Ngô Thì Nhuế mặc một bộ lễ phục đen, cổ áo xẻ khá sâu, tuy nhiên không rộng, nên chỉ khơi gợi tưởng tượng mà không lộ da thị, trong thành thục hơn không ít, nhóm đi cùng phải tới mười mấy người nam có nữ có, trong đó có bốn cô gái là đồng nghiệp ở chung phòng công ty, cho nên trang điểm xong rất diễm lệ, mỗi người một phong cách, có thanh tân đạm nhã, có cao quý tinh tế, nhưng từng đóa hoa tươi nở rộ, Tô Xán không khỏi so sánh, vẫn còn kém Lâm Lạc Nhiên, Đường Vũ, có điều vẫn đủ tạo nên một bữa tiệc thị giác.
Trừ đồng nghiệp và bạn bè Ngô Thì Nhuế ra, có mấy người quen biết ở Thượng Hải, sau khi giới thiệu Tô Xán xong, thái độ cũng niềm nở.
- Thì Nhuế, còn cần cậu giới thiệu nữa sao, đừng quên mình là người Dung Thành, Tô Xán hiện giờ tiếng tăm lan xa, mình biết lâu rồi.
Cô gái tên Thi Thi bắt tay Tô Xán còn bóp nhẹ một cái háy mắt với y:
- Nghe nói cậu học ĐH Thượng Hải.
- Oa, là trường đại học thuộc top 5 cả lớp.
Chỉ cần là người trải qua giáo dục ứng thì đều mơ ước vào được đại học danh tiếng như Đh Thượng Hải, nhưng với rất nhiều người đó cũng là mộng tưởng không với tới được, cô gái Na Na làm bộ giận dỗi:
- Thì Nhuế, chúng ta là bạn tốt cơ mà, cậu biết nam sinh ưu tú mà không giới thiệu cho bọn này, định ăn một mình đấy hả?
Mấy cô gái này quá bạo dạn, Tô Xán lại trở thành dè dặt, Ngô Thì Nhuế hơi đỏ mặt:
- Đừng nói linh tinh, là bạn cùng tiểu khu với mình, rất thân đấy.
- A, thì ra là thanh mai trúc mã.
Lại cô gái nữa thấy Tô Xán hiền lành dễ tính cũng tham gia trêu chọc:
- Thanh mai trúc mã thời xưa nghe thì hay lắm, thời nay đại biểu cho quen thuộc tới mức không có tình cảm gì, Thì Nhuế, nhường cho bọn này đi.
Cô gái tên Liễu Yên nhìn Tô Xán một lượt:
- Là nhường cho cậu, không phải tôi, ai bảo tôi có Andy rồi.
Rồi chép miệng nói với Tô Xán:
- Thực ra cậu được lắm, nếu không phải tôi đã có bạn trai, nhất định sẽ là lựa chọn hàng đầu.
Mấy cô gái này lớn hơn Tô Xán một hai tuổi, ở môi trường làm việc thường xuyên chiều lòng cả trăm khách đi máy bay đủ kiểu tính cách, nên rất sôi nổi dạn dĩ. Tô Xán với nữ sinh lạ đều rất lịch sự, mặc cho các cô gái đùa cợt kiểu gì cũng cười nhẹ đáp lại.
Cũng chỉ là cuộc gặp gỡ bình thường, Ngô Thì Nhuế đúng là đã lâu không gặp Tô Xán nên rất nhớ, sau một hồi làm quen, Ngô Thì Nhuế kéo Tô Xán vào góc kể lể khó khăn trong công việc, ai bảo Tô Xán là thính giả tốt.
Ngô Thì Nhuế lựa chọn làm tiếp viên hàng không là vì không muốn tốp nghiệp một trường đại học không nhiều danh tiếng, ra đời cầm tấm bằng không có được công việc tốt, từ một cô tiểu thư được cha mẹ cưng chiều, chỉ biết học và học, đột nhiên đẩy thẳng ra ngoài xã hội, có rất nhiều bỡ ngỡ, nhiều chuyện không đúng như trong tưởng tượng.
Tất nhiên hiện giờ cha Tô Xán là tổng giám đốc của Đại Dung, nắm giữ cổ phần lớn trong Xuyên Hàng, giữ mối quan hệ với Tô Xán là cần thiết, đây là chuyện thường tình cuộc sống, Tô Xán không phản cảm.
Giữa chừng có hai người đội mũ lưỡi trai kéo thấp đi vào, làm đám nam nữ xung quanh ồ lên bàn tán, có vẻ là diễn viên Hong Kong nào đó đang khá hot, thực ra danh nhân xuất hiện ở đây là khá chuyện thường, Tô Xán từng được nghe kể chuyện có cô gái từng ở quán bar này suốt một tháng trời chỉ vì mong đợi gặp được nam diễn viên mình yêu thích nghe đồn hay tới đây, loại hành vi đó Tô Xán thực sự không hiểu nổi.
Thi thoảng cô gái tên Na Na mắt lướt qua người, làm sống lưng Tô Xán thấy rờn rợn, thấy thời gian cũng đã là 9h30, định nán lại thêm lát nữa rồi kiếm cơ hội cáo từ, về muộn quá không tiện ăn nói với Đường Vũ.
Một cô gái ra ngoài nghe điện thoại lúc sau quay về, nói trưởng phòng Bành của phòng tài vụ hôm nay cũng ở đây, đang tiếp chủ tịch Chiêm Hóa của tập đoàn An Lập Tín, muốn bọn họ sang tiếp rượu.
Phản ứng mỗi người mỗi khác, có cô gái mặt cứng đờ, nụ cười tắt hẳn, có hai cô mừng ra mặt, họ không biết Chiêm Hóa là ai, nhưng trưởng phòng Bành là nhân vật dưới một người trên vạn người ở công ty, là lãnh đạo khiến người ta ngước nhìn không thua kém phó tổng giám đốc.
Tô Xán thì giật mình, Chiêm Hóa cũng ở đây? Đúng là oan gia hẹp lộ.
- Thế thì sao chứ?
Ngô Thì Nhuế mới vào công ty chưa lâu, hơn nữa cha Ngô đại tiểu thư là lãnh đạo cao tầng trong công ty rồi, theo chân lý nhà giàu nuôi con gái nhà nghèo rèn con trai, cho nên tầm mắt Ngô tiểu thư cao lắm, đến lãnh đạo cấp cao Đại Dung, cô gặp cũng ngọt ngào gọi "chú" chào dì, tất nhiên không không thấy quá to tát.
- Xuỵt, câu này chỉ nói riêng với nhau được thôi, dù sao người ta là lãnh đạo, được lãnh đạo nhớ mặt, sau này sẽ có ích lợi nhiều, không phải em muốn chuyển sang tuyến bay quốc tế à? Đâu phải chỉ dựa vào năng lực mà được, quan hệ là không thể thiếu.
Cô gái nhiều tuổi nhất vừa rồi nghe điện thoại nói, cô ta được tuyển nhờ thông qua từng ải từng ải lựa chọn gắt gao, cho nên không ưa gì kiểu đại tiểu thư nhờ quan hệ được vào công ty như Ngô Thì Nhuế, chỉ là không biểu hiện ra, hơn nữa lúc này cần thuyết phục bọn họ sang, nên nhẹ giọng nói.
Ngô Thì Nhuê đành nói với Tô Xán:
- Đợi mình chút nhé.
Đây là cái cớ chuồn rồi, Tô Xán định chào tạm biệt luôn thì cửa phòng bao bên kia mở ra, mấy người xuất hiện, đi giữa là Chiêm Hóa, mặc áo sơ mi caro, vóc người cao lớn tráng kiện, dù bạn bè hay đối thủ, nhìn ông ta cũng có cảm thấy Chiêm Hóa mang khí phách dữ dội, như lang vương lông bạc truy đuổi đàn cừu trên thảo nguyên.
Phía quầy bar ánh sáng mở ảo Tô Xán nghiêng người giấu mình sau bóng cái cột theo dõi Chiêm Hóa.
Chiêm Hóa lướt mắt qua nhóm nam nữ ở quầy bar, dù biết ông ta không nhìn thấy mình, Tô Xán cũng có cảm giác không thoải mái, hai người đối kháng đã kéo màn ở Mỹ, lúc này so với Chiêm Hóa, Tô Xán còn rất nhỏ bé.
Người trung niên đứng ngay bên cạnh Chiêm Hóa kia hẳn là trưởng phòng Bành rồi, tóc rẽ ngôi chia ba bảy, lông mày dài, vừa rồi ra cửa giữ tay Chiêm Hóa thì thầm nói gì đó.
- Chủ tịch Chiêm tọa trấn ở trung ương thì tôi cam nguyện đi trước làm sĩ tốt, không dám bảo anh yên tâm, nhưng đảm bảo 100% khiến anh thoải mái.
- Bây giờ khác trước rồi, tập đoàn các anh hiện kết cấu phức tạp, không nên mang suy nghĩ cũ...
Chiêm Hóa theo quen ngón cái và ngón chỏ búng khẽ, nói nhỏ với Bành Lập Tân:
- Yêu cầu của tôi là phải thật kín kẽ.
- Chủ tịch Chiêm không tin người anh em này sao, còn ai có thể lọt qua khe bàn tay tôi. Nói thật, anh không muốn ở lại thêm một chút nữa à?
Bành Lập Tân đưa mắt về mấy cô gái trẻ xinh đẹp, làm vẻ mặt rất dễ hiểu:
Chiêm Hóa xua tay, ý bảo không cần tiễn nữa, hai vệ sĩ áo đen mặt lạnh như tiền xuất hiện hai bên, tạo thành đối lập rõ ràng với Chiêm Hóa ăn mặc thoải mái. Đợi Chiêm Hóa xuống lầu, Tô Xán nhìn qua cửa sổ, chiếc Cadillacs đen xì khởi động, thoáng cái biến mất.
Bành Lập Tân quay trở về phòng bao, Tô Xán vốn định chào bạn bè của Ngô Thì Nhuế một tiếng, sau đó nhắn tin bảo Ngô Thì Nhuế mình rời đi, nhưng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, liền ngồi im tại chỗ.
Chiêm Hóa xuất hiện ở đây vì chuyện gì? Gặp bạn hay bàn công việc? Hiện giờ Xuyên Hàng phải bận rộn chuyện chính thức ký kết hiệp ước trọng tổ, xem xét vấn đề pháp luật, nhưng trưởng phòng tài vụ không ở Dung Thành trấn thủ trận địa, chạy tới Thượng Hải?
Hơn nữa lại là gặp Chiêm Hóa, vốn rất đề phong Chiêm Hóa, nên Tô Xán không thể không lưu tâm.