Dùng ánh mắt tràn đầy đau xót nhìn người đàn ông hắn yêu đến tận trong xương tủy, Lăng Nặc chỉ cảm thấy mình thật sự phải rời xa người này, từ nay về sau không bao giờ có khả năng lại giống như trước kia, dù biết đối phương không thích mình cũng vẫn có thể da mặt dày xuất hiện ở trước mặt người ta.
Khi hắn làm ra quyết định kia, cũng đã đem Minh Hiên đẩy ra xa. Chỉ là lúc đó hắn bị hận thù che hai mắt, cố chấp làm ra việc khiến người ta giận sôi máu. Nhưng thế giới này cũng không có thuốc hối hận. Nếu cho hắn lựa chọn một lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Nhìn thật sâu vào mắt người trước mặt, Lăng Nặc thở dài, sau đó tiếp tục tự thuật chuyện năm đó.
"Lúc ấy tôi liền lập tức từ trên mặt đất đứng lên, sau đó đi qua chỗ mấy người kia. Không biết tôi ở bên cạnh, khi tôi xuất hiện khiến bọn họ hoảng sợ. Người cao to hơn thấy rõ diện mạo tôi liền lộ ra nụ cười ɖâʍ đãng. Hai người bọn họ cho nhau ánh mắt ám chỉ liền bắt đầu hướng chỗ tôi đi tới. Mà tôi vốn tìm bọn họ, nếu bọn họ đưa tới thì tôi cần gì phải cự tuyệt chứ! Vì thế tôi liền mặc cho bọn họ dùng ánh mắt không có ý tốt lộ ra ɖâʍ tà nhìn tôi từ trên xuống dưới. Sau đó tôi đã bị bọn họ đưa tới một cái khách sạn sang trọng. Bọn họ bảo tôi tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường chờ người đến. Bảo tôi hầu hạ tốt sẽ cho thù lao. Tôi cũng không để ý thù lao, tôi chỉ để ý có thể đem yêu tinh đưa cho cái người khủng bố, cũng vì chính mình tìm một con đường sống.
Tôi không muốn mình còn chưa có đưa yêu tinh cho người kia tra tấn chết, bản thân đã bị tra tấn chết. Cho nên trước khi người kia tới, tôi từ trong túi nhỏ mang theo bên mình lấy ra một tấm hình chụp chính mình cùng yêu tinh đặt ở chỗ dễ thấy được.
Không phải người kia chỉ thích thiếu niên xinh đẹp sao?
Giống yêu tinh hẳn là thực phù hợp khẩu vị hắn. Hơn nữa đối với loại người này, thông thường các loại cảm quan đều thực mẫn cảm. Cho nên tôi nghĩ người kia chắc chắn sẽ chú ý.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, cái người vừa bị hai người kia gọi là khủng bố vừa tiến vào đã bị ảnh chụp hấp dẫn. Mà tôi lại bắt đầu khẩn trương. Tôi lo lắng người này không bị yêu tinh trên ảnh chụp hấp dẫn, sau đó liền bắt đầu đem lực chú ý đặt ở trên người tôi. Nếu nói vậy, tôi đây liền thật sự thảm.
Người đàn ông kia sau khi nhìn thấy bức ảnh, tầm mắt liền không còn có rời đi, ngay cả tôi trên giường cũng không có nhìn một chút.
Nói thật lúc trước tôi đã cảm thấy danh xưng yêu tinh đích xác thực thích hợp Lăng Vũ. Bởi vì lại có thêm một người đàn ông bị hắn câu mất hồn. Khi đó tôi rất rõ ràng từ ánh sáng người đàn ông kia thấy được dục vọng. Cái loại dục vọng trần trụi tựa hồ muốn lập tức đem yêu tinh đè xuống chiếm đoạt.
Một lát sau, hắn mới đem tầm mắt từ bức ảnh dời đến trên người tôi. Sau đó hắn đem bức ảnh đưa trước mặt tôi hỏi thiếu niên này là ai?
Lúc ấy tôi bị hàn khí do người đàn ông đó phát ra làm kinh sợ. Nghe được ngữ khí lạnh lùng như băng hỏi, tôi hoảng loạn, tôi sợ chính mình vô ý liền sẽ bị cái người nguy hiểm này xé rách. Chính là vì trong lòng có mục đích, tôi cố lấy dũng khí đem hết thảy thông tin nói ra. Đương nhiên trước khi nói tôi có ra điều kiện. Cho dù hắn đáng sợ, nhưng là vì về sau chính mình an toàn, tôi cần một ít bảo đảm. Tôi biết với ánh mắt si mê kia, những điều kiện thập phần đáng giá.
Cho nên hắn hứa cho tôi một số tiền, cũng hứa hẹn về sau không tìm tôi gây phiền toái, tôi mới đem hết thảy thông tin nói ra.
Nói xong tôi liền thành vật thay thế yêu tinh, bị đè ở dưới thân. May mắn diện mạo của hắn rất tốt, không đến mức làm tôi ghê tởm, cho nên tôi cũng không phản kháng.
Xong việc tôi cũng nhận được thù lao như đã hứa. Cầm một tờ chi phiếu tôi liền rời đi.
Chuyện sau đó, tôi nghĩ không cần nói anh cũng biết, cho nên tôi cũng không có gì nói. Mà hiện tại anh cũng đã biết hết thảy. Chúng ta đều ở tại đây, anh muốn xử lý như thế nào cứ tùy tiện."
Nói xong Lăng Nặc liền như bất chấp kết quả, đứng yên không nhúc nhích, chờ đợi xử phạt.
Nhìn người trước mắt, Minh Hiên đã không biết nên làm ra cái gì.
Giết người giải hận có ích lợi gì. Chẳng lẽ giết người này, những chuyện lúc trước liền có thể coi như cái gì cũng chưa phát sinh sao?
Minh Hiên biết giờ phút này đi xử phạt Lăng Nặc đã không có bất luận ý nghĩa gì. Mà hắn hôm nay lại đây chẳng qua là muốn biết lúc trước người này vì cái gì làm việc như vậy. Hiện tại hắn đã biết, vậy hắn còn ở tại đây làm gì. Dù hắn phẫn nộ nhưng chung quy vẫn là do hắn nợ người này.
Nhìn lướt qua Lăng Nặc, Minh Hiên biết từ nay về sau hắn sẽ không cùng người này có gì liên quan. Mà giữa bọn họ cũng coi như là có một cái kết thúc. Hít sâu một hơi, Minh Hiên cũng không quay đầu lại rời khỏi nhà Lăng Nặc.
Khi nhìn thấy Minh Hiên rời đi, Lăng Nặc lập tức xụi lơ ngồi trên mặt đất. Nước mắt đã khô cạn, mà cánh môi tái nhợt giờ phút này hơi hơi run rẩy.
Hơn nữa về sau hắn thật sự sẽ không có bất cứ liên quan nào cùng người này. Có chút không nỡ, lại có chút thanh thản. Sau thời gian dài, Lăng Nặc tựa hồ cảm thấy cả người nhẹ nhàng không ít. Có lẽ với hắn mà nói, lúc trước chấp nhất vốn dĩ chính là một sai lầm, nhiều năm như vậy cũng không có được giải thoát ra khỏi thống khổ.
Hiện tại hết thảy có phải đều kết thúc hay không? Chính mình có phải không cần lại vất vả đi tưởng niệm một người không có khả năng yêu mình hay không?
Đáp án là đúng.
Dù hắn vẫn chưa bỏ xuống được, người kia cũng chung quy không phải của hắn, nếu như vậy buông ra đi.
Yêu nhiều năm như vậy, hận nhiều năm như vậy, kết quả tổn thương vẫn là chính mình. Mà cuộc tình này trước sau đều là chính hắn một mình tự biên tự diễn, cũng không người khác, ngẫm lại cảm thấy không thú vị.
Khẽ thở dài một hơi, Lăng Nặc chậm rãi đi đến cửa sổ nhìn Minh Hiên rời đi. Coi như là lần cuối cùng đưa tiễn mối tình đầu đi.
Khi Minh Hiên rời chỗ Lăng Nặc đã đêm khuya. Đứng ở cổng tiểu khu, Minh Hiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Tiếng khóc thương tâm, những lời phẫn hận của Lăng Nặc vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai, làm hắn vứt đi không được, tránh không được.
Thì ra nguyên nhân gây ra hết thảy liên quan chính mình. Tuy rằng mình cũng không biết, nhưng đây là sự thật không thể phủ nhận. Chỉ là Lăng Nặc yêu quá mù quáng, bị hận thù che mắt hai mắt. Hận từ tâm sinh ra, sau đó bắt đầu muốn thương tổn một người để đạt tới mục đích của chính mình. Phải nói Lăng Nặc quá chấp nhất, hay là nói hắn đi sai đường, cố chấp cho rằng chỉ cần có được người mình yêu mới là đạt mục đích!
Hắn không biết Lăng Nặc thế nhưng vì muốn Tiểu Vũ rời xa hắn, thế nhưng đem bản thân dâng cho quỷ, sau đó mới chậm rãi thực thi kế hoạch. Hắn không tin lúc trước Lăng Nặc đơn thuần đáng yêu sẽ biến thành người tàn nhẫn độc ác. Chỉ vì yêu hắn, Lăng Nặc không tiếc hy sinh hạnh phúc của những người khác, thậm chí là sinh mạng.
Nhưng hết thảy đều ở trước mắt hắn, làm hắn không tin cũng không được.
Giờ phút này đáy lòng Minh Hiên tràn ngập thương cảm Lăng Nặc. Ngẩng đầu lại một lần nhìn hướng tầng lầu nhà Lăng Nặc, Minh Hiên nhẹ nhàng nói một câu:
"Tạm biệt!"
Bước nhanh đến chỗ đỗ xe, sau đó Minh Hiên liền lái xe rời đi.
Kết thúc tất cả, hết thảy đều đã kết thúc. Lăng Nặc hẳn là cũng từ sự kiện kia được giáo huấn, bằng không vừa rồi hắn cũng sẽ không lộ ra biểu tình hối hận. Nhưng mà đối với người trực tiếp gây ra sự việc đó, hắn không có cách nào buông tha. Đối với Lăng Nặc, có lẽ chỉ là đi nhầm một bước, dẫn tới bi kịch phát sinh. Nhưng trước sau đều vẫn là chính mình có điều sai trái với Lăng Nặc. Nhưng đối với kẻ trực tiếp gây ra mọi việc, hắn không có biện pháp rộng lượng. Hắn cần cho người kia trả giá lớn.
Cho dù không thể lấy mạng, hắn cũng sẽ làm cho An hồ ly từ từ suy yếu, đến cuối cùng không cần hắn động thủ, những kẻ thù của An hồ ly sẽ tìm tới cửa bầm thây hồ ly vạn đoạn.