Hối hận cùng nước mắt đan xen che kín gương mặt Lăng Vũ. Chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, lúc này Lăng Vũ không hề có sinh khí, ánh mắt cũng không tiêu cự, tựa hồ quanh thân bất luận cái gì sự vật nào cũng không quan hệ.
Lê bước nặng nề đi vào phòng ba mẹ, Lăng Vũ nhìn thấy trên bàn đặt tấm hình của mình chụp mười năm trước.
Ảnh chụp đặt đối diện giường, a! Ba mẹ trước nay đều là như thế này. Chỉ cần mình có một ảnh chụp mới liền sẽ đem đặt ở trên bàn, cất ảnh chụp cũ đi. Sau đó mỗi lần nhìn ảnh chụp, ba mẹ đều sẽ xem rất lâu, hơn nữa cũng luôn là đầy mặt tươi cười xem ảnh!
Ảnh chụp trên bàn đã có chút ố vàng. Đó là ảnh chụp vào ngày sinh nhật. Ngày đó Lăng Vũ phi thường vui vẻ, nhưng sau đó không lâu Lăng Vũ đã bị bán vào tổ chức chia lìa mười năm với ba mẹ.
Trong mười năm cũng không có ảnh chụp mới, ba mẹ cũng đều không có đem ảnh cất đi. Nghĩ đến ba mẹ dùng hết cả đời yêu thương mình, nước mắt Lăng Vũ tựa như vỡ đê chảy ra.
Thống khổ ôm ảnh chụp, ngồi xổm trên mặt đất khóc rống, Lăng Vũ hận chính mình quá ích kỷ, trước nay không có vì ba mẹ suy xét qua. Đã mười năm không ở nhà, ba mẹ cũng già rồi, vốn nên ở bên cạnh chăm sóc bọn họ. Bọn họ còn chưa có kịp hưởng thụ đứa con trai duy nhất báo hiếu liền rời đi. Hết thảy tới quá nhanh, làm Lăng Vũ căn bản không thể tiếp thu.
Buông ảnh chụp trong tay, Lăng Vũ lại chậm rãi đi đến mép giường, sau đó nằm ở trên giường, kéo cái chăn bông đắp lên trên người.
Nhắm mắt lại, Lăng Vũ hít thật sâu một hơi, xoang mũi tràn đầy mùi hương quen thuộc của ba mẹ. Nháy mắt, Lăng Vũ cho rằng hiện tại tựa như khi còn nhỏ ngủ cùng ba mẹ.
Khi đó chỉ cần mình ngủ cùng ba mẹ, liền sẽ không ngừng đùa giỡn. Mà ba mẹ cũng thực vui vẻ chơi cùng mình. Chờ đến khi chơi mệt mỏi, ba mẹ mới bắt đầu kể chuyện xưa dỗ dành mình ngủ!
Hồi ức làm gương mặt người đang nhắm mắt chậm rãi hiện lên biểu tình thỏa mãn, khóe miệng cũng hơi hơi nhếch lên. Chỉ là biểu tình đó duy trì không lâu, sau đó lại bị bi thống thay thế. Gương mặt chưa khô nước mắt lại bị nước mắt mới làm ướt đẫm.
Nằm một hồi, Lăng Vũ lại từ trên giường ngồi dậy, sau đó ánh mắt thẩn thờ nhìn về phía trước, lại bị một cái hộp gỗ hấp dẫn. Giờ phút này đối với Lăng Vũ mà nói, chỉ cần vật ba Lăng mẹ Lăng đã sử dụng đều muốn đi nhìn một cái sờ một chút.
Từ trên giường ngồi dậy, sau đó đến gần cái hộp gỗ. Đây là một cái hộp gỗ màu đỏ bình thường, cũng không có khóa lại. Chậm rãi đem cái hộp cầm lên, sau đó mở ra, Lăng Vũ thấy bên trong là một quyển album. Run rẩy lấy album, sau đó mở ra. Bên trong toàn bộ đều là hình của Lăng Vũ, từ nhỏ đến lớn, toàn bộ ảnh chụp đều ở đây.
Nhìn những thứ đó, Lăng Vũ lại ngăn không được khóc ra.
Thì ra những ảnh chụp đều được ba mẹ cất giữ bên trong album này!
Xem xong ảnh, Lăng Vũ chậm rãi khép lại album. Vừa định bỏ vào hộp lại thấy bên trong có một quyển sổ nhỏ. Buông album, Lăng Vũ lại cầm lấy sổ nhỏ.
Nhìn quyển sổ không có bìa lại còn có chút cũ nát, Lăng Vũ trong lòng có chút kích động.
Chẳng lẽ ba mẹ còn ghi nhật ký sao?
Nghĩ đến ba mẹ ghi nhật ký, Lăng Vũ liền có chút khẩn trương vuốt ve cuốn sổ trong tay.
Mười năm mình không có ở bên ba mẹ. Mà trước đó mình cũng đều là không nghe lời, cũng không nghĩ đến tìm hiểu ba mẹ trong lòng suy nghĩ gì. Bên trong cuốn sổ này có thể ghi chép tâm tình của ba mẹ hay không?
Ý niệm này làm Lăng Vũ lập tức ôm cuốn sổ ngồi lên giường. Hít sâu một hơi, Lăng Vũ mới mở ra cuốn sổ có chút cũ. Chỉ là ghi chép đều không phải là như Lăng Vũ suy nghĩ. Bởi vì bên trong chỉ là những ghi chép tại một thời điểm nào đó mà thôi.
Trang đầu tiên viết chính là ngày sinh Lăng Vũ. Là chữ viết của ba Lăng.
"Bảo bối của ba hôm nay rốt cuộc sinh ra, trong lòng phi thường vui vẻ. Nhìn thiên thần bé nhỏ ba liền rất muốn ôm hôn một cái. Nhưng bác sĩ lại không cho ba tới gần, nói em bé mới sinh ra rất yếu ớt, cho nên cần theo dõi. Nghe được bác sĩ nói như vậy, ba thực lo lắng. Vì thế ba liền từ bỏ ý niêm ôm thiên thần bé nhỏ. Dù sao về sau có rất nhiều thời gian!"
Nhìn những dòng chữ này, Lăng Vũ nước mắt lại bắt đầu tuôn trào, mà khóe miệng lại treo nụ cười hạnh phúc.
Thì ra đây là tâm tình của ba vào ngày mình sinh ra!
Đây là điều Lăng Vũ không thể tưởng được. Giơ tay lau nước mắt, sau đó Lăng Vũ tiếp tục lật trang sau.
Xem vài trang tiếp theo, khi Lăng Vũ mười sáu tuổi, đây là do mẹ Lăng viết.
"Mấy ngày nay, Tiểu Vũ mỗi ngày đều sẽ mang theo một cậu con trai tới nhà chơi. Ban đầu mẹ cho rằng đó là bạn học cùng trường của Tiểu Vũ, lòng mẹ phi thường vui vẻ. Nhưng sau mấy ngày ở chung, làm mẹ bắt đầu lo lắng. Tiểu Vũ cùng người bạn tên Minh Hiên kia cũng không giống bạn bè đơn thuần mà thôi. Bởi vì giữa hai đứa ngoài thân thiết còn tràn ngập tình cảm khác. Loại tình cảm đó làm mẹ có chút không dám tưởng tượng, muốn đi ngăn cản. Nhưng mà... nhìn Tiểu Vũ bởi vì có Minh Hiên làm bạn luôn tươi cười, nụ cười kia mẹ chưa từng có thấy qua. Trong lòng mẹ lại bắt đầu do dự, ý tưởng muốn đi ngăn cản cũng bắt đầu chậm rãi phai nhạt. Mà Minh Hiên đối xử với Tiểu Vũ cũng thật là tốt. Tuy rằng không quá tán thành Minh Hiên cưng chiều Tiểu Vũ quá độ, nhưng thấy Tiểu Vũ thỏa mãn, mẹ lại bắt đầu dung túng. Sau đó ngẫm lại, nếu Tiểu Vũ thích mẹ sao phải đi ngăn cản chứ? Chỉ cần Tiểu Vũ mỗi ngày đều vui vẻ vui sướng, ba mẹ cũng liền thỏa mãn."
Lăng Vũ khϊế͙p͙ sợ nhìn trang giấy, biểu tình không thể tin được.
Thì ra ba mẹ đều biết, nhưng vẫn luôn dung túng mình. Tự cho rằng mình che giấu rất tốt, lại không nghĩ tới ba mẹ đều biết, lại còn ngầm đồng ý quan hệ mình cùng Hiên!
Nhìn tâm sự này của mẹ, Lăng Vũ cảm động vô cùng.
Ba mẹ trước nay đều là như vậy, luôn vì mình suy nghĩ. Chỉ cần mình vui vẻ, đối với bọn họ mà nói chính là thõa mãn lớn nhất!
Nghĩ đến mình vừa rồi ở phòng khách sinh ra ý niệm hủy hoại bản thân, Lăng Vũ lập tức cảm thấy mình lại ích kỷ. Không dám đối mặt việc ba mẹ rời đi, cho nên liền muốn lấy cái chết trốn tránh trách nhiệm, lại không nghĩ rằng nguyện vọng cả đời của ba mẹ chính là hy vọng mình có thể sống vui vẻ. Nếu chính mình thật sự bởi vì trốn tránh mà tìm chết, phỏng chừng ba mẹ sẽ bởi vì hành động này mà thất vọng.
Không được, không thể ích kỷ. Nếu tâm nguyện lớn nhất của ba mẹ chính là hy vọng mình có thể sống vui vẻ mỗi ngày, vậy mình phải sống tốt, phải thực hiện nguyện vọng cả đời của ba mẹ!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ lại giơ tay hung hăng lau mặt, sau đó khép lại cuốn sổ nhỏ, cũng không muốn đọc hết một lần. Bởi vì Lăng Vũ biết, mặc kệ viết cái gì, ba mẹ đều là vì chính mình, cho nên hiện tại cần phải tỉnh táo, dù về sau không thể đại phúc đại quý, nhưng phải sống vui vẻ mỗi ngày. Bởi vì... đó là tâm nguyện lớn nhất của ba mẹ.
Ôm cuốn sổ cũ, Lăng Vũ đi ra khỏi phòng ba mẹ, sau đó đi vào phòng của mình.
Mấy ngày này mình sẽ ở nhà nghỉ ngơi, ở bên cạnh ba mẹ, sau đó suy xét con đường tiếp theo nên đi như thế nào!
Tại văn phòng của Lam Phi.
"Thiếu gia, Lăng tiên sinh đã về nhà! Là về quê!"
"Cái gì? Về quê? Chuyện khi nào?"
"Thiếu gia, Lăng tiên sinh vừa lên xe lửa!"
"Sao đột nhiên về nhà chứ? Có tra được vì sao không?"
"Quá đột nhiên, còn chưa có kịp tra!"
"Thôi, hiện tại liền mua vé máy bay cho tôi, động tác nhanh lên!"
"Dạ!"
Nhìn trợ thủ rời đi, Lam Phi lập tức từ trên sô pha đứng lên, sau đó cầm lấy điện thoại gọi về nhà.
Nhìn nhìn thời gian, Lam Phi cầm lấy áo khoác đặt trên sô pha rời khỏi văn phòng.
Đợi hơn nửa tháng, rốt cuộc chờ được tin tức của Lăng Vũ rồi. Lại không có nghĩ đến thế nhưng Lăng Vũ lại về quê. Nếu đã về quê, mình liền đi tìm anh ta!
Hơn nữa hắn có dự cảm, nếu lần này không đi tìm Lăng Vũ, có lẽ về sau liền không khả năng gặp được. Bởi vì nửa tháng này hắn đã tiến hành điều tra, phát hiện đứa em họ thường xuyên dính lấy Lăng Vũ như trùng theo đuôi thế nhưng đã xuất ngoại, hơn nữa còn cùng một cô gái rời đi. Không nghĩ tới tên kia sau khi ăn sạch sẽ Lăng Vũ, lại dắt tay một cô gái khác rời đi. Tuy rằng kia cũng không phải tự nguyện, nhưng Lam thiếu hắn cũng mặc kệ. Nếu rời khỏi rồi vậy liền không còn tư cách tới gần Lăng Vũ nữa.
Chỉ là sau khi chia tay tên kia, Lăng Vũ cả người thập phần ủ rủ, không phấn chấn, tựa hồ không còn sức sống. Rồi đột nhiên Lăng Vũ biến mất nửa tháng. Nửa tháng này, hắn tra không ra bất luận tin tức nào, nhưng hôm nay thế nhưng hắn thu được tin tức.
Lăng Vũ về nhà!
Tin tức này làm hắn thực bất an. Bởi vì lúc trước Lăng Vũ vì Bách Tiêu rời đi mà thương tâm. Lần này lại về quê, có phải chứng minh đã quá thương tâm đến không có biện pháp ở lại chỗ có hồi ức không tốt sao?
Ở trong suy đoán bất an, Lam Phi quyết định đi về quê Lăng Vũ một chuyến. Hắn hiện tại đã không còn bởi vì mình đối với Lăng Vũ không giống bình thường mà mê mang. Bởi vì hắn biết mình đối với Lăng Vũ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nhìn thành quả một buổi trưa của mình, Lăng Vũ vui mừng cười cười, sau đó nhìn về phía hai khuôn mặt hiền từ trên vách tường. Lăng Vũ đích xác muốn tỉnh táo. Chết chỉ là hành vi của một kẻ yếu đuối. Mà bản thân là một người đàn ông, một người đã trưởng thành không nên có hành vi của kẻ hèn yếu.
Buông giẻ lau trong tay, Lăng Vũ đi tới phòng khách, ngồi lên sô pha nghĩ kế tiếp nên làm cái gì.
"Leng keng! "
Thời điểm Lăng Vũ đang dựa vào sô pha nghỉ ngơi, cửa truyền đến tiếng chuông.
Đột nhiên chuông cửa vang lên làm Lăng Vũ thoáng chần chờ một chút, sau đó mới đứng lên đi tới cửa mở ra. Thấy người đứng ở cửa, Lăng Vũ hơi cả kinh.
Không rõ người này sao đến nhà mình, hơn nữa mình vừa mới về đến nhà không bao lâu. Tên âm hồn này cũng quá linh thông đi!
"Làm gì? Nhìn thấy tôi có phải thực kinh ngạc hay không? Không thể tưởng được à!"
Lam Phi trước sau như một mang theo ngữ khí cà lơ phất phơ nói chuyện cùng Lăng Vũ. Nhưng Lăng Vũ làm hắn cảm thấy có chút không thích hợp. Tuy rằng vẫn là bộ dạng ngây ngốc, nhưng đôi mắt đỏ cùng chỗ sưng trên mặt do bị người đánh.
Biểu hiện này khẳng định đã trải qua cái gì?
"À, tôi không nghĩ tới người đến sẽ là cậu! Vào đi!"
Lăng Vũ không có giống bình thường, nổi giận vô lý đối với Lam Phi, bởi vì đã không có tâm tình.
"Từ từ! Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì anh biến thành dáng vẻ này?"
Lam Phi đau lòng xoa mặt Lăng Vũ, sau đó nhìn Lăng Vũ, hy vọng có thể nghe một lời giải thích.
Lam Phi có hành động này làm Lăng Vũ có chút không thích ứng. Cái này làm cho Lam Phi có chút xấu hổ. Vì che giấu xấu hổ, vì thế hắn liền ngẩng đầu nhìn phòng trong. Chỉ là vừa nhấc đầu, lại làm Lam Phi thấy được ảnh chụp treo trên tường đối diện.
Lam Phi kinh ngạc nhìn hết thảy, sau đó lại không thể tưởng tượng nhìn về phía Lăng Vũ, nói:
"Anh......"
Muốn nói gì, lại một câu đều nói không nên lời, Lam Phi biết vì cái gì Lăng Vũ sẽ biến thành dáng vẻ này.
Cái gì cũng không hỏi, trước mắt hết thảy đã nói cho hắn nguyên nhân. Đau lòng, hắn tiến lên ôm chặt người đang có chút run bần bật.
Thì ra đây là nguyên nhân về nhà!
"Thực xin lỗi, tôi...... tôi không biết nhà anh......"
"Không có việc gì! Vào đi! Cũng may vừa mới thu dọn một chút, bằng không bề bộn không chỗ ngồi!"
Lăng Vũ miễn cưỡng cười một chút, sau đó rời khỏi vòng tay Lam Phi, duỗi tay mời Lam Phi vào nhà.
Gật gật đầu, Lam Phi cầm lấy hành lý đi vào.
"Ngượng ngùng, nhà tôi không có trà, cho nên chỉ có thể rót một ly nước sôi để nguội!"
Lăng Vũ biết đối với một cậu ấm nhà giàu như Lam Phi khẳng định là thực tệ. Nhưng trong nhà đích xác không có trà hay nước gì quý, cho nên chỉ có thể như vậy.
"Không có việc gì!"
Nhìn Lăng Vũ trước mắt trạng thái tinh thần thật không tốt, Lam Phi trong lòng đột nhiên co rút đau đớn. Hắn rất muốn đem người trước mắt đang làm bộ kiên cường, ôm vào trong lòng an ủi. Nhưng hắn lại phát hiện chính mình thế nhưng không biết nói gì.
Vốn tưởng rằng bởi vì Bách Tiêu rời đi nên Lăng Vũ thương tâm về nhà, lại không ngờ rằng gia đình Lăng Vũ đã xảy ra biến cố lớn như vậy. Đối với một người con mà nói, đây là đả kích rất lớn.
Muốn an ủi người trước mắt, nhưng không biết làm gì, hắn đích xác không biết nói từ đâu, vì thế chỉ có thể ngồi nhìn Lăng Vũ.
Bị Lam Phi nhìn chằm chằm, làm Lăng Vũ cảm thấy có chút không thoải mái. Dù sao hiện tại rất là chật vật, nếu không phải bởi vì đối phương là khách, Lăng Vũ khẳng định sẽ không ngồi ở nơi này. Lăng Vũ liền tìm một đề tài phá vỡ không khí xấu hổ.
"Cậu...... tới nơi này có chuyện gì sao?"
Lam Phi đang không biết như thế nào cho phải, đột nhiên nghe được Lăng Vũ hỏi chuyện, làm hắn lập tức chột dạ đem tầm mắt đặt ở cái ly trên bàn.
Hắn không thể nói cho người này là mình bởi vì nhìn thấy Bách Tiêu chán ghét rời đi, cho nên mới cao hứng đến đây tìm người. Hơn nữa theo như bây giờ, căn bản không thích hợp nói câu đó.
Lam Phi lại một lần nữa bởi vì người trước mắt mà sinh cảm giác không biết làm sao. Hắn không biết hiện tại nên trả lời như thế nào. Hơn nữa mục đích lần này hắn tới chính là muốn người này đi theo hắn trở về.
Bất quá theo tình huống như bây giờ, tựa hồ rời đi cũng không phải vấn đề. Dù sao Lăng Vũ không có khả năng ở luôn nhà mà không đi làm việc! Chỉ là Lăng Vũ sẽ trở lại thành phố cũ sao? Hơn nữa cũng không biết Lăng Vũ có tính toán khác hay không. Nếu có tính toán khác, vậy nên làm cái gì đây?
Lăng Vũ có chút nghi hoặc nhìn Lam Phi.
Câu hỏi của mình khó trả lời như vậy sao?
"Không có tiện nói vậy thì thôi! Cậu chắc còn chưa có dùng bữa, vậy ở lại này ăn cơm. Dù sao tôi cũng một mình. Coi như... Coi như ăn cùng tôi cho vui!"
Giờ phút này thật cần có người bên cạnh, dù là lẳng lặng ngồi cũng thấy thỏa mãn!
"A! Được đó, tôi vốn tính toán ở vài ngày!"
Lam Phi nói lập tức khiến cho Lăng Vũ chú ý, nhìn về phía hắn. Lăng Vũ không biết hắn vừa rồi nói câu kia là có ý tứ gì.
Chẳng lẽ Lam Phi là tới tìm mình sao?
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lăng Vũ, Lam Phi quyết định đem mục đích mình tới nói ra.
"Tôi lần này tới là tìm anh. Mục đích chính là hy vọng anh có thể cùng tôi trở về!"
Lam Phi một hơi nói xong, sau đó lẳng lặng chờ Lăng Vũ đáp lời. Chỉ là hắn tâm lại không phải như mặt ngoài bình tĩnh, mà là khẩn trương không ngừng.
Nghe được Lam Phi nói, Lăng Vũ càng thêm nghi hoặc, cảm thấy mình có trở về thành phố đó hay không cùng Lam Phi có quan hệ gì. Hơn nữa Lăng Vũ cũng có tính toán rồi, muốn ở nhà, sau đó tìm công việc tại địa phương. Nhưng nhìn đến Lam Phi vẻ mặt chờ mong, vốn luôn mềm lòng, Lăng Vũ lại bắt đầu do dự.
Nhìn mặt lộ vẻ khó xử của Lăng Vũ, Lam Phi lập tức hơi chùng xuống. Hắn biết người trước mắt không muốn cùng mình trở về. Bất quá hắn sẽ không bức quá gấp, dù sao hắn cũng không tính toán lập tức về nhà. Trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một thời gian, đến lúc đó hỏi lại cũng không chậm.
"Không có việc gì, không cần trả lời gấp. Dù sao tôi cũng chưa có về ngay. Chờ ngày tôi trở về anh lại nói đáp án đi!"
Lam Phi nói làm Lăng Vũ thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại xin lỗi nhìn về phía Lam Phi. Nghĩ đến vừa rồi mình nói phải làm cơm mời Lam Phi ăn, Lăng Vũ liền lập tức đứng dậy nói:
"Cậu ngồi chơi, tôi đi nấu cơm"
Nói xong, Lăng Vũ liền đi phòng bếp. Mà Lam Phi sau khi Lăng Vũ rời đi, tức khắc thở ra một hơi, ngã xuống nằm trên sô pha.
Vừa rồi ở thời điểm đối mặt, hắn thế nhưng rất khẩn trương.
Trời ơi! Lam thiếu gia trường hợp nào chưa thấy qua, lại ở trước mặt người này sinh ra cảm xúc khẩn trương. Xem ra mình thật là bị người này bắt lấy gắt gao rồi!
Nghĩ vậy, Lam Phi cũng không giống lúc trước lộ ra bực bội, mà là hơi hơi cong lên khóe môi, lộ ra một nụ cười vô cùng ôn nhu.