Đại Quốc Tặc

Chương 311: Còn tanh mùi máu

Nghe được đám dân chúng thê thảm gào thét, nhìn đến lần lượt từng khuôn mặt hiện đầy vẻ thương tâm đến cực điểm, nguyên bản bởi vì vây giết toàn diệt mấy chục quân sĩ dị tộc chạy ra thôn trang mà cao hứng vui vẻ, đám người Giang Long đều không khỏi cảm thấy trầm xuống.

Chỉ cần có chiến tranh, sẽ có tử vong!

Quân nhân thì còn đỡ.

Da ngựa bọc thây, chiết kích trầm sa, này là số mệnh cuối cùng của quân nhân.

Nhưng tàn sát dân chúng tay không tấc sắt, thì khiến cho người người oán hận rồi!

Lúc Giang Long cưỡi Tuyết Nguyên phi nhanh tới thôn trang, đã có mười mấy dân chúng bị chết dưới loan đao và lang nha bổng của quân sĩ dị tộc.

Đợi cho quân sĩ dẫn theo chạy tới, quân sĩ dị tộc bối rối, chia ngả chạy trốn.

Tuy rằng Giang Long hét lớn, khiến đám dân chúng nhường đường, không cần tiếp tục tạo thành thương vong vô tội, nhưng bởi vì lúc trước có thân nhân bị giết, cho nên vẫn đang có mấy người nam tử liều chết chống lại, nên không lui lại.

Bọn họ điên cuồng mạnh mẽ múa may mộc côn trong tay, muốn ngăn lại toàn bộ quân sĩ dị tộc.

Chờ đợi viện binh tìm đến, tướng địch đã tiêu diệt giết chết toàn bộ người muốn báo thù cho thân nhân.

Kết quả sau cùng, là thây ngã mặt đất.

Huyện Hạ Vũ gần đây thường xuyên gặp phải mã phỉ và quân đội dị tộc đánh cướp, bên trên phái người chuyên môn truyền tin chung quanh.

Thôn trang nhỏ này cũng nhận được tin, lúc này mới phái người ở cửa thôn canh gác.

Người canh chừng nhìn đến có quân đội dị tộc đột kích, đều kêu tất cả các thôn dân đi ra làm thành vòng chống cự.

Nếu là chống cự, người phía bên ngoài tất nhiên đều là nam tử.

Cho nên mười mấy dân chúng thôn trang chết trận, đều là nam tử trưởng thành.

Người già, phụ nữ, trẻ con đều ở cuối cùng, chỉ bị một chút kinh hãi.

Lý Chính thấy đám người Giang Long đi vào, khẩn trương tiến lên tiếp đón, hỏi một lượt, mới biết được tiểu tướng vô cùng trẻ tuổi dũng mãnh phi thường chạy tới trước nhất chính là Huyện lệnh Linh Thông.

Huyện lệnh là chí tôn, không ngờ tự mình dẫn theo trường thương chém hơn mười quân sĩ dị tộc!

Hơn nữa là một thân một mình chạy tới trước.

Nếu lại chậm một hồi, khẳng định sẽ có nhiều thôn dân bị giết hơn nữa.

Lý Chính dẫn theo các bà con, đều hướng tới Giang Long quỳ xuống dập đầu, cảm tạ đại ân cứu mạng của Giang Long.

Giang Long làm quan tại niên đại này đã lâu, đã quen với việc đám dân chúng dập đầu, lướt qua mọi người, đi vào chỗ đặt thi thể.

Nhìn vô số cỗ thi thể không trọn vẹn không được đầy đủ, Giang Long nắm tay thật chặt.

- Quét dọn xong chiến trường chưa?

Đồ Đô nghe vậy đáp:

- Sắp rồi.

- Quét dọn xong chiến trường, cho bọn họ đều tới nơi này nhìn một lần.

Giang Long lại nói.

- Vâng.

Sau nửa canh giờ, chiến trường quét dọn xong.

Sau đó các quân sĩ phụng mệnh lệnh của Giang Long, xếp thành một đội, một đám đi vào trong tiểu viện.

Mục đích của Giang Long rất đơn giản, lúc trước nhìn đến rất nhiều quân sĩ và địch đối trận, có chút khẩn trương sợ hãi.

Cho nên để cho bọn họ tới nhìn một cái, nếu nương tay, người chết sẽ là chính mình.

Chiến trường, có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất thay đổi một người.

Nhìn đồng bạn, chiến hữu, thân nhân, hảo huynh đệ bên cạnh, một đám chết ở trước mặt, sẽ khiến người biến thành phẫn nộ, oán độc, ác nghiệt, thậm chí cuối cùng là chết lặng.

Hà Bất Tại dạy dỗ những dân tráng này, không phải chức vị chính là quân sĩ, về sau cơ hội ra chiến trường, cũng sẽ không nhiều lắm.

Dù sao những dân tráng này, chức trách chủ yếu là thủ vệ thị trấn Linh Thông.

Ra chiến trường ít, như vậy bọn họ không thể nhận được rèn luyện thực sự.

Hiện tại để cho bọn họ nhìn thi thể đám dân chúng một cái, để cho bọn họ càng thêm căm hận đối với quân sĩ dị tộc và mã phỉ.

Như vậy trong chiến đấu sau này, bọn họ mới có thể thực sự phát huy ra thực lực của chính mình.

Đương nhiên, trong những dân tráng này khẳng định cũng vẫn sẽ có người mềm lòng, đến lúc đó cũng sẽ bị đào thải.

Chiến trường chém giết, ngoại trừ cá nhân vũ dũng ra, cũng là để kiểm tra nội tâm mạnh mẽ của một người.

Nội tâm quá yếu ớt, không muốn giết người, hoặc là không dám giết người, kết cục cuối cùng, tất nhiên là chết ở dưới đao của địch nhân.

Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, còn có đám người Tần Vũ, suy nghĩ qua, liền hiểu rõ dụng ý của Giang Long.

- Đây đều dân chúng Đại Tề, bọn họ vất vả lao động, dưới mặt trời chói chang cày bừa vụ xuân thu hoạch vụ thu, mỗi năm trôi qua cũng chỉ muốn ấm no mà thôi, điều bọn họ muốn đơn giản vậy thôi, nhưng cố tình có sài lang ác hổ, chạy tới đốt giết đánh cướp...

Ngoại trừ nhìn, cũng phải nghe.

Giang Long dõng dạc, khiến những quân sĩ này ai nấy nhiệt huyết sôi trào.

- Đều dẫn tất cả tù binh tới!

Thấy đã cổ vũ sĩ khí xong, Giang Long ra lệnh một tiếng.

Khi quét tước chiến trường, phát hiện có nhiều quân sĩ dị tộc chỉ bị thương, vẫn còn sống.

Bao gồm cả tiểu đầu mục dị tộc bị Giang Long đâm rơi xuống ngựa, tuy rằng trước ngực bị đâm thủng, mất máu quá nhiều sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn nhưng còn thở phì phò.

Tổng cộng chín người, đều bị quân sĩ lôi đi lên.

Chín người này tất cả đều môi xanh tím, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Ánh mắt Giang Long lạnh lùng, nhất loạt đảo qua trên mặt những người này.

Đúng lúc này, tiểu đầu mục kia cố hết sức mở miệng, lầm nhầm nói vài câu.

Vì thế Giang Long liền khẽ nhíu mày, bởi vì hắn nghe không hiểu.

Nơi này là biên cương mảnh đất giáp giới với địa bàn dị tộc, người biết nghe ngôn ngữ dị tộc rất nhiều, một người quân sĩ tiến lên phiên dịch.

Giang Long nghe hiểu, buồn cười một trận.

Hoá ra này tiểu đầu mục không muốn chết, muốn dùng tiền vàng chuộc cái mạng nhỏ của mình.

Đồng ý năm trăm lượng bạc, hai mươi thất chiến mã.

Những quân sĩ dị tộc khác nghe vậy, cũng đều mở miệng.

Một đám đều là muốn dùng tiền mua tính mạng của bản thân.

Không có bạc có thể lại đi kiếm, nhưng mất mạng nhỏ, cái gì cũng hết.

Ra giá cao có thấp có, không có cao hơn tiểu đầu mục kia, thấp cũng có trăm lượng bạc, bảy tám thất chiến mã.

Đám dân chúng vây xem sau khi nghe được, đều đưa mắt chuyển qua trên mặt của Giang Long.

Trong ánh mắt rất nhiều dân chúng, đều lộ ra thù hận thấu xương.

Vì thân nhân của bọn họ mới chết không lâu.

Chính là bị đám người dị tộc trước mắt này gây ra, là đao phủ sát hại thân nhân của bọn họ!

Nhưng không ai dám ra tiếng.

Tuy rằng luật pháp triều đình quy định không thể mua bán tù binh dị tộc, nhưng bí mật, vẫn đang có rất nhiều người đồng ý cho tù binh tự chuộc thân.

Chỉ cần giá cả thích hợp, cho dù là vương công quý thân dị tộc bị bắt, cũng đều có thể chuộc lại bản thân mình.

Đại đa số tướng lĩnh và quân sĩ Đại Tề tiến hành giao dịch, bọn họ cũng căm hận người dị tộc.

Nhưng trong tay có tiền, mới có thể nuôi sống gia đình.

Cho nên biết rõ để người dị tộc tự chuộc thân, là thả hổ về rừng, nhưng cũng vẫn làm buôn bán đó.

Loại giao dịch này là một trong rất nhiều tài lộ kiếm tiền của võ tướng và các quân sĩ.

Đám dân chúng biên cương phần lớn đều có nghe thấy.

- Tự chuộc thân?

Giang Long cười lạnh một tiếng, đưa tay chỉ vào thi thể hơn mười người dân chúng:

- Bọn họ cũng muốn tự chuộc thân, có thể một lần nữa sống lại, các ngươi đã cho cơ hội chưa?

Quân sĩ hiểu dị tộc ngôn ngữ kia lập tức phiên dịch cho đám người tiểu đầu mục nghe.

Những người này càng thêm hoảng sợ.

- Các ngươi là một đám ác lang chỉ biết đánh cướp, bạc trong tay các ngươi, nguyên bản chính là đoạt từ dân chúng Đại Tề chúng ta đấy, dùng tiền của chúng ta, mua về tính mạng của các ngươi?

Giang Long thanh sắc đều mãnh liệt:

- Chờ các ngươi sau khi trở về dưỡng tốt thương thế, lại cưỡi ngựa đến đoạt bạc của chúng ta?

Thanh âm vừa mới rơi xuống đất, đám dân chúng vây xem liền không kìm lòng nổi lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

- Bản quan sao có thể để các ngươi như ý?

Quân sĩ lại phiên dịch sang, những quân sĩ dị tộc này càng thêm sợ hãi.

Một đám đều kêu la.

Không cần quân sĩ phiên dịch, Giang Long cũng có thể đoán được, ở trước mặt tử vong, những tên dị tộc nhát gan đã bị dọa vỡ mật.

Tăng giá tăng giá tăng giá nữa, chỉ cầu có thể còn sống trở về.

Roẹt!

Giang Long đột nhiên ra tay, rút bảo kiếm bên hông Phàn Nhân đứng bên cạnh ra.

Kiếm quang chợt lóe, đã nhập hầu.

Một quân sĩ dị tộc hai mắt trừng lớn, miệng ôi ôi vang lên, chết không nhắm mắt.

Chẳng ai ngờ rằng, Giang Long lại đột nhiên ra tay.

Mãi đến Giang Long rút bảo kiếm ra, tên quân sĩ kia từ quỳ, đến nghiêng người ngã xuống, mọi người mới phản ứng kịp.

Ánh mắt của mọi người nháy mắt đều dính trên người của Giang Long.

Trong ánh mắt đám dân chúng, có vui bất ngờ, bởi vì Giang Long dùng hành động tỏ vẻ, sẽ không để cho quân sĩ dị tộc tự chuộc thân.

Những kẻ thù giết thân nhân, đều sẽ chết ở chỗ này.

Cũng có kính sợ.

Giang Long ra tay quyết đoán, không chút do dự, giết người không chớp mắt.

Trong lòng các quân sĩ bốn phía còn lại thì đột nhiên nhảy dựng, trong mắt khiếp sợ bội phục không thôi.

Xuất thủ của Giang Long, bất ngờ.

Biết được những người dị tộc đưa ra giá rất cao, nếu đổi thành bọn họ, bọn họ không nhất định có thể chịu được sự hấp dẫn của bạc.

Mâu quang Phàn Nhân chợt lóe, thấy Giang Long không tham tiền, cho là mình theo đúng người.

Y cũng định trường kỳ ở bên cạnh Giang Long làm việc.

Các quân sĩ dị tộc quỳ trước mặt, càng thêm lớn tiếng kêu to.

Một đám hoảng sợ không ngừng, thanh âm khàn khàn, có tiếng tăng giá nữa, cũng có lớn tiếng cầu xin.

Thân hình cao lớn của tên tiểu đầu mục, cũng đã run rẩy lên.

Ánh mắt Giang Long sắc nhọn, quét tiểu đầu mục một cái, mười mấy dân chúng chết trận kia, có mấy người là bị trọng binh khí giết chết.

Mà bọn quân sĩ dị tộc này, chỉ có một mình tiểu đầu mục sử dụng trọng vũ khí là Lang nha bổng.

Cảm nhận được sát khí thản nhiên trên người Giang Long, mặt tiểu đầu mục lộ ra tuyệt vọng.

Keng!

Nhưng mà Giang Long lại trả kiếm vào vỏ.

Ngay sau đó, Giang Long đột ngột xoay người rời khỏi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng vang lên:

- Để đám dân chúng tự mình báo thù!

Rồi hạ lệnh cho các quân sĩ:

- Các ngươi đều ở lại đứng ngoài quan sát.

Đám người Giang Long mới vừa đi ra cửa viện, một đám đám dân chúng liền xông tới, quyền đấm cước đá đối với quân sĩ dị tộc.

Các quân sĩ dị tộc rên rỉ đau đớn, lăn lộn trên mặt đất.

Chỉ chốc lát, đã có người miệng mũi đổ máu, cả người co giật.

Tiểu đầu mục lúc trước giết nhiều dân chúng, thân nhân người chết đã sớm nhìn chằm chằm gã.

Ánh mắt giống như độc xà kia, khiến tiểu đầu mục kinh hồn táng đảm.

Trước kia gã chỉ coi đám dân chúng này như súc vật, là một đám cừu, muốn cướp liền cướp, muốn giết cứ giết.

Cho tới giờ khắc này, mới phát hiện những con cừu này không ngờ răng nanh cũng dài.

Những người này nhào lên, chẳng những quyền đấm cước đá, thậm chí còn có người dùng răng nanh cắn xé.

Dường như không như vậy, không thể hoàn toàn giải phóng căm hận trong lòng.

Tiểu đầu mục rớt cái mũi, tai phải đã bị đứt...

Mắt cũng bị móc ra.

Rốt cục, không hề lăn lộn trốn tránh.

Nghe được bên người truyền đến từng đợt kêu thảm thiết thê lương, Giang Long hít sâu một hơi.

Hắn đương nhiên sẽ không mềm lòng.

Trên chiến trường, sẽ có người chết.

Không là địch nhân chết, thì chính là mình chết.

Phàn Nhân lúc này rút ra bảo kiếm bên hông, nhè nhẹ lau sạch kiếm vết máu trên đó.

Giang Long không khỏi nhớ tới hai câu thơ.

Giết hết trăm vạn binh Giang Nam, bảo kiếm bên hông còn tanh mùi máu.

Là sau khi Chu Nguyên Chương đại chiến Bà Dương Hồ, Chu Nguyên Chương lấy ít thắng nhiều đánh bại trăm vạn đại quân Trần Hữu Lượng.

Ngày hôm sau vi hành tới một ngôi chùa, chủ trì thấy sát khí rất nặng, liền muốn giải sát khí này, thăm hỏi tính danh.A3yse0Ghr9obOnZSjqFTd52R8 - Chu Nguyên Chương viết một bài thơ trên vách tường ngôi chùa, cười to mà đi.

Lúc này Chu Nguyên Chương đã đánh bại Trần Hữu Lượng, đã có bình định Vũ Nội, vừa xem chí hướng thiên hạ, bên trong câu thơ luôn để lộ ra khí chất vương giả.

Sau hai câu là lão tăng không nhìn được anh hùng hán, chỉ để ý nhao nhao hỏi tính danh.

Lúc này Giang Long, nghĩ đến thơ này, hào khí cũng tỏa ra.

Đương nhiên, cùng với thời điểm Chu Nguyên Chương lúc đó thì không so được.

Khi Chu Nguyên Chương làm thơ này, là đã đánh bại Trần Hữu Lượng, có căn cứ địa phương của mình.

Có hùng tâm, cũng có dã tâm!

Phóng nhãn thiên hạ, tranh giành giang sơn.

-----------oOo----------