Đại Mạc Thương Lang

Quyển 2 - Chương 58: Tất nhiên dẫn đến tất nhiên

Tôi không thể không
thừa nhận Vương Tứ Xuyên nói đúng, họ đã bước đi trên con đường của
riêng mình. Những chuyện sẽ phải trải qua sau này đối với họ là tương
lai chưa biết, còn đối với chúng tôi, đó là số mệnh. Nhưng cứ nghĩ đến
Viên Hỷ Lạc buộc phải một mình đối mặt với những điều đáng sợ và bóng
tối kia thì lòng tôi lại không thể chịu đựng nổi.

Đây là phép
nghịch biện không thể giải quyết, hoặc có thể nói đây là một vụ cá cược. Chúng tôi đã thắng keo thứ nhất, nếu tiếp tục đánh cược vào keo thứ hai thì có thể sẽ thắng to hơn nhưng cũng có thể hoàn toàn bại trận.

Tôi đợi hai mươi tiếng đồng hồ trên bãi nông, mức nước chầm chậm rút xuống.

Tôi xuôi về hạ nguồn một đoạn như kẻ mất hồn, chẳng những không tìm thấy
xác chết nào của đồng đội mà ngay cả những dấu vết vụn vặt nhất cũng
không thấy đâu, bất kể đó là vết tích do nhóm Viên Hỷ Lạc để lại hay vết tích của chúng tôi lúc trở lại nơi này.

Không biết vì nguyên
nhân gì mà nước trong các túi nước dưới lòng đất lại rút xuống một cách
thần tốc như vậy. Chúng tôi không thể trèo lên miệng động ở một đoạn
khác chỉ với hai bàn tay không. Vương Tứ Xuyên kéo tôi lại, bảo nên quay về.

Tôi dần dần từ bỏ ý định, nếu cứ trèo tiếp thì tôi không thể tưởng tượng được mọi chuyện sau này sẽ phát triển thế nào. Đoàn người
đều bị cuốn đi, cả anh Điền cũng vậy. Tôi chẳng buồn nghĩ về chuyện liệu anh ấy có gặp chính mình trong tương lai hay không, bởi trong ấn tượng
của mình, tôi không thấy thông tin ấy rò rỉ ra ngoài, có lẽ anh ấy và
mọi người đã hi sinh trong căn cứ địa rồi. Lòng tôi tràn ngập cảm giác
cắn rứt lương tâm. Tôi và Vương Tứ Xuyên dìu nhau chầm chậm đi về phía

cửa động rồi trèo lên mặt đất.

Sau khi ra khỏi miệng hang, Vương Tứ Xuyên sắp xếp lại nước và lương thực, rồi nói rằng chúng tôi phải xuất phát ngay bây giờ.

Tôi nhìn miệng hang tối om và sâu hút thì lại nghĩ đến Viên Hỷ Lạc. Lòng
tôi thấy rất day dứt, rời khỏi nơi này nghĩa là tôi sẽ phải rời xa Viên
Hỷ Lạc. Tôi cảm thấy nếu bây giờ mà đi thì rất có khả năng tôi không thể gặp lại cô ấy nữa. Đối với tôi, điều này không chỉ khiến mình buồn bã
hay thương nhớ đơn thuần mà đúng là không thể chịu đựng nổi. Trong đầu
tôi bỗng trỗi dậy ý muốn cứ đứng đây đợi cô ấy cho đến lúc chết.

Lý trí của tôi vật vã đấu tranh với suy nghĩ ấy không biết bao nhiêu lần.
Giống mọi người đàn ông đang yêu say đắm, chẳng bao lâu sau, tôi phát
hiện đây không phải sự lựa chọn mà chỉ đơn thuần là tự dằn vặt bản thân
mà thôi. Vương Tứ Xuyên liên tục khai thông tư tưởng, giảng giải cho tôi nghe điều hay lẽ phải, nhưng dần dần cậu ta cũng mất kiên nhẫn.

Những công tác chuẩn bị cuối cùng đã hoàn tất, cậu ta vác tay nải lên và đứng trước mặt tôi. Tôi biết cậu ta đang muốn cho tôi cơ hội cuối cùng. Tính cách của Vương Tứ Xuyên quyết định cậu ta không thể cho phép bản thân
đâm đầu vào chỗ chết cùng tôi. Tôi cũng hiểu mình chỉ có một con đường
là trở về cùng cậu ấy.

Thấy tôi có vẻ dao động, Vương Tứ Xuyên
thở phào nhẹ nhõm, cậu ta bảo: “Tất nhiên sẽ dẫn đến tất nhiên. Cậu miễn cưỡng quá cũng vô tác dụng!”

Tôi gật đầu, thở dài, nhưng ngay sau đó tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

“Cậu vừa nói gì cơ?” - Tôi giật giọng hỏi.

“Tất nhiên dẫn đến tất nhiên!” - Cậu ta nhìn tôi rồi đáp với vẻ ngơ ngác không hiểu.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng và lan dần lên đỉnh đầu, khiến tôi liên tục hắt xì mấy cái.

“Cậu làm sao thế?” - Vương Tứ Xuyên thấy mặt tôi biến sắc liền vội hỏi.

“Sao cậu biết câu này? Cậu nghe ở đâu vậy?” - Tôi hỏi dồn.

“Tôi tiện miệng nói thôi! Sao vậy? Cậu chợt nghĩ ra điều gì à?”


Da gà tôi nổi lên, một luồng điện như xẹt qua não, ngay trong khoảnh khắc
đó, tôi đã lờ mờ nghĩ ra một điều nhưng chưa nắm bắt được nó.

Tất nhiên dẫn đến tất nhiên ư?

Không đúng! Không đúng!

Sự việc có gì đó không ổn.

Tôi nhớ đến trong căn phòng ngập nước, Viên Hỷ Lạc dẫn tôi xem dòng chữ
khắc trên tường, một ý nghĩ nghe có vẻ cực kì phi lý đột nhiên bập bềnh
hiện lên trong đầu.

Vì sao khi ấy Viên Hỷ Lạc lại cho tôi xem câu nói đó? Vì sao một câu nói kì quái như thế lại được khắc trên tường? Ai đã khắc nó? Gần như cùng lúc tôi chợt nghĩ đến câu nói lạ lùng của Hà
Nhữ Bình giả mạo khi nghe thấy giọng tôi, hình như anh ta bảo: “Tại sao
lại là mày?”

Lúc anh ta nghe thấy giọng tôi, phản ứng rất kì lạ,
lúc ấy tôi không thể lý giải, nhưng nếu là vậy… Một vòng tròn gần khép
kín trong đầu tôi đột ngột khép hẳn lại.

Khi định thần, tôi phát hiện khắp người đã ướt sũng, tay không kiểm soát được run lên bần bật.

“Rốt cuộc cậu bị sao vậy?” - Vương Tứ Xuyên hỏi gặng.

Tôi hít sâu một hơi, rồi lắp bắp nói như bị trúng tà: “Tôi phải trở lại… trở lại hang động!”

Tôi đã tham gia vào lịch sử của Viên Hỷ Lạc, tôi thầm than trong lòng, tóc gáy như dựng đứng cả lên.

Sở dĩ Hà Nhữ Bình giả mạo sợ hãi như vậy khi nhìn thấy tôi là vì anh ta đã từng gặp tôi, còn Viên Hỷ Lạc cho tôi xem dòng chữ đó chắc chắn là muốn gợi ý cho tôi nhớ lại quá khứ. Tất cả những chuyện này đã được sắp xếp
từ trước, mà người sắp xếp lại chính là tôi, tôi sắp xếp tất cả để nhắc
mình lĩnh hội được toàn bộ bí mật sâu xa nằm ẩn sau câu chuyện này vào
khoảnh khắc Vương Tứ Xuyên nói câu then chốt đó.


“Tôi” dùng
phương thức này để nói cho tôi biết câu chuyện của tôi vẫn chưa kết
thúc, tôi buộc phải vào hang động lần nữa cùng Viên Hỷ Lạc.

Vậy
thì đúng rồi! Trên đường vào động, tôi luôn cảm thấy có ai đó bám theo
mình như hình với bóng, kẻ đó đẩy mọi việc tiến triển và âm thầm đứng
trong bóng tối quan sát chúng tôi.

Ví dụ như chuyện mẩu giấy kì
lạ bỗng xuất hiện trong túi áo tôi, có người khởi động buồng lặn cho
chúng tôi xuống đáy đập, có người nậy lỗ thông gió sẵn từ trước.

Nếu nói vậy thì tôi nghĩ đến một khả năng khiến mình phát run - Lẽ nào khi
ấy Viên Hỷ Lạc hoàn toàn không bị điên? Lẽ nào khi ấy Viên Hỷ Lạc đã
biết tất cả sự việc? Và cô ấy giả vờ điên? Lẽ nào bởi vậy nên cô ấy mới
cố tình tiếp cận tôi và nằm trong vòng tay tôi? Tôi không dám nghĩ tiếp. Tôi không thể đợi thêm một phút nào nữa.

Tôi phải trở lại hang động ngay lập tức. Nếu sự thực đúng là vậy.

Tôi đã để lỡ quá nhiều thời gian, chẳng biết giờ còn kịp không nữa.

Vương Tứ Xuyên nghe tôi nói xong liền lắc đầu: “Không thể có chuyện đó! Biết đâu chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì sao?”

Tôi lắc đầu, nhớ lại lúc Viên Hỷ Lạc chỉ cho mình xem dòng chữ khắc trên tường, tình hình khi ấy sao mà trùng hợp thế?

“Cậu đi trước đi!” - Tôi quyết định - “Bất kể có xảy ra khả năng ấy hay
không thì chuyện đã đến nước này rồi, tôi đành phải quay lại xem sao.
Chúng ta không thể cùng lao đầu mạo hiểm được.”

Nếu không đi mà
lỡ suy nghĩ của tôi là đúng thì hậu quả sự việc thực không dám nghĩ đến, tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi sẽ xảy ra chuyện gì. Lúc này tôi phát hiện khái niệm vừa ngăn cản tôi khi nãy giờ đột nhiên biến thành
lý do khiến tôi kiên định tiến về phía trước. Bất giác tôi cảm thấy thật nực cười, đúng là một sự đả kích.


“Cậu đi một mình nguy hiểm
lắm! Tôi đi cùng cậu!” - Vương Tứ Xuyên do dự - “Bây giờ chỉ còn hai
người chúng ta. Đó là duyên phận ông trời định đoạt, chẳng có lý gì tôi
để cậu phải vào đó một mình.”

Tôi nghĩ một lát rồi từ chối: “Cậu
không có lý do gì phải vào đó, hơn nữa tôi không hề thấy vết tích trở
lại của cậu.” Nếu cả câu chuyện đều do tôi và Viên Hỷ Lạc vạch ra thì
nhất định đó là chuyện vô cùng riêng tư, bí mật và không hề có sự tồn
tại của người thứ ba, tôi khẳng định lần nữa với Vương Tứ Xuyên: “Đây là chuyện của tôi!”

Vương Tứ Xuyên không tranh cãi gì thêm, nói
thật muốn quay lại hang động với bóng đêm bao trùm triền miên và không
gian bí bách đó cần phải có dũng khí rất lớn. Nếu không vì Viên Hỷ Lạc
thì ngay cả cái cửa hang phía sau kia tôi cũng chẳng muốn lại gần chút
nào.

Tôi khoác ba lô lên lưng rồi quả quyết: “Tất nhiên dẫn đến tất nhiên! Chẳng có gì đáng phải nói thêm nữa cả!”

Vương Tứ Xuyên thở dài, chúng tôi nhìn nhau, cậu ta vỗ vai tôi dặn dò: “Thế thì cậu bảo trọng nhé!”

Lòng tôi dâng lên nỗi xúc động, tình cảm giữa tôi và Vương Tứ Xuyên không
thể nói rõ nông hay sâu, nhưng trong những ngày tháng sống bên nhau ấy,
tôi biết cậu ta là người đáng tin cậy. Nếu có thể sống sót trở về và gặp mặt Vương Tứ Xuyên lần nữa, thì chúng tôi chắc chắn sẽ trở thành những
người bạn tâm giao.

Rồi chúng tôi chia tay. Vương Tứ Xuyên đi về
phía nam, còn tôi thì chui xuống hang động. Trong lòng thấy tĩnh lặng
đến lạ. Khi bạn biết rõ mình phải làm gì thì bạn sẽ không nghĩ đến những chi tiết cành lá rườm rà xung quanh.

Mực nước trong hang động đã rút hẳn, tôi thận trọng trèo lên vách đá, nghĩ đến tình hình hai lần
trước vào đây có đoàn có nhóm, còn giờ thì chỉ cô độc một mình. Cảm giác ấy thật khó diễn tả bằng lời.

Mỗi lần rời khỏi đây, tôi đều nghĩ không bao giờ mình trở lại nơi này, nhưng thật bất lực là lần nào rời

đi tôi cũng phải quay trở lại, mà lần sau còn gặp nhiều nguy hiểm hơn
lần trước.

Đây chính là số mệnh. Ivan từng nói, vào một thời điểm nào đó, bạn sẽ phát hiện số mệnh là thứ không thể chạm tay tới được.
Nếu anh ta còn sống và đối diện với tình thế hiện tại thì nhất định anh
ta sẽ cảm thấy số mệnh không chỉ có thể sờ thấy mà dường như nó còn
thẳng tay tặng chúng ta một cái bạt tai điếng người ở ngay trước mũi
chúng ta.