“Tiểu tử”, cách gọi này đối với một đại nhân vật đã sống cả vạn năm như Mặc Uyên, thật sự đúng là khiến người ta đầu óc choáng váng., ngay cả Tinh Hồn và Phượng Cửu cũng không nhịn được mà bật cười. Người khác không biết, tất nhiên không hiểu vì sao hai người lại cười như vậy. Còn kẻ bị gọi là “tiểu mao đầu” Mặc Uyên thì khuôn mặt có chút khó coi, hừ lạnh một tiếng:
- Long hoàng đại nhân, xin tự giới thiệu, “tiểu tử” đây chính là “chủ nhân” của Đông Ly thánh cảnh, nơi mà các vị thường xuyên ra vào để tu luyện đấy ạ.
Mặc Uyên hai bàn tay tròn xoe, mập mạp ôm lại thành quyền, thể hiện ra có điệu bộ cung kinh. Thế nhưng ý tứ nói ra lại cố ý nhấn mạnh một vài từ, nhất thời khiến cho một số người không hiểu ẩn ý của hắn là gì. Mà không biết có phải hắn bị biến thành hình hài tiểu tử mười tuổi nên tâm tính cũng bị thay đổi không nữa, hoàn toàn không có phong phạm của bậc đại năng uy dũng vô song mà trước đây Tinh Hồn đã gặp.
- Hả?
Ngao Bắc Hành và Ngao Thường khuôn mặt ngẩn ra, đồng dạng cũng giống như những người khác. Đột nhiên lúc này, Mặc Uyên khí thế dâng trào, long uy cuồn cuộn như muốn di sơn đỏa hải, lờ mờ ẩn hiện một đầu cự long trên thương khung, thật khiến cho người ta kinh hãi không thôi.
Đại cường giả như Ngao Bắc Hành, Ngao Thường cũng không chịu nổi loại uy thế nào, liền quỳ xuống đất, trên trán lấm tấm mồ hôi. Bây giờ thì bọn họ đã hoàn toàn minh bạch ý tứ của Mặc Uyên rồi.
- Tha cho bọn họ đi đại ca.
Phượng Cửu trên môi mềm nở một nụ cười, tựa hồ như muôn vạn cánh hoa đua nở, khiến cho người ta nhớ mãi không quên. Thanh âm nhẹ nhàng êm ái, giống như âm thanh của tự nhiên vậy. Có nàng mở lời, Mặc Uyên hừ lạnh một tiếng, sau đó liền thu lại khí tức trên người.
Dù sao thì hắn cũng chỉ muốn cho bọn họ biết thân phận của mình thôi, chứ bằng thực lực của hắn, chỉ một cái ý niệm thôi cũng đủ cho toàn bọ người ở đây hóa thành cát bụi.
Áp lực hóa giải, đám người long tộc như vừa trải qua một hồi sinh tử, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ánh mắt lúc này nhìn Mặc Uyên đã hoàn toàn thay đổi, từ một tiểu mao đầu còn hôi sữa trở thành một đại năng khổng lồ siêu việt. Cường giả vi tôn, đây là một loại tín niệm của võ giả, long tộc cũng không ngoại lệ. Vừa rồi Mặc Uyên thể hiện uy thế long tộc, chứng tỏ hắn chính là thành viên của long tộc. Thiết nghĩ có lẽ hắn sống ở đây từ rất lâu rồi, thậm chí là trước khi long tộc chuyển từ đại lục đến Bàn Long đảo này sinh sống. Về việc vì sao đến bây giờ mới xuất hiện, có lẽ là vì người thiếu niên nhân loại này.
Có Phượng Cửu giải vây, Mặc Uyên liền để cho bọn họ đứng dậy, thế nhưng gương mặt lại không có chút biểu hiện mảy may quan tâm. Ngao Bắc Hành bước tới gần, đối với Mặc Uyên phi thường nghi lễ, sau đó nói:
- Vãn bối Ngao Bắc Hành, là Long hoàng hiện tại của long tộc. Không biết phải xưng hô với tiền bối như thế nào?
- Mặc Uyên.
Mặc Uyên hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng đáp, không khỏi khiến cho Ngao Bắc Hành chột dạ. Tinh Hồn đứng một bên, không khỏi lắc đầu, cái tính tình này của Mặc Uyên thật đúng là cổ quái, không lẽ là do tác dụng phụ sau khi giải trừ phong ấn huyết hồn pháp tắc sao? Rõ ràng là hắn làm việc một cách rất tỉ mỉ và chuẩn xác, so với lần giải đi phong ấn của Phượng Cửu còn muốn chi li hơn, sao lại biến tâm tính của hắn thành ra thế này cơ chứ?
- Long hoàng các hạ.
Thấy tình huống xảy ra như thế này, Tinh Hồn bất đắc dĩ phải tiến lên giải thích:
- Thật ra mục đích chuyến đến Bàn Long đảo này của ta, thứ nhất là hoàn trả Thiên Long giới cho long tộc, thứ hai chính là tiến vào Đông Ly thánh cảnh để giải cứu Mặc Uyên. Đông Ly thánh cảnh thực chất là tiểu thế giới dùng để giam giữ hắn, có lẽ bị tuế nguyệt ảnh hưởng nên cứ cách một đoạn thời gian thì mở ra, nhờ vậy ta mới giải vây được cho hắn. Chuyện này đã làm xong, thế nên chúng ta cũng liền rời khỏi đây.
Tinh Hồn không muốn dây dưa tại đây lâu, dù sao còn rất nhiều việc cần phải làm, thế nên liền muốn rời khỏi đây. Thế nhưng lúc này thái thượng trưởng lão Ngao Thường liền bước lên một bước, nói:
- Vị công tử đây xin chậm đã.
- Không biết tiền bối có gì chỉ điểm?
Ánh mắt Tinh Hồn nhìn lão giả gầy mặc trường bào màu vàng này, râu tóc bạc trắng, mặt mũi hiền lành, lông mi thật dài rũ xuống, trên người ẩn tức đi khí tức, giống như những lão phàm nhân bình thường. Thế nhưng thái độ của những người khác đối với lão dường như rất phi thường kính trọng, ngay cả Long hoàng Ngao Bắc Hành lúc đứng cạnh lão cũng sinh ra một tia kính ý. Ngay cả Long hoàng của long tộc cũng nghi lễ đối với lão, há có thể là nhân vật tầm thường.
- Lão phu là Ngao Thường, chỉ là một già bình thường mà thôi. Vừa rồi Mặc Uyên tiền bối nói rằng, người là chủ nhân của Đông Ly thánh cảnh, lại có long uy trên người, thiêt nghĩ có lẽ là trưởng bối long tộc.
Ngao Thường đôi mắt thâm trầm hơi liếc nhìn Mặc Uyên đang đứng khoanh tay. Tuy rằng Mặc Uyên mang hình dạng của một tiểu mao tử mười tuổi, thế nhưng y bạo phát thực lực kinh người, đã không còn một người nào ở đây dám vô lễ với hắn nữa. Thái độ của lão đối với Mặc Uyên cũng không giống với Tinh Hồn, gương mặt thoáng qua một tia kinh sợ.
- Hiện tại long tộc không còn hưng thịnh như xưa, nếu không phải vì xa cách đại lục, chỉ sợ đã bị nhân tộc giết tới từ lâu. Cuộc sống ở cực đông đông hải này thật không dễ dàng gì, phải nhờ đến sự cung ứng của Tứ Hải vương triều, chỉ sợ đã không duy trì thế cục được như bây giờ.
- Vậy ý của tiền bối là gì? – Tình Hồn chẳng muốn vòng vo tam quốc, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
- Lão phu hy vọng, Mặc Uyên tiền bối có thể vì hoàn cảnh bi đát của long tộc hiện tại mà xuất thủ chấn hưng long tộc.
- Không có hứng thú.
Mặc Uyên vốn tâm tư không quan tâm, nhưng long tộc lại muốn lôi hắn vào cuộc, lập tức nghiêm sắc mặt từ chối.
- Ta tuy cùng huyết mạch với các ngươi, thế nhưng Tứ linh chúng ta luôn đứng ngoài cuộc phân tranh thiên hạ, cho dù thật sự long tộc gặp phải nguy cơ diệt tộc, ta vẫn sẽ không quan tâm đến.
Lời từ chối thẳng thừng của hắn không khỏi khiến cho Ngao Thường trong lòng nguội lạnh. Còn nhớ lịch đại tổ tiên năm đó khi mới đặt chân đến Bàn Long đảo, tình cảnh ỉ ôi, khốn khổ như thế nào. Trải qua kinh lịch ngàn năm, bây giờ sinh cơ mới chớm nở trở lại. Chỉ là như vậy thì vẫn chưa đủ. Nơi sinh sống chân chính của long tộc là ở phía bắc Huyền Thiên giới, bọn họ vẫn luôn mong có một ngày được trở lại quê hương chính thống của mình.
Đáng tiếc, tuy rằng cường giả long tộc cũng không tính là ít, nhưng đối với thiên đại thế lực như Vô Thượng Thiên cung thì không khác gì đom đóm với ánh trăng, chênh lệch hai bên cách biệt một trời một vực. Thực lực chân chính của long tộc, may ra chỉ bằng một nửa Thiên Phong quốc mà thôi. Nếu muốn trở lại bắc hải thì phải có thực lực vượt trội hơn nữa, chí ít cũng phải tầm tầm Vô Thượng Thiên cung thì mới được. Nhưng mà, chuyện này dễ vậy sao? Hay muốn nói trắng ra là bọn họ không có một phần mười cái phân lượng này.
Bây giờ lại xuất hiện một tuyệt thế cường giả chí tôn vô thượng, bằng nhãn lực của mình, Ngao Thường khẳng định chắc nịch rằng, Mặc Uyên chính là cường giả mạnh nhất Huyền Thiên giới, ngay cả Thiên cung cung chủ Chu Kiếm Minh tuyệt đối cũng không thể sánh được. Nếu như có Mặc Uyên giúp đỡ, long tộc hưng thịnh là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Chỉ là… hài, lão thở dài một tiếng, chẳng lẽ ông trời thực sự cự tuyệt long tộc hay sao? Trong lòng lão dâng trào một cảm xúc bi ai, nuối tiếc.
Nhưng khi hy vọng tưởng chừng như đã tắt thì một câu nói của Mặc Uyên lại giống như một cọng cỏ cứu mạng, dù là một cọng cỏ mỏng manh, nhưng nó lại có khả năng giúp cho long tộc từ bờ vực thẳm tăm tối trở lại với bầu trời tươi sáng ấm áp.
- Ta và hắn có ước định với nhau, trong một khoảng thời gian sẽ giúp đỡ hắn xây dựng thế lực. Nếu như các ngươi không chê có thể lập hiệp ước kết minh với hắn, cùng nhau đồng cam cộng khổ. Đương nhiên, việc này chính là một con dao hai lưỡi, hắn thành công, long tộc có thể hoàn thành tâm nguyện, nhưng nếu hắn thất bại thì cũng đồng nghĩa với việc, long tộc vĩnh viễn sẽ lưu lại nơi hoang vu này, hoặc tình huống xấu hơn chính là rơi vào thảm cảnh diệt tộc. Quyết định thế nào là tùy vào các ngươi. Tạm thời chúng ta sẽ lưu lại Bàn Long đảo vài ngày, nếu như các ngươi đồng ý kết minh thì cứ đến tìm chúng ta.
Nói xong, hắn liền nhìn Tinh Hồn một cái, sau đó cùng với Phượng Cửu chuyển người rời đi. Tinh Hồn khóe miệng nở một nụ cười thần bí, cũng không lưu lại quá lâu, trực tiếp cùng với Kiều An và Cơ Dung phi hành rời đi, để cho đám long tộc đứng lại nơi đó. Sau đó một hồi, bọn họ cũng giải tán khỏi Bàn Long môn.
Trên đường trở về chỗ tịnh dưỡng, Tinh Hồn trong lòng luôn nghĩ đến việc mà Mặc Uyên đề xuất. Thế lực hắn muốn xây dựng, quả thực vẫn còn quá non trẻ. Cao thủ Đấu Thần kỳ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu muốn tranh phong với bát đại thế lực, cơ hồ là chuyện không có khả năng. Thực sự mà nói thì đây là vấn đề nan giải, hắn vẫn chưa có lời giải cho bài toán này. Muốn bồi dưỡng ra một thế hệ tài năng tốn không ít thời gian và tiền tài, không phải ngày một ngày hai là có giải quyết được. Nhưng bây giờ, nếu như có thể lôi kéo được long tộc, chẳng phải sẽ khiến cho kế hoạch của hắn tiến thêm một bước tiến lớn ư?