Đại Niết Bàn

Quyển 5 - Chương 37: Cuộc thi biện luận (1)

- Trước tiên xin cám ơn các vị lãnh đạo, khách quý cùng toàn thể các bạn có mặt ở đây. Hôm nay đoàn ủy, hội sinh viên trường phối hợp tổ chức cuộc thi biện luận khách quý...

Phạm Kỳ Dịch vừa được thông báo đã đủ người vội lên sân khấu giới thiệu, hôm nay có một giám khảo tối còn phải ra sân bay ra nước ngoài, bố trí thời gian rất chặt không thể trì hoãn thêm nữa, đang nói thì thấy Tô Xán ở đâu xuất hiện còn đi lên sân khấu, khựng lại.

Tô Xán bước về phía bàn giành cho đội ĐH Thượng Hải – đội màu đỏ, nghĩ chuyến này mình đúng là Lâm Xung bị ép lên Lương Sơn rồi, làm bộ dạng cùng lắm thì một đao chém vào cổ đi tới bàn biện luận, chào mọi người rồi ngồi xuống.

Đường Vũ thì thấy hết toàn bộ quá trình Tô Xán từ khu hoạt động cho tới khi lên sân khấu, đoán ra được bảy tám phần sự việc, cho dù cảm thấy quá hoang đường, song cô không lo, thậm chí còn có chút trông đợi, Tô Xán được trường Exeter đánh giá là "nhà biện luận".

Cái miệng của Tô Xán rất lợi hại.

Chỉ có điều bộ dạng Tô Xán thật không khen nổi, những người tham gia biện luận đều ăn mặc tương đối chính thức nghiêm chỉnh, còn y thì sao, quần ngố đủ thứ túi túi dưới trông như của dân phóng viên, áo phông hình đầu lâu, lại còn lệt xệt dép tông, hình tượng không thể tệ hơn được nữa.

Đám Trình Thông Thông đều mặt tròn mắt dẹt nhìn Đường Vũ đợi giải thích, bọn họ đâu có nghe nói Tô Xán sẽ tham dự buổi biện luận, Đường Vũ tức cười không biết nói thế nào nữa.

Có người cùng lớp ngồi sau đám Lý Hàn chỉ tay hỏi:

- Không phải lớp trưởng của chúng ta à?

Trương Tiểu Kiều hiếm khí thộn ra như vậy, ngơ ngơ gật đầu:

- Còn ai vào đây nữa.

Hai bên đã đủ người, ở dưới vỗ tay rào rào, chẳng ai quan tâm Tô Xán là ai, y từ đâu chui ra, y chẳng qua là một thành viên của đội biện luận tham gia thi đấu mà thôi, bọn họ chú ý tới hai bên giao phong thế nào.

Bọn họ cũng chờ đợi được nghe giọng nói của cô gái xinh đẹp kia.

Nhưng cũng có người tinh ý nhận, ngồi đầu bàn phía đội xanh không phải Đổng Tiểu Giai mà là cô gái vẻ ngoài cực ngông kia.

Tô Xán vốn tưởng Lâm Lạc Nhiên sẽ giật mình, nhưng đối diện với y là ánh mắt như muốn giết người đang chằm chằm nhìn mình. Vị đại tiểu thư này đúng là khó chiều, bản thân cố tình đến đây mới nhắn tin thì không sao, mình làm chút bất ngờ thì tức giận, không thèm để ý tới nha đầu điên khùng này.

Đổng Tiểu Giai nghi hoặc nhìn Lâm Lạc Nhiên:

- Làm sao thế?

- À, không có gì.

Lâm Lạc Nhiên thoáng cái khôi phục nụ cười ngọt ngào, nhìn về phía Tô Xán đầy thâm ý.

Phía dưới một phen ầm ĩ, chỉ thấy Lâm Lạc Nhiên đứng dậy, giơ bàn tay trắng trẻo ra hướng tới đội biện luận ĐH Thượng Hải, cánh môi đẹp đẽ nhếch lên khinh miệt, rồi giơ ngón tay cái, xoay 180 độ chĩa xuống dưới.

Còn chưa thi đấu mà không khí đã nóng lên rồi.

- Tôi thích cô bé này, có cá tính.

Không ít tiếng phấn khích tán dương, sự hoang dại của Lâm Lạc Nhiên làm bọn họ cảm thấy ngứa ngáy.

- Dám không coi thường trường ta ra gì, cho rằng trường ta không con ai nữa sao.

Có người đứng dậy hét lớn:

- Cho cô ta biết sự lợi hại của nam nhân ĐH Thượng Hải.

Tô Xán thầm lè lưỡi, cô nàng này tác chiến đất khách mà còn dám ngang nhiên khiêu khích, đúng là khó thuần.

Thực sự làm người ta muốn đè ra đánh vào mông.

Tô Xán không coi Lâm Lạc Nhiên thành kẻ địch không được nữa rồi, thái độ Lâm Lạc Nhiên vừa rồi rõ ràng nhắm vào mình, nói ra đây sẽ bị cô nàng dẫm dưới chân, mình ghét nhất là bị khiêu khích. Tô Xán nghiến răng, nếu mà thua nha đầu này thì về sau đừng hòng ngẩng đầu lên được.

Xa đâu chưa nói nghĩ tới Lâm Trứu Vũ, Vương Uy Uy gọi điện trêu chọc là sôi máu rồi.

Vả lại Đường Vũ ở dưới nhìn, cái thể diện này không thể mất, nếu không không phải chỉ mình mình mất mặt. Nghĩ thế nhìn về phía Đường Vũ, bắt gặp ánh mắt tin tưởng có tác dụng hơn bất kỳ sự khích lệ nào trên đời đó, Tô Xán khẽ gật đầu đáp lại.

Nha đầu Lạc Nhiên ương ngạnh, hôm nay cho thưởng thức chút phong thái của nhà biện luận nhé.

Tô Xán ném tài liệu lên trên bàn, đúng thế biện luận nói cho cùng là lâm thời phát huy, vẻ mặt thay đổi, từ miễn cưỡng trở thành nhàn nhã chờ đợi.

Phạm Kỳ Dịch là nhân vật từng trải, nhanh chóng trấn định lại, ra hiệu cho mọi người trật tự:

- Tiếp theo chúng ta chào đón ban giám khảo, giáo sư Trương Kế Đông Đh ngoại ngữ, giáo sư Tôn Kiêu của học viện Pháp ngữ, giáo sư Dư Đông Đông dạy môn tiếng Tây Ban Nha. Thầy Vương Diệu Hoa....

Giới thiệu chỉ thể hiện sự tôn trọng, ban giám khảo không đứng dậy vỗ tay chào khán giả như trong TV, bọn họ là người làm học thuật, không coi trọng lắm chút hư vinh hão huyền đó, nhân vật chính hôm nay là những biện thủ.

Phạm Kỳ Dịch đợi tiếng vỗ tay lắng lại, nói:

- Vậy bây giờ chúng ta làm quen biện thủ hai bên, xin mời tự giới thiệu.

Phía dưới yên tĩnh hẳn, qua sự tự giới thiệu sẽ giúp người ta thấy được nhiều thứ.

- Lâm Lạc Nhiên, năm nhất học viện tài chính quốc tế, chủ biện, cám ơn.

Lâm Lạc Nhiên cười nhẹ, khác hẳn thái độ "hung hăng" khi nãy, nhưng có lẽ lúc này không ai mắc lừa bởi vẻ bề ngoài đó nữa.

Phía dưới ồ lên, không phải là Đổng Tiểu Giai vang danh xa gần mà là một cô nữ sinh năm đầu làm chủ biện? Thế này có quá coi thường đối thủ không?

Bên phía đội xanh sắc mặt khó coi.

- Đổng Tiểu Giai, sinh viên năm hai khoa tuyên truyền, cám ơn.

Giọng nói Đổng Tiểu Giai trong trẻo không ngờ:

- Triệu Chí Đông, năm thứ ba viện Pháp học, cám ơn.

Anh chàng này mặt khó đăm đăm, cứ như trước mặt toàn là người nợ tiền mình.

….

- Dương Hiểu Minh, năm ba khoa văn học nước ngoài, chủ biện, cám ơn.

Đó là chủ biện của ĐH Thượng Hải, người tầm thước, mặc một bộ jean khá “bụi”, từng thủ là khoa cao khảo Giang Chiết, bình thường có sở thích rất rộng.

Giới thiệu từng người từng người một, bình đạm tự tin, cuối cùng tới lượt Tô Xán.

- Tô Xán, sinh viên năm thứ nhất học viện quản lý, cám ơn mọi người.

Có những hai học sinh năm nhất tham gia cuộc thi biện luận liên trường, rất hiếm có, không biết là tài năng vượt trội hay là nghé con không biết sợ hổ.

- Lão Đại, làm thịt con bé đó đi.

Không khí đang yên tĩnh đột nhiên có một tên cao lớn lừng lững như trâu nước đứng dậy bắc tay làm loa rống lên:

Thoáng sững sờ rồi mọi người cười ầm ĩ, huýt sáo la hét, không khí đột nhiên sôi sùng sục. Trương Tiểu Kiều đá chân Tiêu Húc, bắt hắn đổi với mình, ngồi cạnh tên này đến xấu hổ.

Phạm Kỳ Dịch hắng giọng, nói lớn át đi:

- Được rồi, cám ơn biện thủ hai bên, đề tài của chúng ta là " tự do và tài phú, tỉ lệ thuận hay tỷ lệ nghịch". Bạn càng có nhiều tiền thì càng tự do, hay mất tự do? Bắt đầu giai đoạn lập luận, chúng ta hãy xem đôi bên bắt đầu thế nào.

Mọi người nghe Phạm Kỳ Dịch giảng giải quy tắc thời gian, yên tĩnh lại, đợi mở đầu.

Là bên bảo vệ chính diện, phía ĐH Thượng Hải mở đầu trước, đại khái nói tài phú mang tới tăng trưởng vật chất, cùng tăng trưởng tinh thần do mộng tưởng thành hiện thực, mở rộng phạm vi lựa chọn cá nhân, từ đó có tự do lớn hơn.

- ….

Dương Hiểu Minh tổng kết lại quan điểm của mình:

- "Tài" trong tài phú, là "bối" ( trang sức) thêm "tài" ( tài liệu) mà thôi. Còn "Phú" trong tài phú, là một người cày một mảnh ruộng mà thôi. Đã nói lên vừa có tài phú tinh thần, vừa có tài phú vật chất, Đào Uyên Minh nói "thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn". Tinh thần và tài phú thống nhất, đó là tự do tự tại.

Nam Sơn - Đào Tiềm.

Buộc lều ở chỗ người ta

Xa nơi xe ngựa lại qua ồn ào

Hỏi anh, anh có thể nào

Lòng xa đất tự nghiêng vào như không

Cúc vàng hái dưới rào đông

Núi nam thanh thản đứng trông thỏa lòng

Lý luận không phải chặt chẽ thuyết phục, nhưng thể hiện được kiến thức rộng.

Mở đầu đương nhiên chỉ cần đơn giản, đợi thăm dò đối phương rồi mới phản kích được.