Đại Niết Bàn

Quyển 3 - Chương 48: Mình sẽ mách mẹ

- Thầy Tiêu này, lớp thầy ghê gớm thật đấy, làm cả trường chấn kinh. Thầy Kim giáo viên năm thứ nhất cao gầy, mang bộ dạng chỉ chực đợi người khác xấu mặt nói:

Ân Tiểu Thiên ở bên lặng lẽ lau mồ hôi, hắn không nhìn thấy cái cảnh trên lễ đài, có điều nửa thao trường rì rầm bàn tán truyền sang phía hắn, làm hắn đại khái biết được xảy ra chuyện gì, nhìn theo tiêu điểm, tất nhiên thấy Tô Xán và Đường Vũ, lòng rất lo lắng cho Tô Xán, thầy Kim mặc dù chỉ là một giáo viên, nhưng ông ta đại biểu cho những giáo viên thường ngày ở trong văn phòng ngầm đối chọi với Tiêu Nhật Hoa, lần này làm bẽ mặt Tiêu Nhật Hoa, tiếp đó sẽ làm gì Tô Xán và Đường Vũ đây?

Một giáo viên vật lý có hơn hai mươi năm dạy học sắp về hưu, thở dài lắc đầu: - Thầy Tiêu, thế này còn ra thể thống gì nữa, không chấp nhận được, không thể chấp nhận được. Vị này đại biểu cho phái bảo thủ.

Lễ chào cờ kết thúc, học sinh tản ra đi về phía lớp học, còn bên cạnh Tiêu Nhật Hoa vẫn vây kín giáo viên, xem náo nhiệt có, hả hê có, ngọt nhạt châm chọc có, lo lắng lưỡng lự cũng có.

Tiêu Nhật Hoa nhìn về phía học sinh, ngơ ngác nói: - Sao, sao, chuyện gì thế? Tôi không thấy, cũng không biết gì hết!

Không ít người xem náo nhiệt cười trộm, ai ngờ Lão Tiêu cũng biết giở trò vô lại, thầy Kim trừng mắt lên: - Hai dứa học sinh lớp thầy trước mặt bàn dân thiên hạ, hôn hít nhau, là giáo viên, học sinh công khai yêu sớm, tiếp xúc thân mật, sẽ tạo nên thói xấu trong trường! Ông lại còn giả ngốc.

Ông thầy giáo già thấy thái độ Tiêu Nhật Hoa như thế thì lắc đầu lẩm bẩm "suy đồi, suy đồi", sau đó bỏ đi không nói nữa, trông hết sức đau xót.

Tiêu Nhật Hoa thở dài: - Hôm nay nhận vinh dự lớn như thế, bọn nhỏ cao hứng, kích động lên làm thế là chuyện nhỏ thôi, tuổi chúng nó vậy đấy, có gì không ổn chứ, chúng nó còn nhỏ mà! Nói cho cùng ai chưa qua cái tuổi ấy! Hiện giờ rất nhiều người phê bình cung cách giáo dục của chúng ta quá cổ lỗ, trước đó không lâu hiệu trưởng đi viếng thăm trường học nổi tiếng Âu Mỹ, đề xướng chúng ta phải học tập họ, mạnh dạn một chút, không chỉ là tháo bỏ xiềng xích tư tưởng cho giáo viên, còn cả học sinh nữa, thầy Kim, ông quá cứng nhắc đấy.

Những lời này làm thầy Kim cứng họng, đuối lý chỉ Tiêu Nhật Hoa: - Tôi sẽ báo lên chủ nhiệm phòng giáo dục, phải nghiêm khắc xử lý vấn đề này. Hầm hầm bước đi.

Đám giáo viên trẻ Ân Tiểu Thiên đương nhiên không thể chen mồm vào loại trường hợp này được, có điều trong lòng khoái trá lắm.

Tiêu Nhật Hoa vừa rồi thấy hết, không chỉ Tô Xán hôn lên má Đường Vũ, ngay cả tiếp đó phản ứng của Đinh Tuấn Đào và đám cán bộ lãnh đạo cũng thấy hết, chuyện này ngay cả hiệu trưởng cũng quay đầu đi vờ không thấy nữa là.

Lấy lão giáo viên xấu xa các người huyên náo cái gì, muốn đuổi học chúng chắc, Tô Xán và Đường Vũ là học sinh bình thường đã đành đi, chúng có phải là học sinh bình thường không? Các người đưa báo cáo lên, e rằng được khen miệng một câu, vừa quay người đi thì báo cáo cũng bị ném vào đống rác.

Suốt cả một ngày mặt Đường Vũ nóng như lửa đốt, có lúc trên lớp quay đầu, hết tiết đi nhà vệ sinh, hoặc là gặp phải ở hành làng, không thể không đối diện với nhau, trái tim cả hai đều khẽ run lên.

Trong đầu Tô Xán cứ diễn đi diễn lại cảnh đó, làn da mịn màng của Đường Vũ, đôi mắt mở to hết cỡ khi ấy của cô, mùi cơ thể mê đắm, làm hôm đó cả ngày y ở trong trạng thái lâng lâng như quả bóng được bơm đầy khi heli, bên trên giáo viên giảng cái gì y hoàn toàn không biết.

Trước kia suy nghĩ thời học sinh phải làm cái gì đó, thế nhưng ngày qua ngày trong mùa hè nóng hầm hập chiếc quát trần trên đầu xoay vù vù vẫn không sao xua hết đi cái nóng, núi bài tập mà mãi làm không hết bài, miệt mài đi không hết cái con đường học sinh dài dằng dặc, thế rồi thoáng chốc tốt nghiệp lúc nào chẳng hay.

Phải bày tỏ, phải viết một bức thư tình, phải cãi lại lão thầy giáo đáng ghét, phải báo thù từng kẻ đánh mình, phải giành chiến thắng ở trận đấu bóng đá, rồi nhân thời khắc vinh quang đó ôm lấy cô gái mình luôn ao ước ở khán đài.

Nhưng tất cả những điều đó trôi qua trong chớp mắt chúng ta do dự, không bao giờ quay trở lại nữa.

Có ai dám đứng trên lễ đài trước mặt toàn trường hôn cô gái mình yêu thích, gương mặt ngày đêm mơ tưởng kia chỉ gần trong gang tấc, nhưng luôn luôn có sức mạnh vô hình ngăn cản người ta, trong lòng gào thét nỗ lực, nhưng không vượt qua được vách ngăn vô hình đó.

Trong (Ngộ Không truyện) có một đoạn, khi đó bốn thầy trò Đường Tăng đứng ở mảnh đất nhìn về phía tây là bình nguyên mênh mông, nhìn phía đông là núi non trùng điệp, ở giữa là con suối nhỏ, đám đồ đệ đột nhiên nóng đầu muốn đi về phía đông, không tới Lôi Âm, không bái cổ Phật, không cầu chân kinh nữa, nhưng va phải bức tường làm vỡ đầu chảy máu, Đường Tăng nói đó là "giới hạn", là giới hạn của vận mệnh.

Rất nhiều lúc hành vi của chúng ta bị cái vận mệnh này ngăn cách, chênh lệnh về gia cảnh, gánh nặng cuộc sống, tương lai mờ mịt, khoảng cách giữa thế giới của hai người, cho nên đối diện với khuôn mặt chỉ xuyên qua lớp màng mỏng có thể hôn tới, đưa tay ra là có thể nắm được bàn tay nhỏ kia, hoặc là sáng sớm đi tới trường ở một ngã tư chỉ cần bước nhanh tới một bước là có thể cùng nhau sóng vai tới trường, song chúng ta không phá vỡ được giới hạn đó.

- Tiêu Nhật Hoa nhìn thấy đấy. Tiết Dịch Dương kịch tính nói:

- Tao biết. Tô Xán không sợ hậu quả, bước chân qua giới hạn kia, y không sợ gì nữa, tự tin bành trướng cực hạn.

- Nhưng hôm nay ông ta không nói gì hết, còn rất hiền hòa gọi tao lên trả lời vấn đề. Tiết Dịch Dương mặt muốn khóc: - Thế là nói rõ vấn đề, trước kia ông ta nhìn mày ngứa mắt nên gọi mày.

Tô Xán cười nhe răng, mặt ngơ ngơ như thằng thiểu năng: - Vất vả cho mày rồi.

- Ân Tiểu Thiên cũng nhìn thấy đấy.

- Ừ.

- Lúc ra cửa thầy ấy còn nói với mày "good luck".

- Ừ.

Tiết Dịch Dương kích động tới mức không còn biết nói gì nữa: - Mày nhất định phải đại biểu cho toàn thể anh em trong khối, tán đổ Đường Vũ.

Tô Xán muốn gõ cho hắn một cái.

- Tan học bọn mình về cùng nhau nhé. Ngơ ngẩn lâng lâng nửa ngày trời, Tô Xán kiếm cơ hội tới bên Đường Vũ lúc vào cửa lớp, nói:

- Ừ.

Cúi đầu đáp nhỏ mà nhanh, Đường Vũ quay về chỗ. Buổi chiều tan học, Đường Vũ thu dọn sách vở rất chập, khi xong xuôi cùng Đỗ Đinh rời phòng thì thấy Tô Xán đứng dựa lưng vào cửa nhìn trời, có vẻ như đã đợi rất lâu rồi.

Một khoảnh khắc thấy hai người đó nhìn nhau, Đỗ Đình cảm giác Đường Vũ và Tô Xán giống như đã quen biết từ rất rất lâu rồi, không phải đơn thuần là tích lũy từ thời sơ trung, một cảm giác rất ăn ý, cảm giác này vô hình chung khiến mọi chuyện trở nên đương nhiên.

Có một nhóm người đi tới, nhìn thấy Đường Vũ và Tô Xán, mấy cô gái chạy nhanh về phía trước, nhưng lại chỉ chỏ về phía họ ríu ra ríu rít nói gì đó, tựa hồ đang hồi tưởng màn kinh điển kia.

- Giao Đường Vũ cho bạn đấy. Đỗ Đình nắm tay Đường Vũ đi tới trước mặt Tô Xán, sau đó vẫy tay: - Tạm biệt, mình đi trước đây.

Cùng Đường Vũ sóng vai đi trên con đường thường ngày trong trường, má Đường Vũ vẫn đỏ, đi tới đâu người xung quanh đứng lại chỉ bọn họ thì thầm, băng xuyên mỹ nhân như gặp phải nắng hè chói chang, không giữ nổi vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày, đầu hơi cúi lặng lẽ đi về phía trước.

Tô Xán muốn xin lỗi, nhưng lại cảm thấy mình chẳng có lý do gì phải xin lỗi, chẳng lẽ "xin lỗi" vì nụ hôn kia? Thế giới làm gì có nhiều lỗi như vậy mà xin, nhất là ở loại chuyện này.

Đường Vũ thình lình nói: - Mình sẽ mách mẹ.