Vừa rồi Bành Lập Tân tiễn khách, đám Ngô Thì Nhuế chỉ đành đứng một bên đợi, lúc này Bành Lập Tân vào phòng mới đi theo.
- Thì Nhuế phải không? Ngồi đây đi.
Mấy cô tiếp viên hàng không mời rượu một lượt, Bành Lập Tân nhìn thấy Ngô Thì Nhuế thì mắt sáng lên:
Cơ trưởng cùng chuyến bay với Ngô Thì Nhuế vừa cười vừa dùng ngữ khí không cho tranh cãi nói:
- Thì Nhuế, em xem, trưởng phòng Bành ngay cả tên em cũng nhớ rồi, em tới tiếp chuyện trưởng phòng cho tốt.
Ngô Thì Nhuế xinh đẹp, nổi bật nhất là sự tươi mát làm người ta nhìn thoải mái, cơ trưởng này mấy lần cùng chuyến bay với Ngô Thì Nhuế, ám hiệu không thành công, trên chuyến bay luôn làm khó cô, chuyện rót nước, pha cà phê, khăn ướt cứ nhắm vào Ngô Thì Nhuế mà sai bảo, còn đợi có chút lỗi nhỏ là mắng mỏ. Ngô Thì Nhuế mấy lần trốn trong phòng khóc, mặc dù khó chịu với cơ trưởng này, nhưng vẫn phải nghi lời ngồi xuống bên Bành Lập Tân.
Bành Lập Tân mắt híp lại nhìn Ngô Thì Nhuế, do tư thế ngồi mà cổ áo lễ phục vốn xẻ khá sâu của cô hơi hé ra, ánh mắt nhìn qua khe đó có thể thấy được nửa bầu vú như con thở trắng mập mạp, theo hơi thở căng thẳng mà rung động đầy nhục cảm, khiêu khích người ta thò tay vào vày vò. Bành Lập Tân chỉ thấy như có một ngọn lửa đang dần cháy lên trong lòng:
- Thì Nhuế à, báo tập đoàn tìm em chụp ảnh thử phải không? Được xuất hiện trên báo là tốt, em có nụ cười thân thiện, văn hóa phục vụ hàng không chú trọng nhất là thân thiện, thế nào là thân thiện, là khiến khách cảm giác như được về nhà. Ừ, tôi xem ảnh của em rồi, chụp đẹp lắm, cô gắng lên nhé, tôi và trưởng phòng Lữ của phòng tuyên truyền rất thân, chỉ cần em giữ được sự thân thiệt này, sau còn nhiều cơ hội lên báo, nào uống.
- Vậy cám ơn trưởng phòng Bành.
Ngô Thì Nhuế chưa va chạm với cuộc đời nhiều, song không ngốc, nghe câu này chẳng có chút vui mừng nào, cầm ly rượu lên khẽ chạm cốc với Bành Lập Tân.
Mấy cô bạn xung quanh thấy không khí khác thường, cơ trưởng và mấy càn bộ trung tầng nói cười với bọn họ, che dấu cho Bành Lập Tân, nhưng những cô gái như bọn họ đều biết nam nhân nhìn trúng cô gái thì có vẻ mặt gì, nên không cần nghe nói dung trò chuyện cũng biết.
Bành Lập Tân nói chuyện càng ngày càng khó kìm được lòng, ông ta chán chơi bời với đám con gái quá nhiệt tình dạn dĩ rồi, rất lâu mới gặp được cô gái thanh thuần như vậy, nên càng lúc càng nhích tới gần Ngô Thì Nhuế, hơi rượu phả vào mặt, cơ thể gần 100 kg của ông ta áp dán sát bên cạnh, Ngô Thì Nhuế cười rất miễn cưỡng, mắt nhìn mấy chị em cầu cứu.
Liễu Yên coi như không thấy, không phải là thấy chết không cứu, nhưng giữ mình còn không đủ, làm sao cứu được ai, không khéo hại cả mình, mấy cô gái khác im như thóc, chỉ có Na Na cầm ly rượu đi tới:
- Trưởng phòng Bành, mời anh một ly.
Bành Lập Tân liếc qua cô gái một cái, xua tay:
- Không vội, tôi uống cùng Thì Nhuế uống vài ly đã.
Ngô Thì Nhuế cố trấn định, nhích người sang bên tránh bàn tay như móng lợn cứ chực kiếm cơ hội sờ lên đùi mình:
- Trưởng phòng Bành, tôi uống mấy ly rồi, không uống thêm được nữa, ngài uống với chị ấy đi.
- Sao không thể uống chứ, có câu nữ nhân làm từ nước, như thế phải uống hơn cả nam nhân chúng tôi chứ. Thì Nhuế, em còn trẻ, phải rèn luyện thêm, nghề này sao có thể không biết uống rượu, thêm ly này nữa, ly này nhất định phải uống.
Đây là rượu Vodka, Ngô Thì Nhuế cầm ly lên, hai má nóng đỏ, vừa rồi cô uống hết hai ly đã cảm thấy chếnh choáng, giờ uống thêm sợ không chịu nổi, nhưng quan trọng hơn nữa là về sau phải ứng phó với loại cục diện thế này ra sao.
Na Na nũng nịu:
- Trưởng phòng Bành à, anh xem, em đứng đây lâu thế rồi.
Bành Lập Tân tất nhiên nhìn ra ý đồ cứu bạn của Na Na, hơi khó chịu vì bị làm phiền, đầu cũng không thèm ngẩng lên, vẫn chăm chú nhìn Ngô Thì Nhuế:
- Vậy cứ đứng đó đi.
Na Na hơi lúng túng, vẫn cười bồi:
- Vậy em đứng mời rượu trưởng phòng, em uống ba ly, trưởng phòng uống một ly, lãnh đạo, ngài không uống là coi thường em.
- Coi thường cô đấy thì sao nào? Con điếm mặt dày này.
Bành Lập Tân uống kha khá rượu rồi, khả năng kiềm chế thấp, vừa rồi bồi tiếp Chiêm Hóa hết sức cẩn thận, làm ông ta đầy một bụng tức, giờ gặp chuyện không thuận, liền bùng phát.
Trong phòng im phăng phắc, mấy cô gái sững sờ, không hiểu sao.
Viên cơ trưởng giật lấy ly rượu trong tay Na Na, vung tay tát một cái:
- Không muốn làm nữa phải không?
Mấy người không liên quan vội líu ríu cáo từ rời đi, Tô Xán đang ngồi chống cằm suy nghĩ bên quầy bar đột nhiên thấy Na Na ôm mặt khóc chạy ra.
Tô Xán giật mình đứng dậy, tiếp đó có tiếng qua lại, Ngô Thì Nhuế cũng xô cửa chạy, hai tay ôm vai, trông yếu đuối tội nghiệp.
Tiếp đó là viên cơ trưởng mặt toàn nước, chỉ Ngô Thì Nhuế, tay run run:
- Ngô Thì Nhuế, cô mau vào xin lỗi trưởng phòng Bành cho tôi, cô, cô, xem cô làm chuyện gì, dám hắt rượu vào trưởng phòng Bành... Hỗn láo cực độ, đây là thái độ với lãnh đạo, với cấp trên à? Đây là thái độ phục vụ chuyên nghiệp mà cô được huấn luyện đấy à?
- Tôi được huấn luyện chuyên nghiệp là để phục vụ hành khách, đảm bảo chuyến bay. Chứ không phải đi mua vui cho lãnh đạo.
Ngô Thì Nhuế rơm rớm nước mắt, nhưng không chịu xin lỗi, vừa rồi Na Na bị đánh, cô bất chấp hết, cầm cốc rượu hất vào mặt Bành Lập Tân, giờ hối hận rồi, cha mẹ nhờ không ít quan hệ mới giúp cô có được công việc này, trường học cũng đã bỏ, giờ xảy ra biến cố khó cứu vãn, cô gái nhỏ mới xa nhà, sao không sợ.
Câu này lập tức khiến người quán bar phản đối ầm ĩ.
Viên cơ trưởng sợ ảnh hưởng không tốt, cuống lên:
- Cô có ý gì, đây là phỉ báng, vu không, cứ đợi cho ngừng may chờ xử lý đi.
Ngô Thì Nhuế người run run, nhưng được một cánh tay chắc chắn ôm lấy:
- Có chuyện gì thế?
- Không liên quan tới mày, đừng quản chuyện không liên quan, thằng nhãi con.
Viên cơ trưởng thấy người đỡ Ngô Thì Nhuế là Tô Xán, bạn thời cao trung của Ngô Thì Nhuế thì không nể nang gì.
Nhưng sau này hắn phải cực kỳ hồi hận vì lời buột miệng ngày hôm nay.
Tô Xán không quan tâm tới tên cơ trưởng, nắm cổ tay Ngô Thì Nhuế đi tới trước cửa phòng bao, thấy tên trưởng phòng Bành kia đang cầm giấy ăn người khác đưa cho để lau mặt. Tô Xán hỏi Ngô Thì Nhuế:
- Ông ta quấy rối bạn à?
Nhìn bộ dạng Tô Xán như muốn đánh nhau, viên cơ phó và một người khác lập tức đi tới chắn đường.
- Quấy rối? Con mẹ nó, ông mày còn chưa động vào no cái nào, thằng nhãi con, biết mày đang nói chuyện với ai không?
Nói ra cũng phải, Ngô Thì Nhuế chưa bị thua thiệt gì, ngược lại Bành Lập Tân bị hấn rượu vào mặt, vì thế thái độ Bành Lập Tân rất là "cây ngay không sợ chết đứng."
Ngô Thì Nhuế lo cho Tô Xán, nên kéo tay Tô Xán đi, nhưng Tô Xán rụt tay ra, Ngô Thì Nhuế khóc lên:
- Bạn đừng làm loạn thêm nữa được không?
Tiếng này rất lớn, làm người khác vốn không chú ý đều nghe thấy cả, chỉ chỏ bọn họ, Tô Xán cười khổ, ai không hiểu còn tưởng mình bắt nạt cô ấy.
- Bảo chúng nó xéo đi, cả hai đứa nó đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, cho chúng nó đi làm việc khác.
Bành Lập Tân còn chưa nguôi giận, càng nghĩ càng thấy mình là người bị hại.
- Trưởng phòng Bành, ông ghê gớm quả nhỉ, tôi thấy ông cũng làm việc khác luôn đi.
Giọng Tô Xán rất lớn, những đồng nghiệp của Ngô Thì Nhuế lúc nãy đều né tránh vờ không hay biết gì để tránh rắc rối, giờ đều quay cả sang nhìn. Ngay cả Bành Lập Tân cũng sững người, đại khái cả đời còn chưa ai nói với ông ta câu này, theo bản năng hỏi lại:
- Mày nói cái gì?
- Tôi nói, trưởng phòng Bành, cái ghế của ông không ngồi được bao lâu đâu, chuẩn bị thôi việc đi.