sớm có quyết định. Rời xa Âu Dương Hạo, đến một nơi Âu Dương Hạo tìm không thấy sống cuộc sống mới đi."
Lâm Tư Vũ dùng ngữ khí khắc nghiệt hàm chứa châm chọc không chút khách khí nói với Lăng Vũ. Sau đó cô ta còn bày ra một bộ mặt "tôi đây là đang giúp ông chú, ông chú đừng không biết tốt xấu".
Lúc này mày Lăng Vũ đã nhíu chặt, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.
Xem như minh bạch ý đồ cô gái trẻ này tới. Thì ra là vì Tiểu Hạo cự tuyệt cô ta mà đến tìm mình gây phiền toái!
Hiện tại Lăng Vũ cảm thấy Tiểu Hạo quyết định đúng đắn. Người giống như cô gái này căn bản không thích hợp sống chung cả đời. Lòng dạ hẹp hòi, lại khắc nghiệt, không có giáo dục. Cô gái tính cách kém như vậy sao có thể xứng đôi với Tiểu Hạo ưu tú lại đáng yêu chứ?
Tuy rằng đã thực không cao hứng vì vị khách này, nhưng Lăng Vũ vẫn thực khách khí đáp lại Lâm Tư Vũ.
"Tôi không biết tiểu thư nói như vậy có ý tứ gì. Nếu không còn gì nói, tôi muốn nghỉ ngơi, mời tiểu thư về đi!"
Nói xong Lăng Vũ liền đem cửa đóng lại, ý tứ xua đuổi rõ ràng, làm Lâm Tư Vũ đứng ở cửa tức khắc nổi giận.
Trước nay không có người dám làm lơ, còn dùng thái độ thực không lễ phép đối với Lâm tiểu thư đây. Ông chú già này rốt cuộc ăn gan báo hay sao mới dám như vậy!
Càng nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng Lâm Tư Vũ càng cao, sau đó nháy mắt bạo phát ra.
"Bốp!"
Một âm thanh vang dội ở hành lang yên tĩnh. Lăng Vũ kinh ngạc tức khắc mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn người vừa mới gấp trở về mặc cho Lâm Tư Vũ tát một cái.
Người mới gấp trở về lập tức liền lớn tiếng quát lớn:
"Cô đang làm gì?"
Hai người đứng ở cửa đều đồng thời đem tầm mắt hướng đến chủ nhân giọng nói.
Lăng Vũ nhìn thấy người tới, hai tròng mắt lập tức trừng to hơn, trong mắt toàn là không tin tưởng. Đôi môi run rẩy, muốn kêu tên, lại trước sau không có hô ra.
Chỉ thấy người nọ chậm rãi