Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 191

Y đi rất gấp, suy nghĩ lại hỗn loạn, Nhiên Nghị vốn muốn y đi tới thác nước bên kia chờ, nhưng hiện tại y đã đi lạc mất, y cũng không biết rốt cuộc mình đã đi bao lâu rồi.
Thẳng đến khi……


Nhiên Nghị người đầy máu đứng ở trước mặt y, Nhiên Nghị một tay đỡ thân cây, thở hồng hộc nhìn y. Trên quần áo Nhiên Nghị có vết máu đỏ sẫm, hai tròng mắt rét lạnh như một đôi băng phách gắt gao nhìn chằm chằm y vẻ mặt kích động.


“Cậu…… Cậu……” Lâm Mộ Thiên cũng không mở miệng được, y ngơ ngác nhìn Nhiên Nghị, ngay cả ngón tay cũng đang run rẩy.


“Tôi không phải bảo anh ở bên kia chờ tôi sao, anh chạy loạn làm gì?” Nhiên Nghị chậm rãi bức y lui về sau, bức y tựa vào đại thụ. Y cảm thấy Nhiên Nghị giờ phút này thật đáng sợ, bỗng y nghe Nhiên Nghị dùng giọng nói ôn hoà, cũng coi như không phải chất vấn hỏi y: “Anh muốn chạy trốn?”


“Không.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu, sau đó khẩn trương hỏi hắn, “Hai người kia đâu? Cậu đem bọn họ làm sao rồi? Bọn họ……” Y quả thực không dám hỏi tiếp nữa vì y ngửi thấy trên người Nhiên Nghị có cỗ hơi thở máu tanh khiến y không dám đoán lung tung.


“Lão tình nhân của anh ra giá ba triệu mua mạng của tôi, hắn đối với anh thật đúng là tốt, vì anh, hắn còn dám làm như vậy với tôi.” Nhiên Nghị bắt lấy hai cổ tay y. Nhiên Nghị mỗi lần nói một chữ thì dựa vào y gần thêm một chút, thẳng đến khi đôi môi luôn thổt ra ác ngôn ác ngữ kia của Nhiên Nghị dán lên đôi môi hơi lạnh của y, hơi thở Nhiên Nghị hơi suyễn giống như muốn tổn thương da thịt y.


“Tôi không có lão tình nhân nào……” Y bị Nhiên Nghị hôn nên chỉ có thể đem lời nói ngậm ở trong miệng hàm hồ nói ra một câu. Tuy rằng ngoài miệng y nói như vậy, nhưng y biết giọng điệu của Nhiên Nghị rõ ràng đang nói Thanh Dương.
“Thanh Dương của Thanh bang.”
“ Uhm……”


Nhiên Nghị cắn đôi môi y, hôn lên thật mạnh, hơi thở nóng rực giống như muốn cắn nuốt y. Thân thể Nhiên Nghị trở nên nóng bỏng dán lên thân thể hơi lạnh của y, đầu lưỡi nóng cháy cùng lạnh lẽo giao triền quấn quít lấy nhau. Nhiên Nghị cảm thấy hôn như vậy cũng không đủ, miệng Lâm Mộ Thiên lạnh lẽo ướt át làm cho hắn cảm thấy rất thoải mái, hắn không chán ghét cảm giác này. Hắn chưa bao giờ cảm thấy hôn ai mà có tư vị “ngọt lành” như vậy, làm cho hắn có chút không muốn buông ra.


Lâm Mộ Thiên giãy dụa đẩy hắn ra, vừa rồi hắn đánh với hai người kia thật lâu, khiến cho hiện tại có chút vô lực nên mới để cho Lâm Mộ Thiên thừa cơ dễ dàng đẩy hắn ra như thế.


“Hai người kia đâu?” Lâm Mộ Thiên nhìn về phía sau, phát hiện hai gã vệ sĩ kia không cùng đến, giờ phút này, giọng y đang run run.


“Lo chính mình đi, đừng quan tâm những người khác.” Nhiên Nghị mỏi mệt nói xong liền đỡ thân cây ngồi dưới đất nghỉ ngơi, thẳng đến khi hắn hơi thở ổn định, ánh mắt cũng khôi phục lãnh đạm như xưa.
Lâm Mộ Thiên đứng ở bên cạnh đi cũng không được, ở cũng không xong, thập phần khó xử.


Nhìn ra băn khoăn và lo lắng trong lòng y, Nhiên Nghị mới không chút để ý liếc y một cái, khôi phục tư thái cười nhạo: “Anh có thể yên tâm, hiện tại tôi không có khí lực chạm anh.”


Nhiên Nghị bị gió lạnh thổi trúng hơi thanh tỉnh, hắn mặc áo đơn ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Nơi này đâu đâu cũng đều là lá cây, mỗi bước đi đều phát ra tiếng lá khô bị nghiền nát.


Hiện tại hắn có chút hối hận vừa rồi bốc đồng hôn Lâm Mộ Thiên, hắn đúng là khát cầu thân thể Lâm Mộ Thiên, nhưng cũng không cần phải hôn môi đi!!! Ý thức được chuyện này làm cho hắn hoài nghi hành động của mình, đầu óc hắn khẳng định là mê muội rồi mới có thể như vậy. Hắn cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, chờ toàn bộ bình phục lại sau, hắn mới tìm một hồ nước tẩy đi vết máu trên người.


Lâm Mộ Thiên đứng ở bên bờ, tâm tình lại thập phần không yên.
Nhiên Nghị giết người…… (bị Nhiên ca giết là may đấy, Thanh ca mà biết 2 gã đó muốn làm j thúc chắc bị chặt thành nhiều khúc đem nấu lắm à >”<)


Nhưng Nhiên Nghị lại cứ như chưa phát sinh chuyện gì, dẫn y đi tiếp. Cũng không biết đi mấy ngày, rốt cục thấy được quốc lộ, tâm tình cả hai mừng như điên _ tìm được quốc lộ cũng có nghĩa tìm được lối thoát. Nhiên Nghị đã tới bên này mấy lần, dựa vào trí nhớ hắn đi về phía trước, rốt cục sau khi đi một đoạn hai người thấy một thị trấn.