Đại Quốc Tặc

Chương 310: Thuấn sát

Giang Long xuất một thương này vô cùng khéo léo, từ dưới lên trên, mũi thương điểm vào Lang nha bổng.

Lang nha bổng lập tức bị lay động di chuyển đi nửa thước.

Tiếp theo Giang Long rất nhanh ngã ngửa trên lưng Tuyết Nguyên.

Lang nha bổng gần như là quét ngang qua sát da đầu của Giang Long.

Tiếp theo Giang Long lại ra thương, một thương đâm ngay vào trên lồng ngực rộng lớn của tiểu đầu mục dị tộc, tạo ra một cái lỗ thủng.

Vô cùng phù hợp với đặc điểm công kích của Hình Ý thương.

Hình Ý thương lấy công kích đối thủ vùng ngực bụng làm chủ đạo, ngực bụng diện tích lớn, tỉ lệ chính xác tất nhiên cao hơn.

Ngực bụng cũng là bộ vị yếu hại của con người, bị mũi thương đâm vào, trên cơ bản chính là sẽ mất đi sức chiến đấu.

Với trình độ chữa bệnh của niên đại này, thương thế như vậy, khả năng chữa khỏi cũng không lớn.

Tiểu đầu mục không nghĩ tới, tiểu tướng trước mắt, chỉ cần một hồi đã làm cho mình bị thương nặng.

Một phát này tuy rằng khiến tiểu đầu mục mất đi sức chiến đấu, nhưng cũng không lập tức tắt thở bỏ mình.

Tiểu đầu mục trừng lớn hai mắt, theo bản năng buông Lang nha bổng, tùy ý Lang nha bổng rời tay bay ra ngoài đập vào trên tường đất ven đường.

Hai tay muốn cầm cán thương trước ngực.

Nhưng lúc này Giang Long đã rất nhanh rút thương trở về.

Mũi thương rời khỏi ngực tiểu đầu mục, từng đợt máu tươi bắn chảy ra ngoài.

Tiểu đầu mục cố hết sức dùng hai tay, ngăn chặn miệng vết thương trước ngực.

Nhưng giữa kẽ ngón tay, máu chói mắt vẫn không ngừng chảy ra.

Mà lúc này, xung quanh nháy mắt yên tĩnh lại.

Giang Long thu thương rồi cũng không lại ra tay tiếp.

Mà phía sau tiểu đầu mục có mười mấy tên quân sĩ dị tộc, thì tất cả đều là vẻ mặt không thể tin.

Ngay từ đầu Giang Long giết năm người, làm bị thương nặng hai người, là bởi vì là đánh lén, cho nên những quân sĩ này đều phẫn nộ trong lòng.

Đánh lén không tính bản lĩnh.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể tưởng được, đội trưởng không ngờ bị tiểu tướng trước mắt bắt được.

Tiểu đầu mục này ở trong tộc hơi có chút địa vị, là dũng sĩ trong bảng xếp hạng mười toàn tộc.

Hơn nữa mặc dù là dũng sĩ xếp hàng thứ nhất trong tộc, cũng không có bản lãnh một chiêu liền lấy tính mạng như vậy.

Phù phù!

Tiểu đầu mục bị trọng thương, tuy rằng vẫn cố giãy dụa, nhưng vẫn rớt xuống lưng ngựa, đập vào trên mặt đất.

Thanh âm khiếu quân sĩ dị tộc đều kinh sợ hồi thần.

Một vài quân sĩ dị tộc đứng gần Giang Long, kéo cương ngựa, bản năng lui về phía sau.

Những người khác cũng bị kinh hãi một trận, trong ánh mắt nhìn về phía của Giang Long, xen lẫn sợ hãi.

Nguyên bản trận hình đang chật chội, càng thêm hỗn loạn.

Giang Long tuy rằng một thương giết địch chấn nhiếp những quân sĩ dị tộc trước mắt này, nhưng cũng không tự đại xông lên.

Hiện giờ đang ở trên một con đường trong thôn trang, vị trí nhỏ hẹp, căn bản không có biện pháp phát huy ra mười phần mười bản lĩnh của mình.

Nếu thật là xông đi lên cùng kẻ thù chen chúc thành một đống, sợ là mạng nhỏ khó bảo toàn.

Đám dân chúng phía sau, nguyên bản nhìn thấy chỉ có một mình Giang Long, đã tuyệt vọng.

Lúc này lại sinh lòng hy vọng.

Giang Long không xông lên nữa, những quân sĩ dị tộc này cũng không dám tiến lên chém giết Giang Long.

Trong lúc nhất thời, hai phe chỉ lẳng lặng giằng co.

Giang Long nắm chặt trường thương, ánh mắt lợi hại, trên người tản ra thản nhiên sát khí.

Các quân sĩ dị tộc còn lại tất cả đều dị thường khẩn trương.

Nhất là vài tên đứng trước nhất, kiên trì đỡ đòn ánh mắt của Giang Long, thỉnh thoảng khẽ nuốt nước miếng.

Con mắt loạn chuyển, muốn tìm con đường lui.

Người dị tộc vốn tục tằn, hung hãn, tàn nhẫn, giết người không chớp mắt.

Nhưng bọn họ cũng sẽ biết sợ.

Ở trước mặt địch nhân cường đại, bọn họ đồng dạng sẽ sợ hãi, bị hù hai chân run lên.

Đã không còn ai dám tái tiếp tục công kích dân chúng trong thôn trang nữa rồi.

Song phương cũng không đứng đối diện bao lâu, từng đợt tiếng vó ngựa dồn dập, từ phương xa truyền đến.

Hoá ra không phải chỉ có một người?

Đám dân chúng kinh hỉ, thiếu chút nữa nhảy hoan hô, bọn họ được cứu trợ rồi!

Giang Long không thả lỏng, vẫn đang hết sức cảnh giác, phòng bị quân sĩ dị tộc trước mắt lại đột nhiên ra tay.

Mà tiếng vó ngựa này nghe vào trong tai quân sĩ dị tộc, giống như là tiếng trống tử vong điểm rồi.

Tiếng vó ngựa càng gần, đại biểu cho bọn họ cách tử vong càng gần.

Một vài quân sĩ dị tộc bắt đầu hoảng loạn lên.

Nhưng theo phương hướng nào chạy trốn đây?

Một con đường, bên này bị Giang Long chặn mất.

Bên kia, lại bị hơn mười người dân chúng chặn.

Hơn mười người dân chúng trong tay đều cầm vũ khí, không có khả năng xông lên là vỡ tung.

Mà Giang Long bên này, lúc trước Giang Long đánh nhau với dũng sĩ trong bảng xếp hạng mười trong tộc đã bị đâm thủng lỗ lớn trên ngực.

Vì thế đám quân sĩ dị tộc này chỉ có thể cầu may mắn, là quân nhà mình đến đây.

Nhưng kết quả, tất nhiên là làm cho bọn họ thất vọng.

Cũng sau khi nhìn thấy người đến là quân sĩ Đại Tề, những người dị tộc đó không hề ôm lấy ảo tưởng, bắt đầu phá vây.

Con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi những tên dị tộc này vốn là thiên tính hung hăng tàn nhẫn?

Một nửa hướng tới Giang Long lao đến, một nửa khác, lại giết về hướng hơn mười dân chúng phía sau.

- Các ngươi lui lại!

Giang Long lúc đang nghênh địch, hét lớn một tiếng.

Tuy rằng dân chúng trong tay đều cầm vũ khí, nhưng chỉ là gậy gộc, một phát căn bản đánh không chết người.

Mà trong tay quân sĩ dị tộc, đều quơ loan đao.

Giang Long không muốn đám dân chúng xuất hiện nhiều thương vong.

Về phần những quân sĩ dị tộc này, hoàn toàn có thể do người mình mang đến, vây đuổi giết.

Đám dân chúng nghe được thanh âm của Giang Long, phần lớn bắt đầu lui về phía sau.

Nhưng vẫn có mấy người, bởi vì lúc trước có thân nhân bị giết, cho nên liều chết chặn đường phố không lùi.

- Giết a!

- Ta đây muốn thay đại ca ta báo thù!

- Cha ta chết rất thảm!

Những người này đỏ mắt điên cuồng công kích, nhưng kết quả sau cùng, là bị người dị tộc chém đứt đầu.

Lập tức ngã xuống, lại bị vật cưỡi của người dị tộc giẫm lên một trận.

Giang Long chắn tại nguyên chỗ, đồng thời giao thủ với bốn năm tên người dị tộc, một bước không lùi.

Phía sau dân chúng còn lại thì tránh đường, cho nên những quân sĩ dị tộc thẳng hướng Giang Long, cũng vội vàng quay đầu ngựa lại bên này chạy trốn.

Bởi vì đường phố khá hẹp, thi triển không được, cho nên Giang Long không lập tức đuổi theo.

Cách vài chục bước, quay ngược lại phía sau.

Lúc đi ngang qua đám dân chúng, Giang Long mở miệng dặn dò:

- Cứu hoả trước, rồi thu thập một chút thi thể của bọn họ.

- Vâng.

Một lão nhân lên tiếng trả lời.

- Các ngươi yên tâm, bọn khốn khiếp đó, một tên đều chạy không thoát!

Nhìn trên mặt đất, thi thể đám dân chúng vô tội bị giết, Giang Long nghiến răng nghiến lợi nói.

Đám dân chúng đều lập tức liên tục cảm tạ.

Bọn họ cũng hận thấu xương lũ cường đạo dị tộc này.

Đám quân sĩ dị tộc chạy ra thôn trang, lại rơi vào một vòng vây.

Hoá ra Tần Vũ cưỡi Hắc Thụy chạy nhanh, ở vị thứ hai, đuổi sát Giang Long, đi vào cửa thôn trang liền nhìn đến Giang Long và quân sĩ dị tộc giằng co.

Y biết rằng Giang Long tính mạng không lo, nên không vọt vào đường phố, ngược lại quay trở về.

Sau đó chạy về đầu đội ngũ, tổ chức sắp xếp.

Trải qua chiến trường, bốn hộ vệ Cảnh phủ đều rất có kinh nghiệm, vì thế bảo Tần Vũ, Đồ Đô, lại mang theo vài quân sĩ thân thủ tốt xông đi vào thôn trang phía trước, hội hợp với Giang Long

Đuổi phía sau quân sĩ dị tộc phía thôn trang.

Mà đại bộ phận quân sĩ, thì bao vây ở phía sau thôn trang.

Cho nên khi đám quân sĩ dị tộc này lao ra đường phố, liền rơi vào vòng vây.

Quân sĩ dị tộc nguyên bản có năm mươi tên, kết quả bị Giang Long giết năm, lại có ba tên trọng thương, tiểu đầu mục cũng tính ở trong đó.

Chỉ còn lại có bốn mươi hai tên.

Mà không tính Đồ Đô, Tần Vũ, Phàn Nhân và ba huynh đệ Tề thị, Giang Long còn lại là ước chừng đã mang đến hai trăm kỵ binh.

Phân ra mười người cùng đám người Đồ Đô, Tần Vũ tới thôn trang phía trước, nơi này còn có một trăm chín mươi người.

Gần gấp năm lần ưu thế binh lực, vây giết đám quân sĩ dị tộc này rất đơn giản.

Đương nhiên sau khi Giang Long đi vào trong thôn trang, đám người Đồ Đô cũng đã đuổi theo tới.

Tiếp theo, liền nhìn thấy cảnh quân sĩ dị tộc bị vây vào giữa giết ngược.

Không thể không nói, Hà Bất Tại thật là rất biết dạy dỗ quân đinh, những quân sĩ khi giết người hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một ít khẩn trương.

Nhưng tuyệt đối sẽ không nương tay.

Hà Bất Tại bởi vì trị tật xấu nương tay của quân sĩ, thường xuyên khiến các quân sĩ giết chút súc vật.

Lại có nghiêm khắc trừng phạt.

Ai dám nương tay, chẳng những phải phạt chạy, hơn nữa còn sẽ đói bụng, không cho ăn cơm.

Huấn luyện phương thức như thế, làm cho các quân sĩ tiến bộ rất nhanh.

Còn có, những quân sĩ này còn học xong một chút kỵ binh chiến trận đơn giản.

Tổ hợp mấy chục người, hoặc là tổ hợp mười mấy người, xua đuổi đám quân sĩ dị tộc chạy tán loạn khắp nơi lại, rồi tiến hành vây giết.

Giang Long nhìn mà tán thưởng liên tục.

Đồ Đô cũng rất muốn gia nhập vào, nhưng đầu tiên phải bảo vệ an toàn của Giang Long.

Cương Đế Ba Khắc thì sẽ thình lình bắn thêm mấy mũi tên.

Bách phát bách trúng, không phát nào hụt.

Mỗi một tiếng cung vang, đều đã xuyên một quân sĩ dị tộc kêu thảm.

Tần Vũ và ba huynh đệ Tề thị, ánh mắt nhìn cũng tỏa sáng.

- Lợi hại!

Sau một lúc lâu, Đồ Đô vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Võ tướng càng lợi hại bị vây đến trong đó, sợ là cũng rất khó chạy đi.

- Đổi lại ngươi thì sao?

Giang Long nhiều hứng thú hỏi.

Đồ Đô lắc lắc đầu:

- Nếu là trực diện xung phong liều chết, mặc dù đối mặt mấy trăm kẻ thù ta cũng không sợ, nhưng Hà tiên sinh dạy dỗ những quân sĩ này, căn bản không cùng ngươi đánh bừa, bọn họ hơi chạm tới liền rút, khiến ngươi đánh không đến cũng đuổi không kịp.

Bọn họ làm thành một vòng tròn hoặc lớn hoặc nhỏ, không ngừng chạy trốn, ngươi muốn đuổi theo đánh một người, người khác sẽ nhân cơ hội công kích ngươi.

Nếu đổi lại ta, nếu cách đại doanh nhà mình không xa, mới có thể chạy trở về. Nhưng nếu lâm vào tử địa, sợ là nhiều nhất chỉ có thể kéo năm sáu người đệm lưng.

Vũ lực của Đồ Đô, Giang Long là vô cùng rõ ràng.

Lấy thực lực trước mắt của Giang Long, chống lại Đồ Đô thắng bại khó liệu.

Nhưng Đồ Đô lại nói nhiều nhất chỉ có thể kéo theo năm sáu người đệm lưng.

Phải biết rằng lúc trước Giang Long chỉ đánh bất ngờ, đã dễ dàng bắt bảy người.

Hơn nữa một người, có thể đỡ hơn mười người quân sĩ dị tộc mãnh liệt tấn công.

Có thể thấy được Đồ Đô đối với đám thủ hạ Hà Bất Tại dạy dỗ này, cho ra đánh giá cực cao.

Đương nhiên, đây chỉ là đối với Đồ Đô mà nói.

Đổi lại Giang Long, cũng không đến mức.

Bởi vì Giang Long cưỡi Tuyết Nguyên.

Lấy tốc độ Tuyết Nguyên, những quân sĩ mặc dù làm thành đội hình, cũng vẫn như cũ không làm gì được Giang Long.

Lấy vũ lực Giang Long và tốc độ vượt xa những con ngựa khác như Tuyết Nguyên, nháy mắt liền có thể đột phá vòng vây.

Cũng chính bởi vì có Tuyết Nguyên, lúc trước Giang Long mới dám một mình vọt vào thôn trang.

Bởi vì Tuyết Nguyên tồn tại, đã cam đoan Giang Long không cần lo lắng về tính mạng mình.

Đánh không lại, ta có thể chạy a.

Dù cũng chỉ có thể quấy rầy một chút, cũng có thể làm chậm lại tốc độ quân sĩ dị tộc vây giết đám dân chúng.

Các quân sĩ dị tộc lúc này vô cùng tuyệt vọng.

Bọn họ căn bản là chạy không được.

Vừa mới tìm được khe hở, muốn phi nhanh chạy đi, kết quả không chạy ra bao xa, cũng sẽ bị địch nhân số lượng nhiều hơn mình đuổi trở về.

Kẻ thù giống một tấm lưới, mà bọn họ chính là cá.

Một ít quân sĩ dị tộc thấy phía trước chạy không ra được, muốn lộn trở lại, lại nhảy vào đường phố.

Nhưng lúc này đường phố đã bị đám người Giang Long chắn chết rồi.

Quân sĩ dị tộc nghĩ như vậy còn chưa điều khiển ngựa chạy đến phụ cận, cũng đã trúng tên.

Thần tiễn của Cương Đế Ba Khắc, là rõ như ban ngày đấy.

Phàn Nhân hôm nay cũng không ra tay.

Hơn nửa canh giờ về sau, quân sĩ dị tộc toàn bộ bỏ mình.

Giang Long thống kê một chút, giật mình kinh hãi, bởi vì bên mình, không ngờ chỉ có mười mấy người bị chút vết thương nhẹ.

Bản lĩnh binh lính Hà Bất Tại dạy dỗ, không phải do Giang Long không bội phục.

Giang Long mệnh lệnh các quân sĩ quét tước chiến trường, chính mình thì mang theo đám người Đồ Đô trở về thôn trang.

Vẫn chưa đi tới gần, cũng đã cảm nhận được từng đợt buồn bã thảm thiết.

- Lão nhân, ngươi chết rất thảm a!

- Tam Tử, ngươi đi rồi, khiến nương về sau sống thế nào a!

- Thật sự là nghiệp chướng a, nhà lão Trương một chút đã chết hai đứa con.

-----------oOo----------