Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 156: Rơi lệ không ngừng

"Tiểu Vũ...... làm sao vậy?"
Vẫn như cũ là trong văn phòng bình thường lại không đơn giản. Giờ phút này Minh Hiên bưng một ly cà phê đứng ở bên cửa sổ, tầm mắt như cũ không biết dừng ở nơi nào, đưa lưng về phía hai người, sau đó lạnh lùng hỏi.


"Rất...... thương tâm! Vẫn luôn không có tinh thần. Mà giờ phút này đang ở cùng Lam Phi, người thừa kế duy nhất tập đoàn Lam thị!"
Lãnh Giác nhìn chằm chằm phía sau lưng Minh Hiên, trả lời. Trong lòng hắn vì phản ứng của Lăng Vũ hôm nay mà cảm thấy đau lòng.
"Phải không?"


Nghe được Lãnh Giác trả lời, tâm của Minh Hiên không ngăn được co rút đau đớn. Cái ly nắm trong tay cũng là run rẩy không thôi.


Tiểu Vũ thực thương tâm! Mà thương tâm cũng đúng! Là mình gián tiếp tạo thành. Nếu năm đó không phải mình chủ trương đem Tiểu Vũ tiến vào tổ chức, Tiểu Vũ hẳn sẽ cùng chia lìa ba mẹ lâu như vậy. Cũng sẽ không bởi vì nhớ Tiểu Vũ, mà chú dì thương tâm mười năm, sẽ không ở thời điểm Tiểu Vũ xuất hiện vui vẻ luyến tiếc cùng Tiểu Vũ tách ra. Càng sẽ không bởi vì thương nhớ mà vất vả chạy đến thành phố thăm Tiểu Vũ mới phát sinh bi kịch! Tất cả đều là một tay mình tạo thành. Nếu mình xuất hiện ở trước mặt Tiểu Vũ, Tiểu Vũ khẳng định sẽ hận chết mình!


Nghĩ vậy, ánh mắt Minh Hiên chậm rãi ảm đạm, ưu thương tràn ngập ở trong đôi mắt.
Nghĩ đến Tiểu Vũ đầy mặt nước mắt đau xót, hắn liền nhịn không được muốn chạy đến bên người đang thương tâm kia, sau đó dùng trong lòng ngực mình cho Tiểu Vũ ấm áp. Nhưng hắn đã không có tư cách.


Hắn không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu kia có biểu tình bi thương. Gương mặt kia chỉ thích hợp tươi cười xán lạn. Giờ đây hết thảy đều bị hắn phá vỡ.


Uống một ngụm cà phê, hương vị đắng tràn ngập toàn bộ khoang miệng, cũng kích thích tế bào toàn thân. Hắn cần thứ khiến thần kinh tê liệt. Tê liệt thần kinh, như vậy mới không nghĩ đến người làm mình thương nhớ ngày đêm.


Hơn nữa hiện tại, hắn vừa lúc có một chuyện rất quan trọng cần làm. Hắn sẽ tạm thời gác lại đau lòng để tìm người khởi xướng mọi việc mười năm trước. Hắn muốn tìm ra người xấu xa kia, cái người tạo ra hết thảy bi kịch này.


Tuy rằng mười năm qua hắn điều tra vẫn không một chút manh mối, nhưng hắn trước nay chưa có từ bỏ. Bởi vì người kia là thủ phạm hại hắn cùng Tiểu Vũ biến thành tình huống như bây giờ. Tuy rằng hết thảy sự tình đều là An hồ ly ra tay, nhưng người kia cũng thoát không được can hệ.


"Người năm đó đứng phía sau giật dây gây họa vẫn không một chút tin tức sao?"


Minh Hiên hỏi chuyện làm hai người phía sau đều cùng tiến lên một chút, sau đó lại liếc mắt nhìn nhau một cái. Chuyện này tra xét mười năm cũng không có bất luận tiến triển gì, cái này làm cho Lãnh Giác cùng Hàn Mẫn cũng có chút nhụt chí.


Người phía sau không có đáp lại, làm cho Minh Hiên có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó tiếp tục hạ lệnh.
"Tiếp tục điều tra, dù lại qua mười năm các người cũng phải điều tra cho ra."


Hàn Mẫn nhớ rõ lần trước cùng Lãnh đầu gỗ đi bảo vệ em trai An hồ ly, ở quán bar kia đã thấy một hiện tượng thú vị. Chính là Lăng Nặc khi nhìn thấy Lăng Vũ đã có biểu tình kinh hoảng cùng với run rẩy không thôi. Lúc ấy hắn cảm thấy có vấn đề.


Hiện tại ngẫm lại, nếu người nọ là anh họ của Lăng Vũ, khi nhìn thấy em họ mình biến mất mười năm trở về, khẳng định sẽ lộ ra biểu tình kinh hỉ mới phải. Dù hai người quan hệ không tốt, cũng sẽ không lộ ra biểu tình như vậy. Cái loại biểu tình này căn bản chính là kinh ngạc vì Lăng Vũ xuất hiện.


"Xem ra trong suy nghĩ của Lăng Nặc, Lăng Vũ phải chết chứ không nên xuất hiện trước mặt hắn! Tuy rằng sau đó hắn rất là vui vẻ cùng Lăng Vũ chào hỏi, nhưng ở đáy mắt là sợ hãi cùng không thể tưởng tượng vẫn lộ ra!"


Nghe được Hàn Mẫn nói, Minh Hiên lập tức kích động xoay người, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Mẫn, nói.
"Nói rõ ràng đi!"
Chỉ cần có một chút manh mối, hắn cũng sẽ không từ bỏ. Chẳng sợ lại một lần hiểu lầm, hắn cũng truy cứu đến cùng.


"Tôi cảm thấy Lăng Nặc có điểm khả nghi, chính là ông chủ quán bar kia."
Hàn Mẫn kể lại một lần, Minh Hiên thoáng ngây người một chút, sau đó khôi phục lại. Hắn xoay người đi đến bên cạnh bàn, buông ly cà phê trong tay.


Thời điểm Đương Hàn Mẫn nói ra cái tên kia, trong lòng Minh Hiên đột nhiên có loại dự cảm. Hắn cảm thấy Lăng Nặc khẳng định cùng chuyện này có quan hệ.


Nhớ năm đó Lăng Nặc cùng Tiểu Vũ quan hệ không tệ lắm, đôi mắt Minh Hiên lóe lóe sáng, tay cũng hơi nắm chặt. Ở đáy lòng, hắn không hy vọng Lăng Nặc cùng chuyện này có quan hệ, bởi vì hắn đối với Lăng Nặc luôn là áy náy.


Hắn biết Lăng Nặc đối với mình có tâm tư, nhưng hắn đã có Tiểu Vũ, cho nên căn bản không đáp lại tình cảm của Lăng Nặc. Đã từng là người đơn thuần, Lăng Nặc luôn yên lặng ở bên cạnh hắn, sau đó nhìn hắn cùng Tiểu Vũ vừa nói vừa cười. Mỗi khi như vậy, hắn sẽ không đành lòng, nhưng hắn căn bản không thể đáp lại Lăng Nặc.


Vì thế vào một ngày nọ, hắn đơn độc hẹn Lăng Nặc ra, sau đó đem tình cảm của mình đối với Tiểu Vũ nói cho Lăng Nặc. Hắn cũng nói mình không có khả năng tiếp thu những người khác, hy vọng Lăng Nắc đừng lãng phí tâm tư ở trên người mình. Bởi vì hắn cảm thấy Lăng Nặc sẽ gặp người thích hợp. Chỉ là người kia tuyệt đối không có khả năng là hắn.


Minh Hiên nhớ rõ lúc trước chính mình tuyệt tình đã làm đối phương khóc rống lên. Tiếng khóc làm hắn thực đau lòng, nhưng hắn cũng không có tiến lên an ủi người đang run rẩy, mà là lẳng lặng đứng ở tại chỗ nhìn Lăng Nặc khóc thực thương tâm.


Có lẽ bởi vì hắn có hành động kia, nên Lăng Nặc không còn xuất hiện ở trước mặt hắn cùng Tiểu Vũ. Rồi sau đó nghe Tiểu Vũ nói Lăng Nặc bởi vì cùng một người đàn ông yêu nhau mà bị người trong nhà đuổi đi.


Lúc Lăng Nặc gặp khó khăn hắn lại không thể trợ giúp gì. Hiện tại mười năm đã qua đi, ký ức cũng chậm rãi phai nhạt. Hắn cho rằng sẽ không có bất luận cái gì giao thoa, lại không nghĩ tới hôm nay từ trong miệng Hàn Mẫn một lần nữa nghe được tên Lăng Nặc.


Tuy rằng có chút không dám tin tưởng Lăng Nặc trước kia đơn thuần sẽ làm ra chuyện trả thù như vậy. Nhưng trong đầu hắn vẫn luôn có một giọng nói: Lăng Nặc cùng chuyện này có quan hệ chặt chẽ.


Bất quá hiện tại chỉ là suy đoán mà thôi, căn bản không có chứng cứ kết luận. Hắn cũng hy vọng Lăng Nặc cùng chuyện này không quan hệ, bởi vì đối với Lăng Nặc, hắn luôn cảm thấy nợ cái gì đó.
Từ hồi ức trở về, Minh Hiên dùng giọng nói có chút trầm thấp nói:


"Đi điều tra cuộc sống trong mười năm qua của hắn, còn có sự tình mười năm trước hắn trải qua. Tôi hy vọng ngày mai liền nhìn thấy kết quả."
"Được."
Nhận được chỉ thị của Minh Hiên, Hàn Mẫn lập tức đáp, sau đó bắt đầu hành động.


Mà Lãnh Giác như cũ đứng ở tại chỗ nhìn Minh Hiên. Cảm giác được tầm mắt phía sau, Minh Hiên lạnh lùng hỏi.
"Giác, còn có chuyện gì sao?"
Minh Hiên hỏi làm Lãnh Giác run rẩy một chút, sau đó rũ xuống mi mắt. Mấp máy đôi môi một hồi lâu, hắn mới nói.


"Muốn đi gặp Tiểu Vũ thì đi đi. Nơi này có tôi cùng Mẫn, anh không cần lo lắng."
Từ khi hắn đem tình huống của Tiểu Vũ nói cho Hiên lão đại nghe, Hiên lão đại không có giãn ra mày, ưu thương lại phát ra nồng đậm, làm người ta đau lòng không thôi.


Tuy rằng hắn biết Hiên lão đại không cần bất luận ai thương hại, nhưng hắn vẫn là ngăn không được sinh ra thương hại. Cho nên hắn hy vọng Hiên lão đại đi gặp Tiểu Vũ.


Bởi vì Tiểu Vũ trước nay đều là trụ cột tinh thần của Hiên lão đại. Nếu không phải vì Tiểu Vũ xảy ra chuyện, Hiên lão đại cũng không có mất tinh thần. Có lẽ gặp được Tiểu Vũ, Hiên lão đại liền sẽ khôi phục ý chí chiến đấu.


Hơn nữa mỗi lần chỉ cần nói đến Tiểu Vũ, ánh mắt ảm đạm của Hiên lão đại nhất định sẽ trở nên lóe sáng, tựa hồ được trọng sinh. Bộ dáng làm hắn cùng Mẫn rất là đau lòng. Nhưng gần đây Hiên lão đại biểu hiện làm hắn cùng Mẫn rất là lo lắng. Hắn sợ Hiên lão đại sẽ làm ra cái gì đáng sợ. Hơn nữa Hiên lão đại mỗi ngày tựa hồ bắt đầu bận rộn. Chỉ cần bọn họ hỏi, Hiên lão đại liền tránh né mà không đáp. Cho nên bọn họ thực lo lắng người vẫn luôn kiên cường này sẽ bởi vì trong lòng yếu ớt mà ngã gục HunhHn786.


Hắn không hy vọng Hiên lão đại phát sinh bất luận cái gì xấu, cho nên vì dời đi lực chú ý của Hiên lão đại, hắn đưa ra kiến nghị hy vọng Hiên lão đại có thể vực dậy tinh thần.


Lãnh Giác kiến nghị làm Minh Hiên cứng đờ. Đích xác, hắn hiện tại rất muốn trông thấy Tiểu Vũ, rất muốn cùng Tiểu Vũ nói chuyện, rất muốn ôm Tiểu Vũ cùng nhau đi vào giấc ngủ, nhưng mà...
"Cậu quá nhiều chuyện."
Minh Hiên lạnh lùng nói, ngữ khí lộ ra một tia tức giận.


Nghe Minh Hiên nói, Lãnh Giác như cũ đứng ở tại chỗ kiên trì nói.
"Tôi cảm thấy hiện tại anh cần gặp Tiểu Vũ, coi như là đi canh giữ Tiểu Vũ đi."
Lời Lãnh Giác nói như cú đánh hung hăng đập vào tim Minh Hiên, làm hắn không thể bỏ qua.


Nhìn người trước mắt có dao động, Lãnh Giác lại nỗ lực hơn.
"Đi đi, tuy rằng không thể xuất hiện ở trước mặt Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ vẫn có thể cảm nhận được anh tồn tại, có lẽ còn có thể trấn an Tiểu Vũ thương tâm."


Minh Hiên khϊế͙p͙ sợ nhìn Lãnh Giác. Đối với hắn mà nói, Lãnh Giác đối với mọi chuyện đều lạnh nhạt. Trừ Tiểu Vũ, khiến Lãnh Giác nói nhiều hơn một chút, trước nay Lãnh Giác cũng sẽ không đi an ủi bất cứ ai. Lại không ngờ rằng thế nhưng lại nói ra lời như vậy.


Lãnh Giác như vậy làm trong đầu Minh Hiên hiện lên khuôn mặt tươi cười của Lăng Vũ.
Xem ra Tiểu Vũ đối với Lãnh Giác ảnh hưởng không chỉ là một chút!


Mà Lãnh Giác nói lời này cũng làm Minh Hiên nhớ tới lúc trước trộm đi nhìn Lăng Vũ. Lần đó hắn đang muốn rời đi lại bị Tiểu Vũ ngủ say kéo tay.
Chẳng lẽ đúng như Giác nói, Tiểu Vũ kỳ thật có thể cảm giác được mình tồn tại. Đó có phải chứng minh sâu trong lòng Tiểu Vũ vẫn ỷ lại mình!


Ý nghĩ như vậy làm Minh Hiên vốn sa sút lập tức có tinh thần. Đôi mắt lóe sáng làm Lãnh Giác bên cạnh lại một lần nữa cảm thấy Tiểu Vũ đối với Hiên lão đại rất quan trọng.
"Vậy...... nơi này liền giao cho cậu cùng Mẫn"


Nói xong, Minh Hiên liền vội vàng cầm lấy áo khoác, sau đó bước nhanh ra ngoài. Khi tới cửa, Minh Hiên đột nhiên dừng bước, sau đó dùng âm thanh đủ để cho Lãnh Giác nghe được nói.
"Cảm ơn!"


Đứng ở trong văn phòng, Lãnh Giác nghe câu cảm ơn, trong lòng nổi lên cảm giác chua xót. Kỳ thật hắn cũng muốn đi gặp Tiểu Vũ. Từ lần chạy khỏi nhà, hắn còn chưa nhìn thấy Tiểu Vũ. Trước nay không có lần nào không gặp Tiểu Vũ lâu như lần này. Hiện tại hắn rất muốn rất muốn thấy Tiểu Vũ. Nhưng mà....


Lãnh Giác đáy lòng cười khổ. Hắn cùng Hiên lão đại hẳn là tình địch. Nhưng hắn lại khuyên tình địch đi gặp người mình thích. Người ở bên ngoài biết được, hẳn sẽ nói hắn ngốc. Bất quá hắn không cảm thấy mình ngốc. Hắn thậm chí cảm thấy nếu Hiên lão đại đồng ý, hắn không ngại cùng Hiên lão đại chiếu cố Tiểu Vũ.


Thở phào một hơi, Lãnh Giác nhún vai, sau đó đi đến bên cửa sổ, dùng đôi mắt mang theo tưởng niệm nhìn về phía nào đó. Ở trong bóng đêm không có ánh trăng dáng vẻ đó có chút thê lương.
Tại nhà họ Lăng.


"Đã khuya, cậu có muốn đi tắm rửa sau đó đi ngủ hay không? Tôi còn phải thu dọn xong mới đi nghỉ ngơi"
Ăn xong cơm tối, Lăng Vũ cùng Lam Phi ngồi ở trên sô pha xem TV. Nhàm chán đến 8 giờ, Lam Phi liên tục ngáp. Lăng Vũ ngồi bên cạnh cũng cảm giác được, vì thế liền kiến nghị.


Nghe được Lăng Vũ nói, Lam Phi giống như đạt được đại hách. Hắn lập tức từ trên sô pha đứng lên, sau đó thuận tay kéo Lăng Vũ. Vừa định nói cái gì, nhưng khi liếc mắt nhìn hai khuôn mặt hiền từ, lời muốn nói liền nuốt trở về. Sau đó hắn thu hồi tâm tư, nhìn Lăng Vũ, gật đầu đồng ý.


Lăng Vũ đem Lam Phi đưa tới phòng vốn của Bách Tiêu ở trước đây.
"Cậu đêm nay ngủ phòng này đi, chỗ không lớn, chỉ có thể ủy khuất cậu."
Lăng Vũ xin lỗi vì nhà mình không có rộng rãi, bất quá nếu Lam Phi muốn ở đây cũng chỉ có thể như vậy.


Nhìn chung quanh phòng một chút, Lam Phi dưới đáy lòng nói một câu.
"Xác thật nhỏ, bất quá rất sạch sẽ, miễn cưỡng cũng ngủ được."


Đương nhiên, hắn cũng sẽ không ở lúc này trêu chọc Lăng Vũ, bằng không khẳng định sẽ bị người tâm tình không tốt này đuổi ra khỏi cửa. Vậy khẳng định mục đích lần này tới sẽ bị ngâm nước nóng. Không hài lòng hắn cũng sẽ không nói ra.


Nhẫn nhịn cũng không quan hệ, dù sao thời gian ở đây cũng không dài, vừa lúc có thể trải nghiệm cuộc sống của người bình dân. Cũng càng gần gũi hơn với người trước mắt!


Nghe được Lam Phi không chê, Lăng Vũ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hôm nay Lam Phi cho cảm giác thực không giống bình thường. Cậu ấm vốn luôn xem thường người khác biến thành người thân thiện biết săn sóc. Lam Phi làm Lăng Vũ có chút lau mắt mà nhìn, thái độ đối với Lam Phi cũng trở nên không xa cách giống như trước.


Dàn xếp cho Lam Phi xong, Lăng Vũ liền bắt đầu thu dọn bàn ăn cùng phòng bếp.
Khi vừa mới ăn xong, Lam Phi liền lôi kéo Lăng Vũ ngồi sô pha, nói muốn cùng xem TV, khiến cho Lăng Vũ cũng chưa kịp thu dọn trên bàn hỗn độn.
Sau khi thu dọn xong, Lăng Vũ mới vặn vẹo eo, ngáp một cái thật dài.


Thì ra làm việc nhà mệt như thế. Vậy mà mẹ làm cả đời cũng không một câu kêu mệt hay than phiền!
Đảo mặt nhìn về phía ảnh chụp trên vách tường, Lăng Vũ thầm nói.
Ba mẹ, các người vất vả rồi!


Nhìn nhìn đồng hồ đã sắp 12 giờ, không ngờ tới đã trễ thế này, Lăng Vũ vội vàng đi vào phòng lấy quần áo ngủ, sau đi vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.
Hôm nay mệt mỏi một ngày, đích xác có chút mệt mỏi, cho nên phải nghỉ ngơi ngày mai mới có tinh thần!


Tắm rửa xong, Lăng Vũ trở lại phòng. Có lẽ bởi vì vừa mới tắm xong, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào làm Lăng Vũ cảm thấy có chút lạnh lẽo. Rụt rụt bả vai, Lăng Vũ bước nhanh đến cửa sổ, tính toán đem mở cửa sổ đóng lại.


Đang lúc Lăng Vũ để tay ở bên cửa sổ, bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có tiếng hít thở cực kỳ mỏng manh truyền vào lỗ tai.
Trong phòng có người!


Cái ý niệm chợt lóe, Lăng Vũ lập tức căng thẳng. Tuy rằng đối phương nỗ lực che giấu hơi thở, nhưng đã trải qua huấn luyện, Lăng Vũ vẫn có thể cảm ứng được.


Nỗ lực theo phương hướng luồng hơi thở truyền đến, Lăng Vũ muốn nhìn xem rốt cuộc là ai vào nhà mình. Khi nhìn về phía phương hướng kia, Lăng Vũ lập tức kinh ngạc mở lớn hai mắt, cả người cũng là ngăn không được run rẩy, muốn hô lên lại không phát ra âm thanh.


Đôi mắt vốn sưng đỏ vì bi thương, bởi vì người xuất hiện mà lại một lần nữa rơi lệ không ngừng.