Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 51: Ngọa hổ tàng long (Hạ)

Một khắc sau, các siêu cấp thế lực và nhất phẩm tông môn đỉnh tiêm đã lựa chọn ra người làm tài chủ lôi đài rồi. Các siêu cấp thế lực tham dự Long Hổ đại hội lần này, tự nhiên phải có Ngạo Kiếm thần điện và Viêm Dương đế quốc. Lại nói Viêm Dương đế quốc, tuy rằng nội loạn diễn ra, căn cơ không còn vững chắc như xưa, thế nhưng nội tình vẫn không thể xem thường được. Ngoài ra còn có Tây Hàn đế quốc và Thiên Long thần điện cũng tham dự.

Huyền Thiên giới có bát đại siêu cấp thế lực, vậy mà có đến một nửa thế lực đường đường chính chính tham dự Long Hổ đại hội này, đủ để thấy được trong mắt bọn họ, sự quật khởi của Ảnh Nguyệt sơn trang có tầm quan trọng như thế nào. 

Còn về phần các nhất phẩm thế lực đỉnh tiêm kia, Huyền Thiên giới có gần hai mươi nhất phẩm thế lực đỉnh tiêm, thế nhưng chỗ này chỉ có tám nhất phẩm thế lực đỉnh tiêm tham dự. Những thế lực này, có thể hạ lạc ở đại lục, hoặc cũng có thể tọa lạc các nơi khác. Tỷ như Tứ Hải vương triều và Luyện Khí công hội, cả hai đều là nhất phẩm thế lực đỉnh tiêm. So với một nhất phẩm thế lực đỉnh tiêm như Ảnh Nguyệt sơn trang, dĩ nhiên là vẫn chưa thể sánh bằng được. 

- Lão phu Nhiếp Song, cùng với Hoa Tam Trúc đại biểu Ngạo Kiếm thần điện làm tài chủ. 

Bỗng phía ngoài, một lão giả tuổi ngoài thất tuần, mái tóc hoa râm được buộc lại gọn gàn, chòm râu dài cũng đã bạc màu, chỉ là khuôn mặt lại rất hồng hào, đôi mắt hơi đục kia lại toát ra một vẻ thâm bất khả trắc, tuy vóc dáng hơi nhỏ con, thế nhưng biểu hiện như vậy tuyệt đối cũng phải một lão nhân bình thường. 

Đi bên cạnh lão giả Nhiếp Song này là một nữ tử nhìn khá trẻ tuổi, so với Nhiếp Song diện một bộ áo vải tầm nhìn khá bình thường, nữ tử này lại khoắc một bộ y phục lộng lẫy. Bộ váy đỏ thẩm, cổ áo mở hơi thấp, để lộ ra bộ ngực đầy đặn mê người, dung mạo thập phần mị hoặc. Đôi chân thon dài để lộ ra, khiến cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng không kiềm chế nổi dục hỏa. Nữ tử như vậy, đích thực sinh ra là vì nam nhân mà. 

Hoa Tam Trúc tay cầm một chiếc quạt nhỏ vừa đi vừa phe phẩy, mỗi bước chân chậm rãi uyển chuyển đều toát lên một tư vị mê hoặc, thật khó mà làm cho người ta rời mắt. Giọng nói của nàng cũng cực kỳ dễ nghe, tựa hồ như giọng nói của thiên tiên nhẹ nhàng vang lên:

- Tam Trúc bái kiến chư vị. 

- Ồ, không ngờ Nhiếp Song tiền bối và Hoa Tam Trúc tiền bối cũng tham dự Long Hổ đại hội. Vãn bối không kịp nghên đón, thất lễ, thất lễ rồi. 

Mấy năm nay đi theo Diệp Nhất Phàm học tập, Trương Vô Thường từ một thiếu niên trẻ người non dạ ăn nói lóng ngóng, hiện tại miệng lưỡi tiến bộ hơn nhiều lắm. Nhiếp Song ánh mắt không mấy thiện cảm, gật đầu qua loa. Còn Hoa Tam Trúc thì nở nụ cười mị hoặc, cũng không có nói gì thêm. 

Sở dĩ bọn họ thái độ như vậy là bởi vì Hoa Tử Khâm. Hắn tuy rằng ở Ngạo Kiếm thần điện không được trọng dụng, thế nhưng dù gì cũng là công tử của một siêu cấp thế lực, vậy mà lại bán mạng cho Ảnh Nguyệt sơn trang, bọn họ như thế nào vui vẻ được. Những lần tấn công Lang Gia thành và Ảnh Nguyệt sơn trang trước đây, Ngạo Kiếm thần điện cũng tham dự. Chỉ là trận pháp thủ hộ quá mức bá đạo, bọn họ đành phải rút lui mà không thể làm gì được. Vậy nên mới có thái độ hậm hực như vậy. 

Trương Vô Thường ngầm hiểu ý tứ của bọn, chỉ là hắn cũng không quan tâm lắm. Ở đây là địa bàn của Lang Gia thành, các ngươi dám làm càn được sao? Hắn mỉm cười, sau đó lại nhìn Vô Đạo, giới thiệu hại người này với hắn:


- Đinh huynh, Nhiếp Song tiền bối này là trưởng lão cao cấp của Ngạo Kiếm thần điện, danh tiếng cực kỳ hiển hách trong giới võ đạo. Còn Hoa Tam Trúc tiền bối cực kỳ nổi tiếng về đan đạo, chính là một đan vương được rất nhiều người hâm mộ. 

Do tạm thời vẫn chưa có ý định tiết lộ thân phận chủ nhân Ảnh Nguyệt sơn trang, thế nên Vô Đạo mới lấy một cái tên giả để dễ dàng hành sự. Hắn đeo một cái mặt nạ che đi nửa khuôn mặt, thế nên nhìn vào khó mà phán đoán được mục diện thật sự. Nghe Trương Vô Thường giới thiệu, Vô Đọa cũng khách khí chào hỏi:

- Tại hạ Đinh Xuân Thu. 

Nhiếp Song vẫn như vậy, chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, tựa hồ hơi xem thường Vô Đọa. Trái lại, Hoa Tam Trúc gương mặt vẫn giữ nụ cười yêu mị, ánh mắt đẹp hớp hồn người khác nhìn Trương Vô Thường, nói:

- Ta nói Trương thành chủ này, ngươi đừng có gọi ta là tiền bối gì đó được không. Bộ nhìn ta già lắm hay sao?

Hoa Tam Trúc nhìn Tinh Hồn một lát, nhìn thấy tu vi hắn rất kém cỏi, thế nên trực tiếp bỏ qua hắn, quay sang nói chuyện với Trương Vô Thường. Vô Đạo cũng lười biến quan tâm, khách khí với ngươi ngươi lại tưởng ngươi có giá như vậy à, lão tử cũng mặc xác. Trương Vô Thường thấy tình huống như vậy, dường như Vô Đạo hờ hững, biết rằng trong lòng hắn không có chấp nhặt, liền thở phào nhẹ nhõm. Rồi hắn mỉm cười đáp:

- Chết thật, là ta lỡ mồm rồi. Phải gọi là Tam Trúc tỷ tỷ mới phải chứ. Nhất định lần sau ta sẽ bồi tội thích đáng. 

- Như vậy còn được. 

Dù nàng không thích Ảnh Nguyệt sơn trang lắm, nhưng mà nhìn Trương Vô Thường vừa tuấn tú lại vừa biết vuốt mông ngựa như vậy thì liền vừa mắt. Bởi vì vậy nên mới nói nhìu một chút, không giống như Nhiếp Song đứng như một tượng gỗ bên kia. 

Sau khi đại biểu Ngạo Kiếm thần điện xuất hiện, tiếp theo chính là Viêm Dương đế quốc. Đại biểu của bọn họ không ngờ lại rất trẻ tuổi, khoảng chừng chỉ ba mươi bốn mươi mà thôi. 

- Ngọc Kình vương (Trương Diệu) bái kiến chư vị. 

- Ồ, Viêm Dương đế quốc không ngờ lại tuột dốc như vậy? Lại để cho hai tiểu mao đầu các ngươi làm đại biểu? Thật chê cười. 


Nhiếp Song vừa thấy Ngọc Kình vương và Trương Diệu xuất hiện, chẳng ngờ lại xuất khẩu đả kích. Chục năm nay Thiên Dương đế quốc suy sụp khiến cho Ngạo Kiếm thần điện rất vui mừng. Viêm Dương đế quốc trước kia, thực lực chênh lệch với siêu cấp thế lực đỉnh phong năm đó là Thiên Phong đế quốc chỉ kém một tầng mà thôi. Cùng tồn tại là bát đại thế lực, Ngạo Kiếm thần điện chẳng mấy vui vẻ gì. Vậy nên sau khi vượt qua được Viêm Dương đế quốc, bọn họ cực kỳ hống hách, nhìn thấy người của Viêm Dương đế quốc là liền châm chọc. 

Ngọc Kình vương này là người chi chính hoàng tộc, tuy còn trẻ nhưng danh khí không hề thấp. Nhờ có công trợ giúp Hoàng Vân Tiêu dẹp tan nội loạn, ngồi vào vị trí đế quân, thế nên địa vị trong hoàng tộc cực cao. Còn Trương Diệu kia cũng là một trí giả Luyện khí, tuy vẫn chưa đạt đến địa vị như Âu Dương Thiếu Cung, nhưng thủ đoạn cũng không thể xem thường được. 

Vừa mới xuất hiện đã bị Nhiếp Song châm chọc, Ngọc Kình vương thân là người hoàng tộc, dĩ nhiên là rất khó chịu rồi. Hắn hừ lạnh một tiếng, đáp:

- Một cẩu trưởng lão nho nhỏ mà lại vô lễ với bản vương, Ngọa Kiếm thần điện không biết dạy dỗ hạ nhân như vậy sao?

Ngọc Kình vương này năm nay bất quá chỉ mới ba mươi lăm tuổi mà thôi, thế nhưng một thân tu vi lại vô cùng cao cường. Nghe nói rằng, nhiều năm trước đây, hắn chỉ là một tiểu vương gia vô danh không quyền không thế. Nhưng mấy năm trở lại đây, chẳng biết được kỳ ngộ nào rơi vào đầu, tu vi càng lúc càng khủng bố, một trong những chiến tướng mạnh mẽ dưới trướng Hoàng Vân Tiêu giúp hắn ngồi vào vị trí đế quân. Khí thế trên người của Ngọc Kình vương triển lộ, lại mơ hồ lấn áp Nhiếp Song kia. 

- Ngọc Kình vương, có tôn ti trật tự đi. Lúc lão phu tung hoành thiên hạ, chẳng biết ngươi đã chui ra chưa đấy.

- Tôn ti trật tự? Cẩu nô tài như ngươi xứng sao? Lại nói ngươi tung hoành thiên hạ, lời này cũng dám nói ra sao? Chẳng biết thời điểm cẩu nô tài ngươi bằng tuổi bản vương đã làm được gì?

Một câu “cẩu nô tài”, hai câu “cẩu nô tài”, Ngọc Kình vương hung hăng chửi thẳng mặt Nhiếp Song mà không hề nể nang chút nào. Bất quá, mỗi câu Ngọc Kình vương nói đều làm cho Nhiếp Song không thể phản bác được. Thực sự thì lúc bằng tuổi Ngọc Kình vương, hắn chỉ là một tiểu đệ nhỏ bé mà thôi, còn Ngọc Kình vương đã là vương gia đại danh hiển hách Viêm Dương đế quốc. 

Làm sao có thể để cho địch nhân chiếm thế thượng phong được. Trong lòng không khỏi chửi Nhiếp Song đầu óc bã đậu, thế nhưng dù sao cũng không thể hạ uy phong người nhà được, Hoa Tam Trúc quỷ mị, ánh mắt hoặc nhân nhưng không kém phần sắc bén nhìn thẳng Ngọc Kình vương, mỉm cười nói:

- Ngọc Kình vương, có thể bằng tuổi ngài, Nhiếp Song không thể so sánh. Nhưng hiện tại hắn là cao cấp trưởng lão Ngạo Kiếm thần điện, tiểu vương gia ngài cũng đừng mở miệng chửi hắn cẩu nô tài vậy chứ? Nếu như để điện chủ đại nhân nghe thấy, chỉ sợ khiến cho tiểu vương gia mất ăn mất ngủ đấy. 

- Ha ha, cẩu nô tài thì chính là cẩu nô tài, chẳng thay đổi được đâu. Còn lửa giận điện chủ các ngươi, Hoàng Tinh Vũ ta không sợ, Vương Dương đế quốc cũng không sợ. Có giỏi thì chiến. 

- Tiểu vương gia, thiếp thân chỉ thuận miệng nhắc nhở vậy thôi. Nhưng mà… trên đời này cái miệng hại cái thân, có không ít đâu nha. 

- Ha ha, phải đa tạ hảo ý của Tam Trúc cô nương rồi. Dạo gần đây bản vương có rất nhiều thời gian rảnh, nếu không chê, mời Tam Trúc cô nương tới phủ của bản vương để bản vương “nhẹ nhàng” tiếp đãi một chuyến. 

Vừa nói, hai tay của Ngọc Kình vương, một tay nắm lại, tay kia dùng ngón trỏ đan vào, gương mặt lại tràn ngập xuân ý. Cái gì mà nhẹ nhàng tiếp đãi chứ, nói trắng ra là Ngọc Kình vương muốn tiếp đãi nàng trên giường ấy. Ngay cả đan vương của siêu cấp thế lực là Hoa Tam Trúc hắn cũng không bỏ qua mặt mũi, nếu là thiếu nữ khác đã đỏ mặt bỏ chạy rồi. Hoa Tam Trúc đôi mắt lạnh lẽo, nhưng vẫn không hề mất đi phong thái cao quý, nhẹ nhàng đáp:

- Có cơ hội, thiếp thân nhất định sẽ đến phủ tiểu vương gia để phụng bồi.