- Hả!? Tô Xán giật này mình, thiếu chút nữa vấp ngã, mình nghe nhầm không vậy hả trời.
Đường Vũ đứng lại nhìn thẳng vào mắt Tô Xán, giọng lành lạnh: - Mình sẽ mách cha mẹ minh.
- C, cái cái … này … Tô Xán thoáng chốc mất khả năng ngôn ngữ, giọng điệu Đường Vũ trông không giống có vẻ gì là đùa cợt, với tính cách của Đường Vũ, không thể loại trừ khả năng cô ấy sẽ làm thế.
Nhìn Tô Xán cà lăm nửa ngày Đường Vũ phì cười, phải cho cậu ấy nếm thử cái cảm giác của mình khi đó, đôi mắt đen láy u oán lườm y một cái: - Còn tưởng bạn không biết nói nữa rồi.
Tô Xán hoàn hồn cười ngượng: - Mình mải nhìn bạn mà.
Cô bé này mới năm thứ nhất cao trung thôi mà đã có năng lực câu hồn đoạt phách thế này, có thể tượng tượng ra dung mạo khuynh thành của cô khi thành thục, lúc đó quả táo xanh non đã chín còn ai cưỡng lại nổi.
Thấy Tô Xán lại ngẩn người ra, Đường Vũ co chân đá một phát thật mạnh vào ống chân y, Tô Xán "á" một tiếng ôm chân nhảy lò cò, Đường Vũ ném cho Tô Xán một câu với ngữ điệu y chang Tô Xán nói trên lễ đài: - Xúc động là ma quỷ.
Xung quanh không ít người lén quan sát bọn họ, Đường Vũ đá xong hai tay vòng sau lưng cầm cặp, thân hình yêu kiều lắc lư, ánh mắt tràn ngậm nụ cười thích chí, dáng vẻ vô cùng thản nhiên, cứ như một cước vừa rồi không phải do cô tung ra.
Lúc này Đường Vũ mới thực sự hết giận, tuy không bài xích hành động lúc chào cờ của Tô Xán, nhưng là cô gái, bị người ta "phi lễ" trước toàn trường, không thể không có chút ấm ức nào, Tô Xán cũng biết thế nên lúc nãy mới có ý xin lỗi Đường Vũ.
Sau cú đá này, hai người thực sự trở nên tự nhiên, quan hệ theo đó tiến thêm một bước mới.
- Tô Tiểu Xán! Âm thanh này kéo rất dài, trước tiên có thể khẳng định là của con gái, trong đó có hai phần là trách móc, ba phần là khí thế bề trên, năm phần còn lại là sự uy nghiêm, nếu dứt khoát thêm hai phần nữa, thì đó là tức giận.
Tô Xán nghe tiếng gọi này, bất đắc dĩ quay lại: - Chị!
Tằng Na học năm thứ ba cho nên xếp hàng trên cùng đội ngũ, thấy Tô Xán đứng ở hàng ngũ học sinh ba tốt cô còn tự hào khoe với bạn học về đứa em trai này, đang nói thì bạn sững sờ giật áo mình, sau đó tay cứng như tượng gỗ chỉ lên lễ đài, tiếp đó là Tằng Na thấy cảm tượng rợn người kia.
Hiện giờ Tô Xán quay đầu lại nhìn mình, thêm vào ánh mắt rực rỡ của Đường Vũ, vốn cả bụng thuyết giáo xoạn cả ngày hôm nay biến mất, lòng mềm ra: - Đi thôi, chị mời hai đứa ăn.
Đó là một cái quán quà vặt nằm trên con đường chính từ dốc trường học đi xuống, nhà ngói cũ kỹ, tường đắp bằng đất, rất rách nát, thế nhưng đây lại là quán khoai tây rán làm ăn tốt nhất ở Nhất Trung.
Tô Xán sơ mi trắng, Đường Vũ quần jean thon dài và săng đan hồng, cùng Tằng Na áo khoác đen ngồi xuống cái bàn gỗ, gọi ba phần khoai tây rán.
Hết sức thiếu tự nhiên, còn đám học sinh tan học đi qua đây mua đồ, nhìn thấy Tô Xán và Đường Vũ đều giật mình.
Có nam sinh thấy không đáng thay cho Đường Vũ, tên nhãi Tô Xán vừa tán được người ta lại mời đi ăn khoai tây rán ở cái quán tồi tàn này! Cô gái như nữ thần ấy kiếm đâu ra được, nếu là mình, ít nhất bây giờ mời Đường Vũ tới quán ăn Tây ở phố trung tâm, thế mới xứng đáng với cô ấy.
Đường Vũ dùng tăm hơi lóng ngóng xiên một miếng khoai tây, sau đó ngậm trong miệng, cắn một miếng nhỏ, rụt rè như dâu mới về nhà chống, làm đám nam sinh xung quanh ngây ra quên cả ăn.
Tô Xán cũng hơi đỏ mặt, nhìn dáng vẻ của Đường Vũ, đoán chừng chưa bao giờ tới những nơi thế này ăn vặt, nhưng hôm nay vì mình bị chị cả kéo tới đây ăn khoai tây rán, đây là bữa đầu tiên mình mời cô ấy sao? Cả y cũng thấy mất mặt.
Hai cô gái ăn rất nhanh, Đường Vũ dùng tăm càng ngày càng thuần thục, thậm chí khóe miệng còn dính ít tương ớt, càng thêm động lòng người.
Tằng Na còn xút xoa vì cay hỏi: - Ăn ngon không? Cô càng nhìn Đường Vũ càng thích.
- Dạ, ngon. Đường Vũ từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ ăn ở quán ven đường thế này, khẩu vị rất tốt, gật đầu.
Cô gái tương lai xông pha thị trường quốc tế, làm vô số người ngước nhìn ao ước, hiện lại cùng mình ngồi trong quán nhỏ xíu, không có phong ảnh thành thị đèn đuốc huy hoàng, không có vạn người chăm chú nhìn, chỉ có một cái bàn nhỏ, ba đĩa khoai tây, mấy cái tăm, một đĩa tương ớt ngòn ngọt, cảnh tượng này thật hạnh phúc.
Hai cô gái khá hợp ý, trò chuyện mấy chủ đề tóc tai, quần áo của con gái, Tô Xán hoàn toàn bị ném một bên, ăn xong Tằng Na cũng quên mất là mình nói mời khách, cả hai cứ thế bỏ đi để Tô Xán phải trả tiền.
Tiễn Đường Vũ lên xe bus rồi, Tằng Na ném cặp vào ngực Tô Xán để y cầm hộ rồi bước đi trước, Tô Xán cười khổ, biết màn thuyết giáo của chị cả sắp tới.
- Chị, chị nói đi, em nghe đây.
- Em là thằng nhóc may mắn lắm biết không, nếu lúc đó là chị thì đã cho em một cái tát rồi. Quả nhiên Tằng Na quay ngoắt sang, xỉa tay vào trán Tô Xán: - Bọn con trai lúc nào tự đại cho mình là cái rốn của vũ trụ, giống như cái tên cùng khối với chị năm đầu xếp hoa hồng hình trái tim bày tỏ với bạn chị, chắc em nghĩ lãng mạn lắm phải không, chị cho mà biết, nó chỉ khiến cô gái bị tình thế đó sẽ rất khó xử, chịu áp lực từ xung quanh, đa phần sẽ phải nói đồng ý, nếu không muốn bị nói là kiêu ngạo, ác độc hoặc tổn thương người bạn kia. Nó không lãng mạn chút nào hết, nó chỉ sự thỏa mãn thói ích kỷ của bọn con trai thôi.
Tô Xán ngớ ra, chưa bao giờ nghĩ theo chiều hướng này, tuy không hoàn toàn tán đồng lời Tằng Na, nhưng đáng suy nghĩ, gãi đầu: - Chị lúc đó em chỉ là nhất thời kích động, không nghĩ gì cả.
- Lúc nãy trách chị vì dẫn cô bé tới cái quán nhỏ hả? Tằng Na không nghe Tô Xán giải thích, tiếp tục bĩu môi khinh bỉ: - Cậu con trai kia và cô bạn chị chia tay rồi, có biết nguyên nhân là gì không? Vì cậu ta tới muộn một cuộc hẹn, nguyên nhân sâu xa hơn là vì ban đầu cậu ta thể hiện quá mức, quá hoàn mỹ, đó là sai lầm của bọn con trai, gồng mình lên một cách thái quá, sau này em chỉ cần thể hiện kém đi một chút là sẽ có vấn đề ngay. Nên hôm nay chị giúp em giải quyết vấn đề lớn trong cuộc hẹn hò đầu tiên của hai đứa rồi, còn nữa …
Tô Xán càng nghe càng toát mồ hôi, y có chút kinh nghiệm giường chiếu, nhưng kinh nghiệm yêu đương là con số không, thiếu chút nữa quỳ xuống bái luôn chị mình làm sư phụ …
Tối ngày hôm đó, tức ngày 27 tháng 3 năm 1999, quân đội Nam Tư bắn rơi một chiếc máy bay tàng hình F-117a của Mỹ, tổng tham mưu trưởng quân đội Nam Tư tổ chức họp báo tuyên bố tin tức này, còn nói đừng hỏi vì sao họ bắn rơi được máy bay tàng hình, đó là bí mật quân sự.
Tối ngày 28, trên lễ hội âm nhạc Ánh Nến, mọi người hân hoan cổ vũ, một vị diễn giảng lên bục nói:" Xin lỗi nước Mỹ, chúng tôi bắn rơi F-117a của các vị, chúng tôi không biết nó tàng hình."
Ngày 1 tháng 4, Mỹ và Nato oanh tạc càng lúc càng dữ dội, bước vào giai đoạn thứ tư, trừ tiếp tục oanh tạc mục tiêu quân sự của Nam Tư, còn tấn công vào công trình dân sự quan trọng của cơ cấu chính phủ.
Nato tuyên bố ở giai đoạn này sẽ hoàn toàn hủy diệt "bộ máy chiến tranh" của Nam Tư, cường độ và mật độ đều tăng lên, gần như oanh tạc suốt 24 giờ không nghỉ. Nhắm vào cơ cấu hành chính chính phủ liên minh Nam Tư và Serbia, phá hỏng cầu bè, cắt đứt cung cấp điện, nước. Tăng cường tập kích thủ đô Belgrade ( bê-ô-grát). Belgrade bị cắt điện nước, buổi tối thành phố chìm vào bóng đêm.
Tuyến đường vận chuyển sông Danube tới Hắc Hải bị cắt đứt hoàn toàn, thuyền bè giữa hai bờ tiến không được, lui chẳng xong, kêu khổ vô cùng.
Kho dầu bị nổ, thành phố gần một tuần chìm vào khói mù, ô nhiễm n ghiêm trọng.
Đoàn xe chạy nạn tới Hy Lạp trúng phải oanh kích, mấy chục người tử vong.