Đại Mạc Thương Lang

Quyển 2 - Chương 57: Hoài công vô ích

Ai chưa từng vật lộn
trong dòng nước xiết thì sẽ không thể hiểu được tốc độ và sức mạnh của
nó, quả thực không thể dựa vào sức người để đấu lại với sức mạnh của
thiên nhiên. Bây giờ điều quan trọng nhất là giảm hao tổn thể lực ở mức
tối đa và tuyệt đối giữ bình tĩnh.

Tôi vừa dựa sát vào vách xuôi
theo dòng nước vừa dùng đèn pin quét về vách đá phía trước, đột nhiên
tôi nhìn thấy một khúc cua, nước bên đó chảy tương đối hiền hòa, có thể
nhân cơ hội này bám vào gờ đá trên vách.

“Mau lại gần đây! Lúc
trôi đến khúc cua nhớ bám chặt vào vách!” - Tôi hét to gọi mọi người
phía sau, đồng thời soi đèn pin vào khu vực đó.

Đoàn người phía
sau lũ lượt bơi ven rìa, tôi thấy mọi người túm tụm khá đông vào một chỗ thì thầm thấy không ổn, liền lên tiếng bảo: “Mọi người hãy tách nhau
ra, tránh đâm vào người đi trước.” Lúc này phía Viên Hỷ Lạc đột nhiên
thét lên thất thanh.

Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy cơ thể cô ấy
bị thứ gì đó dằn mạnh xuống nước, lúc nổi lên thì thấy cô ấy vẫn nguyên
chỗ cũ. Nước cuốn tôi đi khiến khoảng cách giữa tôi và Viên Hỷ Lạc mỗi
lúc một xa hơn.

Tôi kêu thầm: “Chết rồi! Cô ấy bị vướng vào lưới thép!”

Tôi lập tức đi men theo vách động, cố gắng bám thật chắc, vách đá rất trơn, móng tay tôi cắm sâu đến sáu, bảy centimet vào trong khe đá đến bật

máu.

Ngừng trong giây lát, cả người tôi lại bị nước cuốn phăng
đi, hai chân chới với trên mặt nước. Tôi dùng hết sức dán chặt người vào vách, quay đầu lại nhìn Viên Hỷ Lạc đang giãy giụa vô ích ở đó.

“Đừng cử động nữa!” - Tôi cố hét lên thật to cho cô ấy nghe thấy, nếu cứ giãy loạn lên như thế thì cô ấy sẽ càng bị trói chặt hơn vào đống dây thép,
chi bằng cứ đứng yên đó đợi tôi đến tìm cách cứu ra.

Tôi bám vào
khe đá và di chuyển từ từ về phía trước, gắng kháng cự dòng nước xiết
chỉ bằng sức mạnh của đôi tay, dần dần từng chút một, tôi thọc tay vào
những chỗ có thể thọc và tiến đến chỗ Viên Hỷ Lạc.

Thực ra tôi và cô ấy đã cách nhau một đoạn khá xa. Suốt dọc đường, tôi còn phải cắn
chặt đèn pin để chú ý tình hình bên đó. Lúc đến được bên cô ấy thì tôi
gần như kiệt sức. Cô ấy nằm rạp trên vách đá, vì bị mắc kẹt trong lưới
thép nên không thể thò hẳn người ra được, chỉ có nửa khuôn mặt đang nổi
nhấp nhô trên mặt nước.

Tôi đổi cầm đèn pin bằng một tay còn
miệng thở hổn hển bảo Viên Hỷ Lạc: “Nắm chặt lấy! Tôi sẽ ôm cô lặn xuống nước, giúp cô gỡ lưới thoát ra. Sức nước rất lớn, cô tuyệt đối không
được nới lỏng tay, nếu không bị đuối nước là cô chết chắc đấy. Rõ chưa
hả?”

Viên Hỷ Lạc kinh hãi gật đầu, tôi hít sâu một hơi, nắm chắc
lấy cánh tay cô ấy rồi nắm lấy bờ vai, sau đó lặn xuống nước, tôi ôm eo
Viên Hỷ Lạc từ từ lặn sâu hơn.

Quần áo của cô ấy bị nước cuốn nổi lên bồng bềnh, tôi sờ chiếc eo thon và làn da láng mượt của cô ấy, kí
ức ngày cũ chợt ùa về, lòng chỉ biết cười chua xót. Tôi tiếp tục lặn
xuống nữa cho đến khi đến vị trí chân của cô ấy và sờ thấy mắt lưới
thép.

Tôi giật mấy cái nhưng không ăn thua, tôi biết quần bộ đội
rất dày, nếu chỉ giật thì không thể rách được, tôi tiện tay rút con dao
găm giắt ở hông Viên Hỷ Lạc, rồi rạch một đường ở ống quần.


Chưa
kịp dùng sức, chỉ mới rạch một chút mà lực nước đã xé toạc vết rạch
thành một đường dài, trong chớp mắt tôi và Viên Hỷ Lạc lập tức bị nước
cuốn phăng đi.

Chúng tôi ôm nhau trong nước, Viên Hỷ Lạc rất đỗi
hoảng hốt, tôi vứt dao găm, ôm chặt dưới nách cô ấy, rồi nhấc cả hai
người lên khỏi mặt nước và cố gắng đứng vững. Cũng chính khoảnh khắc đó, chúng tôi lại bị cuốn trôi mấy chục mét nữa theo dòng nước.

Phía trước lập lòe ánh sáng của mấy chiếc đèn pin, có người hét vang lên: “Mau qua đây!”

Tôi đưa mắt nhìn thì thấy góc cua lần trước bỗng chốc hiện ra ngay trước
mắt, tim đập thình thịch, tôi biết bây giờ mà bị cuốn đến đó thì tôi và
Viên Hỷ Lạc chết chắc.

Viên Hỷ Lạc vẫn chưa kịp hoàn hồn. Lòng
cuống lên như kiến bò chảo lửa, tôi hét lớn: “Khôn Lỏi!”, nói xong tôi
dùng hết sức nâng Viên Hỷ Lạc lên khỏi mặt nước rồi đẩy cô ấy về phía
mọi người.

Trong chớp mắt, tôi nhìn thấy Khôn Lỏi nhào từ trên
vách động xuống, một tay chụp lấy tay Viên Hỷ Lạc, tay còn lại của cậu
ta kéo dây lưng quăng về phía đám người đứng sau.

Cậu ta hét lớn
một tiếng rồi lôi mạnh Viên Hỷ Lạc về phía mình, hai người lập tức bị
dòng nước cuốn đi nhưng những người phía sau kéo mạnh dây lưng của cậu
ta nên cuối cùng họ cũng dừng lại được.

Tôi tạm yên tâm, thầm
chửi: cuối cùng thằng oắt này cũng phát huy được tí tác dụng; nhưng chớp mắt sau tôi đã bị dòng nước cuốn phăng tới khúc cua, trong sát na trôi
qua chỗ ngoặt, tôi cơ hồ vận chút sức lực cuối cùng bám chặt tay vào mỏm đá nhô ra. Trong phút chốc, mọi xung lực đều đánh thẳng vào cánh tay
tôi, tôi hét lớn, cánh tay cơ hồ đã bị gãy làm đôi, nhưng cuối cùng thì
tôi không bị trôi tiếp đi nữa.

“Ông đây cũng khỏe lắm chứ!” - Tôi thầm tự hào. Cánh tay kia cũng bám chặt vào tảng đá, vừa mới thở hắt ra một tiếng thì bên tai lại nghe thấy âm thanh kì quái dội về từ thượng

nguồn.

Thoáng chốc, tất cả đèn pin đều chĩa thẳng về phía tôi,
tim hụt xuống một nhịp, tôi nghe Vương Tứ Xuyên hét lên với vẻ đầy hốt
hoảng: “Bám chặt vào! Nằm xuống!”

Tôi lập tức nhìn thấy một bức
tường nước cao bằng hai người chồng lên nhau đang ầm ầm lao về phía
mình, thế nước sầm sập như dời non lấp biển. Trong động đạo chật hẹp,
con sóng khổng lồ càng gia tăng áp lực đập thẳng vào người tôi.

“Chắc ở thượng nguồn có nơi nào bị sụt lở đây mà!” Tôi ý thức được điều đó,
vội vàng thu gọn người, nhưng cũng hiểu rõ hành động này chẳng có tác
dụng gì.

Sóng nước cuốn phăng tôi đi, sức mạnh khổng lồ đẩy tôi
bắn ra xa chẳng khác nào súng thủy lực, trong khoảnh khắc cuối cùng nhìn lại, tôi thấy Vương Tứ Xuyên và nhóm Viên Hỷ Lạc cũng đều bị cuốn trôi.

Khi tôi loạng choạng bò dậy từ làn nước, thấy mình đang mắc cạn trên một
bãi nông, đèn pin không còn trong tay nữa, nhưng trên mặt đất vẫn có ánh đèn chiếu sáng một khoảnh nhỏ.

Tôi vuốt nước trên mặt, bước lại
gần thì thấy Vương Tứ Xuyên đang nắm chặt đèn pin. Tôi lật ngửa cậu ta
lên, mặt cậu ta tái mét. Tôi lập tức ấn mạnh vào bụng, nước trong bụng
bị ép ộc ra đằng miệng. Sau đó tôi lại lật úp người Vương Tứ Xuyên
xuống, đặt bụng cậu ta lên phiến đá, rồi vỗ mạnh vào lưng.

Cậu ta húng hắng ho mấy tiếng rồi tỉnh lại, tôi lập tức đi tìm những người khác nhưng phát hiện trên bãi nông không còn ai nữa.

Phía sau là “nhà tù dưới nước”, quả nhiên đúng như tôi dự liệu, chúng tôi
đều bị cuốn trôi đến nơi này, nhưng tôi phát hiện có một điểm mình tiên
liệu chưa đúng, đó là dòng nước xiết lần này khiến mực nước cao hơn
nhiều lúc chúng tôi đến lần trước. Bốn phía xung quanh bãi nông đều là
nước chảy xiết, nơi chúng tôi bị mắc cạn là nơi cao nhất, bây giờ nó trở thành hòn đảo nằm giữa biển nước.

Có lẽ những người còn lại đã bị cuốn xuống hạ nguồn phía dưới nữa.


Tôi trở về bên cạnh Vương Tứ Xuyên, kéo cậu ta lên chỗ khô ráo hơn, rồi
ngồi nghĩ xem nên làm gì, ở đây hoàn toàn bị vây kín tứ bề, nếu tiếp tục đi sâu hơn thì chỉ toàn đá lổn nhổn nhô lên khỏi mặt nước, dẫu bám đá
mà đi thì cũng chẳng đi được bao xa. Theo kinh nghiệm của chúng tôi, thì nơi họ sẽ dừng lần tới chỉ có trạm thu phát gốc bằng bê tông ở trong hố sụt ngập nước.

Nơi đó nhô cao hẳn so với mặt nước, rõ ràng nó
được thiết kế để tránh nước lớn, chúng tôi phát hiện thấy mấy căn lều ở
đó, chắc những người sống sót đều bị mắc cạn tại nơi ấy.

Nhưng
giờ đây chúng tôi không thể đến chỗ đó, tôi đứng dậy định mò mẫm đi theo dòng nước chảy, nhưng chẳng biết mình có thể đi được bao lâu trong dòng nước chảy xiết thế này.

Vừa lội xuống nước, Vương Tứ Xuyên đã kêu lớn phía sau lưng: “Cậu hãy từ bỏ đi!”

Tôi quay đầu nhìn cậu ta, Vương Tứ Xuyên bò dậy nói tiếp: “Cậu không thay đổi được gì đâu!”

Tôi nhìn cậu ta, đầu óc trống rỗng, thực ra tôi biết, nếu xuôi tiếp về hạ
nguồn thì chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Vương Tứ Xuyên ho vài
tiếng nữa, rồi nhẹ giọng bảo: “Họ đã bước trên con đường của họ. Cậu
không thay đổi được gì nữa đâu!”

Tôi lắc đầu: “Nhưng tôi cũng chẳng thể nhắm mắt làm ngơ mà không làm gì!”

“Họ là lịch sử của chúng ta, nếu bây giờ cậu thay đổi được chuyện gì thì
lịch sử sẽ thay đổi và chắc chắn chúng ta cũng sẽ bị thay đổi.” - Vương
Tứ Xuyên tiếp tục thuyết phục tôi với giọng không thể kiên nhẫn thêm
được nữa - “Nhưng chúng ta có thay đổi không? Chúng ta không hề có bất
cứ thay đổi nào! Việc đó nói lên điều gì? Nó chứng tỏ chỉ cần cậu nhảy
xuống dòng nước kia thì sẽ chết chìm dưới đó và vĩnh viễn biến mất khỏi
thế giới này. Như vậy, cậu cũng chẳng thể làm gì để thay đổi kết quả của mọi chuyện.”

“Nhưng…”

“Đối với chúng ta, họ đã chết rồi!
Chuyện này bắt buộc phải xảy ra, thì chúng ta mới trở về nơi này được.” - Vương Tứ Xuyên ngồi xuống thở dài - “Chúng ta không thể làm gì khác.”


Tôi nhìn dòng nước chảy xiết, biết cậu ta nói đúng.

“Viên Hỷ Lạc sẽ không chết, cậu còn cơ hội gặp lại cô ấy.” - Vương Tứ Xuyên
cố thuyết phục thêm - “Nhưng nếu bây giờ cậu nhảy xuống kia thì đúng là
không bao giờ còn ngày sau nữa.”

Tôi ngồi phịch xuống bên dòng
nước xiết, mắt vô hồn nhìn vào bóng tối phía xa xa, tiếng nước chảy ầm
ầm bên tai khiến đầu óc tôi dần dần trở nên mất thần trí.