Lã Thùy Dung biện thủ đội xanh là người đầu tiên đưa ra ý kiến phản biện:
- Mọi người nghĩ xem, đợi khi chúng ta có tiền, ở nhà biệt thự, đi xe sang, nhưng mỗi ngày công tác vất vả, môi trường làm việc cạnh tranh gay gắt. Chỉ vì duy trì chi phí bảo dưỡng xe, trả tiền làm sạch hồ bơi biệt thự. Mỗi ngày mệt nhọc về nhà giúp việc mở cửa hỏi "may i help you, sir" có thấy tự do hơn được cha mẹ mở cửa hỏi "con về rồi à?"
Mọi người gật đầu ngẫm nghĩ, vấn đề này khó trả lời.
Lý Hàn thì cười lớn rất phổi bò:
- Nếu mở cửa là cô vợ xinh đẹp như đại tẩu của chúng ta thì không phải so sánh nữa rồi.
Đường Vũ đỏ mặt, Tiêu Húc thì ngầm giơ ngón cái tán thưởng Lý Hàn, đừng để vẻ ngoài của Lý Hàn đánh lừa, nếu nghĩ hắn là tên vai u thịt bắp là sai lầm lớn. Đừng quên, Lý Hàn dựa vào chân tài thực học mà thi được vào ĐH Thượng Hải, không chỉ thành tích học tập tốt mà chơi thể thao cũng rất nổi bật.
Tô Xán từng đánh giá Lý Hàn có thể xếp ngang với nhân vật như Nhạc Tử Giang của Nhất Trung, thậm chí nếu mặt đẹp trai như Nhạc Tử Giang thì còn nổi hơn nữa.
Hai bên lần lượt đưa ra ý kiến về chủ đề, vì là đang khai đề, nên không có tranh luận, đối đáp trực tiếp.
Tô Xán vừa đọc xong phần khai đề do Lưu Dương chuẩn bị kết thúc giai đoạn một, thì Lâm Lạc Nhiên không đợi Phạm Kỳ Dịch tuyên bố giai đoạn hai tranh luận trực tiếp đã đứng cười nhạt, tấn công luôn:
- Đối phương chỉ nói tới cái lợi do tài phú mang lại, dùng ví dụ khơi lên sự đồng cảm làm dẫn chứng. Dùng thứ tư duy cực đoan hóa dẫn dắt chúng ta nhìn về cuộc sống ảm đạm của người thiếu tài phú, mơ ước có tài phú để thực hiện mộng tưởng. Nhưng khiến mọi người lầm lạc, không nhắc tới trong quá trình theo đuổi tài phú, cùng với có được tài phú rồi chúng ta phải vứt bỏ bao nhiêu mộng tưởng, bị bao nhiêu sự trói buộc. Nếu tư duy phe đỏ mà vẫn cứ luẩn quẩn ở mức độ này thì tôi rất thất vọng, tôi mong đợi những luận điểm cao hơn cơ.
Vì câu này nhắm vào luận điểm Tô Xán đưa ra, nên y phải tiếp, buột miệng nói luôn:
- Chúng tôi chỉ nói mấy lời tốt đẹp mà đã bịp chụp mũ là tư duy cực đoan hóa rồi, tầm nhìn cũng hơi hạn hẹp quá đấy.
- Cái gì?
Lâm Lạc Nhiên hơi nhướng mày lên, ánh mắt bén nhọn, làm người không đủ tự tin bất giác nhé tránh.
- Chúng ta hãy phóng tầm mắt xa một chút, lấy tài phú là điều kiện tiền đề cho tự do, thậm chí là cơ sở. Tài phú là sự đảm bảo và điều kiện vật chất cho chúng ta sinh tồn và phát triển, nếu như không có nó, xã hội chúng ta sẽ ở cái thời ăn lông ở lỗ, ngay cả ăn chẳng đủ no, bị thú dữ quấy nhiễu, bệnh tật dày vò, thì tự do ở đâu ra? Nhân loại từ biết cách lấy lửa có sự phát triển tới hiện giờ là sử dụng năng lượng hạt nhân, cách mạng công nghiệp thứ nhất giúp chúng ta lên được mặt trăng, penicillin cứu giúp vô vàn sinh mệnh, tới ghép nội tạng, thậm chí sửa chữa gen, giúp chúng ta nắm được sự tự do kéo dài tuổi thọ. Tích lũy tài phú cơ sở, giúp nhân loại tự do thực hiện hóa mộng tưởng. Trung Quốc chúng ta từ tên lửa Trường Chinh đầu tiên, tới Thần Châu số 7 đưa người vào quỹ đạo, đó là nhớ tài phú, thành công đó giúp chúng ta có tự do theo đuổi ước mơ chinh phục tương lai. Sáng tạo tài phú, chính là để sử dụng theo đuổi tự do.
Lý Hàn và Tiêu Húc đập tay với nhau, một đòn vu hổi rất đẹp.
Đường Vũ khẽ vỗ tay, nhưng vừa được mấy cái thì nhíu mày rơi vào trầm tư.
Tô Xán đang chìm đắm trong khoái cảm của hero trong dota vừa móc lốp thành công thì Lâm Lạc Nhiên phá vỡ hiện trường tĩnh lặng nghiền ngẫm:
- Này bạn, thứ lỗi cho tầm nhìn chúng tôi không đủ xa, Thần Châu số 7 là cái gì thế? Trung Quốc có ghi chép đưa được người lên quỹ đạo rồi sao? Theo tôi biết, tháng 1 năm nay Thần Châu 2 mới phóng thành công thôi.
Tô Xán thấy trước mắt tối sầm.
Quên mất giờ là năm 2001.
- Sai lầm quá sơ đẳng, hỏng rồi, cho đội xanh lợi thế lớn.
Khán giả tiếc nuối, bình thường lỡ mồm có thể nói lại, lúc này đã bị đối phương tóm lấy thì rơi xuống hạ phong rồi.
Mấy vị giám khảo cũng lắc đầu biểu thị tiếc nuối cho nhầm lẫn không đáng, phủ nhận hết tư tưởng trước đó.
Bên đội đỏ, chủ biện Dương Hiểu Minh hỏi nhỏ Tô Xán:
- Nhầm lẫn?
Thấy Tô Xán cười khổ gật đầu, thoáng suy nghĩ rồi trấn an.
- Yên tâm, không sao đâu, kéo dài thời gian đi, cho đối phương lợi dụng trước.
Đối diện với ánh mắt châm chọc của Lâm Lạc Nhiên, Tô Xán tạm thời đánh lạc hướng:
- Có phải ý đối phương cho rằng chúng ta không có khả năng nối tiếp Mỹ và Liên Xô đưa người lên không gian?
Triệu Chí Đông đủng đỉnh đứng dậy trả lời:
- Đương nhiên là không phải, Thần Châu 2 năm nay lên không gian tuy là phi thuyền không người, nhưng trạng thái cơ bản giống với phi thuyền có người, trong phi thuyền mang theo vật liệu các lĩnh vực để thí nghiệm, ví như có tế bào tim rùa, quan sát ảnh hưởng của môi trường không gian lên đó. Chứng tỏ công trình đưa người lên không gian của chúng ta vào giai đoạn gấp rút, có thể dự đoán trong mười năm tới, sẽ có thay đổi lớn lao. Đối phương ngay cả tư liệu này cũng có sai sót, chứng minh quá trình chuẩn bị không đủ, không nắm tường tận làm trò cười, phải chăng đối phương coi cuộc biện luận là trò đùa.
Tô Xán ra hiệu cho Dương Hiểu Minh là mình có cách ứng phó rồi, đứng lên nói:
- Có phải trò đùa hãy không tạm thời chưa nói, tôi chỉ biết ngay cả biện thủ đối phương đều tự hào trình bày kỹ thuật. Tin tưởng đột phá trong tương lai của chúng ta, chúng ta rời khỏi trái đất đại biểu chúng ta theo đuổi tự do. Còn về phần Thần Châu 2, Thần Châu 5, 7, 10 hay 12, đâu phải là vấn đề quan trọng, tôi chỉ mượn nó để chứng tỏ đối phương không có tầm nhìn, không nhìn vào tư tưởng tôi bày tỏ, chỉ nhìn thấy những điều hạn hẹp thôi, chúng ta biện luận về tự do, lại không có tâm hồn tự do, thật thất vọng.
Những tiếng “ồ” vang lên khắp nơi, thì ra là cố ý đào bẫy, thu hút phản chứng lý luận của họ.
Đường Vũ lúc này mới tươi cười vỗ tay, mấy biện thủ trường ĐH Thượng Hải đập tay với Tô Xán, lúc đầu lo lắng Tô Xán không thể thay thế Lưu Dương, giờ có thể yên tâm hẳn rồi.
Tô Xán thầm thở phào, hiểm thật.
Tiếp đó biện thủ hai bên giao phong, đều không phân hơn kém.
Vào giai đoạn biện luận tự do.
Đổng Tiểu Giai nheo mắt, hôm nay cô giao quyền chủ trì cho Lâm Lạc Nhiên, nên tránh phát biểu để cho Lâm Lạc Nhiên có thể phát huy hết khả năng, không bị gò bó. Không nghĩ đối phương cũng có một nhân vật năm thứ nhất thú vị thế này,
Đổng Tiểu Giai nổi hứng đứng dậy thong thả nói:
- Vừa rồi đối phương nói nhân loại từ xã hội ăn lông ở lỗ tới thời phát triển thông tin. Vậy tôi xin hỏi, thúc đẩy xã hội nhân loại tiến bộ, thứ xã hội nhân loại theo đuổi, rốt cuộc là khoa học kỹ thuật, hay là thứ được gọi là tài phú? Đầu tư lượng lớn tài phú là có phát triển tiến bộ khoa học kỹ thuật? Vậy tài chính nghiên cứu khoa học mà Albert Einstein, Addison, Watt, Franklin, có phải tài phú lớn nhất thời đó? Còn nữa, hôm nay chúng ta thảo luận chỉ là tài phú có phải tiền đề tự do, hay sinh ra phương diện khác không tự do. Mong đối phương đừng lái đề tài đi lung tung.
Khán giả ở dưới phát ra tiếng bàn tán nhỏ, Đồng Tiểu Giai quả nhiên rất mạnh, vừa mới phát biểu đã loại bỏ luôn cái "bẫy" không hợp đề tài của Tô Xán.
- Tôi lần đầu tiên nghe thấy khoa học kỹ thuật không được tính là một phần của tài phú xã hội nhân loại đấy. Tài phú phải là tất cả thứ có giá trị sử dụng, bao gồm cả tinh thần và vật chất, mà tự do là quyền lợi tự chủ lựa chọn. Đối phương lại sa vào sự hạn hẹp trong khái niệm rồi, đây không phải lạc đề.
Dương Hiểu Minh không buông tha, tiếp tục phát huy "bẫy" Tô Xán đã đào.