Vĩnh Trình hừ lạnh một tiếng liền xoay người đi ra ngoài, cửa lớn nhà trọ bị đóng sầm mạnh lại, Lâm Mộ Thiên sững sờ tại chỗ, trong lòng hắn tức giận, chỉ tiếc rằng hiện tại ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, Lâm Mộ Thiên ngã xuống nền nhà nhìn lên trần.
Trước mắt hắn hiện ra hình dáng của người bạn gái Tâm Nghi, hắn bắt đầu lo lắng, cuộc sống của hắn cùng Tâm Nghi có thể đã bị ảnh hưởng hay không.
Hồi lâu sau, Lâm Mộ Thiên thong thả đứng lên, hắn ngồi lên sô pha, mở tv, xem tin tức giải trí hôm nay, thuận tiện gọi điện thoại cho Tâm Nghi hỏi thăm một chút tình hình hiện tại, có bị phóng viên quấy rầy hay không, Tâm Nghi vẫn chỉ là một người đi làm bình thường, tuy rằng không đẹp lắm, cũng không phải xuất chúng, nhưng là cô thực đặc biệt, bởi vì là cô gái mà Lâm Mộ Thiên hằng thích.
Nghĩ đến đó, Lâm Mộ Thiên gọi điện thoại cho Tâm Nghi, trong điện thoại truyền đến tiếng "đô đô", trên màn hình phát chương trình mấy hôm trước hắn được phỏng vấn, điện thoại vang lên hai liền lập tức thông.
"Là Lâm Mộ Thiên à?" Đầu bên kia điện thoại, truyền đến thanh âm không quá lưu loát, Tâm Nghi có chút lắp bắp, tiếng cũng không rõ lắm, nhưng Lâm Mộ Thiên cho đến bây giờ cũng không để ý, cái hắn thích chính là nụ cười ngây thơ của Tâm Nghi.
"Đúng vậy." Lâm Mộ Thiên cúi đầu đáp lại, hắn không biết nên hỏi chuyện gần đây của Tâm Nghi thế nào, hắn là kẻ có cảm tính, hắn trong lòng khó chịu, cảm thấy được không hiểu được lòng của Tâm Nghi, hắn xuất hiện có thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của Tâm Nghi, như vậy là không tốt, hắn không muốn rước đến phiền phức cho người bên cạnh.
Bởi vì Lâm Mộ Thiên là người của công chúng, đi đến đâu cũng có người chú ý, hắn không muốn mang đến phiền toái cho Tâm Nghi.
"Anh.... Anh không cần.... không cần lo lắng cho em.... em.... em mấy ngày nay cũng có đọc tin, cũng... cũng có phóng viên đến truy vấn em, em chỉ nói chúng ta.... chúng ta là bạn tốt, trước kia lúc còn đi học.... lúc còn đi học biết nhau." Thanh âm của cô có vẻ rất cao hắng, không có nửa điểm khổ sở hay trách cứ, "Lâm.... Lâm Mộ Thiên anh đừng tự trách mình, cứ cố gắng... làm việc."
Giờ phút này, hắn có thể tưởng tượng đến nụ cười tinh khiết của Tâm Nghi.
"Em không trách anh chứ? Bởi vì anh không thể công khai quan hệ của chúng ta." Thanh âm của Lâm Mộ Thiên có vẻ thực mệt mỏi, cũng thực vô lực, nhưng là hắn chờ mong đáp án, hắn cũng không biết bản thân vì sao lại hỏi vấn đề này, hắn chỉ là muốn xác định.
"Không... không sao, công việc của anh.... quan trọng hơn."
"Vài ngày nữa anh.... lại gọi điện, cuối tuần này là sinh nhật em, sẽ xin phép để đến chỗ em." Gương mặt mệt mỏi của Lâm Mộ Thiên lộ ra nụ cười vui sướng, "Trời lạn, chú ý mặc nhiều quần áo." Hai người tiếp tục trò chuyện, cho đến khi Lâm Mộ Thiên đi ngủ, đối phương mới tắt máy.
Bên trong TV vang lên tiếng, Lâm Mộ Thiên hô hấp nhẹ nhàng ngủ trên sô pha, im lặng ngủ, trong tay còn nhẹ nhàng nắm điện thoại, ngọn đèn mờ nhạt chiếu rọi lên gương mặt, đường cong có vẻ rất nhu hòa, thành phố ồn ào phồn hoa, trong đêm nay đón chờ một trận tuyết đầu mùa.
***
Ngày hôm sau, sáng sớm Lâm Mộ Thiên đã bị người đại diện đẩy mạnh vào văn phòng tổng giám đốc, vừa vào cửa đã thấy các thành viên đã đến đông đủ, ngồi vây quanh trước bàn, tổng giám đốc ngồi ở ghế chủ tịch, thái độ nghiêm túc nhìn Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên cũng phát hiện thái độ tổng giám đốc nhìn Vĩnh Trình không giống như thế, trong ánh mắt tràn ngập cung kính cùng kính ngưỡng.
Thư Diệu cùng Nhiên Nghị mệt mỏi ngồi cạnh bàn, mà Lâm Việt im lặng ngồi bên cạnh Vĩnh Trình, Vĩnh Trình ngẩng đầu lãnh đạm nhìn Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên đi đến vị trí trống bên cạnh Vĩnh Trình, cuộc họp lúc này mới bắt đầu.
"Gần đây tiếng tăm của Lâm Mộ Thiên thực ảnh hưởng đến công ty cùng hình tượng của bốn người, Lâm Mộ Thiên cậu có gì để giải thích không?" Tổng giám đốc nghiêm túc nhìn Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên cả người chấn động, không nghĩ tới chuyện này thế nhưng kinh động đến cả công ty: "Chuyện này...." Hắn thực khó xử, giải thích cũng không rõ ràng lắm.
Vĩnh Trình nhìn vẻ mặt lo lắng của Lâm Mộ Thiên trong giờ phút này, trong lòng liền cười lạnh.
"..... Thực xin lỗi, sau này tôi sẽ cẩn thận." Lâm Mộ Thiên không thể nào giải thích.
"Cậu cũng là người thông minh, biết fan âm nhạc muốn là cái gì, cũng biết rõ lợi ích của công ty, tôi không hy vọng lần sau còn có chuyện này, tính cả lần này." Trong tay tổng giám đốc cần một tập tư liệu thật dày, đưa tư liệu cho Lâm Mộ Thiên, "Cầm lấy, đây là kịch bản cho tiết mục sắp tới để cậu chuẩn bị, chú ý trong lúc chơi trò chơi với các thành viên phải ái muội một chút, nhưng kín đáo một chút là tốt rồi." Nói xong, Tổng giám đốc gọi thư ký, đem tài liệu phân phát cho những người khác.
"Tổng giám đốc cũng không thể được không...."
cũng không thể không dùng phương pháp này lôi kéo, Lâm Mộ Thiên rất không thích như vậy, hắn không thích diễn trò trước mặt các fan, hắn không hy vọng phải dối trá với tấm lòng của fan, đổi lấy giả tình giả diễn.
"Tổng giám đốc à, anh ta không làm được, tôi không muốn hợp tác với anh ta, tôi muốn đổi lại kịch bản." Vĩnh Trình trước mặt mọi người mở miệng phản đối, tiếng "tổng giám đốc" kia, gọi đến lạnh buốt.
Lâm Mộ Thiên chỉ ngồi không nói, hắn không có thân phận phản bác ông chủ....
Hắn mấy ngày trước có xem qua kịch bản phim, nói về hắn cùng Vĩnh Trình đồng thời thích một cô gái, anh em bọn họ trở thành địch nhân.... Tuy rằng không thích kịch bản này lắm, nhưng công việc là công việc, hắn đối với công việc của mình phụ trách, nhưng không nghĩ đến, hôm nay Vĩnh Trình lại phản đối.
Nhưng, như vậy cũng tốt.
"Công ty đã an bài rồi, kịch bản lần này viết rất khá, hai người các cậu có thể thuận lợi làm lành." Tổng giám đốc đổ mồi hôi nhìn Vĩnh Trình, nhưng Vĩnh Trình căn bản là không hề cảm kích.
"Đừng để tôi phải diễn trò với tên ngốc này, hay là nhường cho Lâm Việt vai diễn này đi, nhường ai đó vị trí của tôi, hay là nhường ai đó vị trí tổng giám đốc của ông." Vĩnh Trình thái độ hèn mọn nhìn về phía Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, cho rằng cái gì cũng không nghe thấy, đối với việc hắn không lên tiếng, Vĩnh Trình ngược lại càng thêm kỳ thị hắn. Vĩnh Trình nói hết ý kiến của mình, cũng không nhìn lại Tổng giám đốc cùng các thành viên, một mình phá cửa đi ra khỏi phòng họp.