Mới bước ra từ khỏi mặt nước, thế nên thân thể lõa lồ của hắn có chút ướt át, tóc trắng dài tận thắt lưng rũ xuống, những giọt nước trong veo óng ánh lăn dài trên khuôn mặt, hơn nữa còn làm ra cái hành động sờ soạt thân thể, thoạt nhìn hắn có chút vũ mị khiến người bị hớp hồn. Mặc Uyên ánh mắt đờ ra nhìn cảnh tượng trước mắt, chẳng biết trong đầu của hắn đang nghĩ gì nữa, chỉ thấy gương mặt non nớt có chút ửng hồng, tựa hồ chính là cái cảm giác trộm nhìn gái tắm. Ngay cả đầu ngưu thú kia nửa, dù rằng cái mặt của nó có màu cổ đồng, nhưng biểu cảm trên mặt cũng là đang say mê ngắm nhìn. Bầu không khí có chút kỳ lạ, một lời thật khó miêu tả.
Cảm giác được sự bất thường, đúng hơn là cảm giác đang bị người khác nhìn trộm. Tinh Hồn ngẩn đầu lên, gương mặt nghiêm nghị, trừng mắt nhìn tên tiểu oa nhi và đầu ngưu thú, nói:
- Hai ngươi đang có cái suy nghĩ đen tối gì thế hả?
Mặc Uyên giật mình bừng tỉnh, liền gãi đầu cười trừ, xoay người đi chỗ khác, giọng điệu ấp a ấp úng nói:
- Ha ha… làm gì có, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, phải không ngưu thú?
Vừa nói, hắn vừa huých vai ngưu thú một cái, chẳng biết có phải hai tên này tâm ý tương thông hay không nữa, ngưu thú gật đầu liên tục, ý bảo nó đồng suy nghĩ với Mặc Uyên.
- Mà ngươi mau mặc y phục vào đi, bộ muốn cứ như vậy mà du hành hả?
- Còn chờ ngươi phải nhắc sao?
Chẳng biết từ lúc nào Tinh Hồn đã đi tới cạnh hắn, hai tay nắm thành quyền bộp đầu Mặc Uyên và ngưu thú một cái kêu thành tiếng. Chân thân của Mặc Uyên chính là thượng cổ chân long, còn ngưu thú tuy rằng chỉ là yêu thú địa giai bình thường, thế nhưng ăn một quyền sức mạnh cơ bắp thuần túy lại có chút ê ẩm. Nhìn cái bộ dạng của họ giống như đang bị giáo huấn vậy, không có chút nào là phản kháng lại.
- Còn gần một tháng nữa là Đông Ly thánh cảnh đóng lại, bây giờ ta dẫn ngươi đi thu thập kỳ trân dị bảo tại đây.
Mặc Uyên xoa đầu cười, trong tâm trí xóa đi chuyện xấu hổ kia. Kỳ trân dị bảo tại đây nhiều không đếm xuể, có một cái bản đồ sống dẫn đường, Tinh Hồn há sẽ ngại, lập tức gật đầu đồng ý. Bởi vì vết thương đã hoàn toàn khôi phục, tu vi lại có bước tiến, thế nên không cần đầu ngưu thú này chở nữa. Tốc độ của ngưu thú không thể sánh bằng Tinh Hồn hay Mặc Uyên, cảm thấy nó không còn tác dụng nữa, thế nên Mặc Uyên liền trả lại nó tự do, muốn đi đâu thì đi. Đương nhiên không quên tặng cho nó một chút quà nhỏ để giúp nó tấn chức Thiên giai yêu thú. Sau đó cả hai liền rời khỏi chỗ này.
Trước tiên Tinh Hồn và Mặc Uyên thu thập những linh thảo sâu bên trong sâm lâm. Tuổi thọ của số linh thảo này dài vô cùng, không ít trong số đó đã khai mở linh trí, mỗi gốc đều có giá trên trời, vô cùng trân quý, chỉ có thể ngộ không thể cầu. Đem bọn chúng đi luyện dược, tác dụng còn muốn lớn hơn nữa. Chỉ sợ ngay cả cường giả Chí tôn đại thần cũng động tâm. Tinh Hồn đương nhiên không chê ít, toàn bộ đều đem hái sạch, ném vào không gian Huyền tiên các Dược viên. Ngoài kỳ trân dị thảo ra, Tinh Hồn và Mặc Uyên còn lấy cả những cái tinh hoa linh dịch, giống như cái tiểu tiên trì mà Tinh Hồn đã sử dụng để trị thương. Dù sao thì đám long tộc đệ tử cũng không dám tiến vào sâu trong rừng, để lại cũng chỉ để làm cảnh, thế nên Tinh Hồn liền lấy đi tất cả.
Tiếp theo hai người lại di chuyển sang phía bên sa mạc thu thập tài liệu luyện khí. Bởi vì khi long tộc đệ tử tiến vào Đông Ly thánh cảnh, hầu như bọn họ đều tập trung phía bên khu rừng cả, còn phía bên sa mạc hầu như chẳng có dấu chân của bất kỳ người nào cả. Vậy nên so với bên khu rừng, tài liệu bên này còn muốn nhiều hơn. Đông Ly thánh cảnh không khác gì một cái kho báu khổng lồ cả, long tộc chiếm giữa không biết bao nhiêu thời gian lại chỉ để cho đệ tử tiến vào tu luyện, lâu lâu đoạt được một số đồ vật tốt, nhưng so với mấy thứ mà Tinh Hồn đang thu thập thì không thể nào mà so sánh.
Nửa tháng bên khu rừng, nửa tháng còn lại thu thập tài liệu bên sa mạc, thoáng chốc đã hết một tháng. Đến lúc phải trở ra bên ngoài rồi. Trước khi đi vào Đông Ly thánh cảnh, Tinh Hồn và long tộc đệ tử đã được lưu lại một tia ấn ký, ngay lúc thời gian thí luyện kết thúc, chỉ còn có thể sống sót thì sẽ được trở ra. Còn Mặc Uyên, với thần thông vô thượng của hắn, muốn ra vào Đông Ly thánh cảnh bất cứ khi nào hắn muốn.
Một trăm tám mươi người tiến vào, khi trở ra không thiếu một ai cả, nhìn khí tức trên người bọn họ so với ba tháng trước hoàn toàn thay đổi, xem ra thí luyện tại Đông Ly thánh cảnh đã giúp cho bọn họ trưởng thành, tương lai về sau tuyệt không thể hạn lượng được. Chỉ là khi nhìn lại thì có chút khác biệt. Chính xác là một trăm tám mươi mốt người. Ngạc nhiên nhất là, kẻ không biết từ đâu xuất hiện lại là một tiểu oa nhi mười tuổi.
Nguyên nhân do Mặc Uyên ẩn khí tức trên người, thế nên người khác nhìn vào thì tưởng rằng hắn là một tiêu oa nhi bình thường không hơn không kém. Một vị trưởng lão long tộc cả giận, không bằng lòng nói:
- Tốt nhỉ, còn dẫn thêm một người khác vào. Đây chính là xem thường long tộc chúng ta mà.
- Không hiểu tại sao gã nhân loại đó lại được Long hoàng và thái thượng trưởng lão xem trọng đến như vậy.
- Ẩn tình này, coi bộ vẫn chưa đển lượt chúng ta dò xét.
- ………
Đệ tử tinh anh trở ra liền lập tức trở về bộ tộc của mình, khoe với tộc nhân chiến tích của bản thân khi lịch lãm, nhìn gương mặt cơ hồ rất đắc chí. Đây cũng là chuyện bình thường, Đông Ly thánh cảnh tuy rằng không hung hiểm trùng trùng như Di vong chi địa hay Tử Vong chi địa, nhưng tranh đấu vẫn rất ác liệt. Những tinh anh đệ tử kia trước đây chỉ biết an phận tu luyện, ít khi có cơ hội mở mang kiến thức, thế nên một chuyến này đối với họ trăm lợi vô hại. Phối hợp chống lại yêu thú tấn công, cùng nhau thu thập chiến tích, dù là cùng bộ tộc hay khác bộ tộc, trong chuyến lịch lãm đều kết hợp thành một khối, cùng tiến cùng lùi, hỗ trợ cho nhau mà không chút toan tính cá nhân, so với nhân loại thì đúng là khác biệt rõ rệt, tình cảm này thật khiến cho người ta hâm mộ.
Bọn họ rời đi hết, đứng tại Bàn Long môn chỉ còn lại hai người Tinh Hồn và Mặc Uyên. Đột nhiên từ bên trong đám đông có ba bóng người đi ra, cước bộ thật nhanh chạy về phía hai người. Người chạy nhanh nhất là một nữ nhân mỹ lệ vô song, so với bất kỳ nữ tử long tộc đều vượt xa vạn dặm, vừa nhìn đã khiến thần hồn người ta điên đảo. Hồng y nữ tử này chính là Phượng Cửu.
Hơn một tháng trước đó, khi chấn động xảy ra tại Bàn Long đảo, người khác không biết việc gì, nhưng nàng thì biết rõ rõ. Chấn động này, chắc chắn chính là dư âm của việc hóa giải huyết hồn pháp tắc. Nội tâm liền biết được, Tinh Hồn đã thành công giải thoát cho Mặc Uyên, trong lòng thư sướng không nói nên lời.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy Mặc Uyên bình an vô sự, tuy rằng hình dạng biến ảo có chút khác biệt, nhưng Mặc Uyên chính là Mặc Uyên, khí tức trên người không lẫn vào đâu được. Tiểu oa nhi mười tuổi này chính là đại ca của nàng, vạn năm bị giam cầm, bây giờ gặp lại, trong lòng lại dâng lên một cảm giác bồi hồi, thật khó mà diễn tả tâm trạng của nàng vào lúc này. Tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ hạnh phúc. Trên đôi mắt long lanh tuyệt đẹp ứa ra hai dòng lệ, lăn dài trên gò má trắng trẻo mềm mại, thật khiến cho người ta xúc động.
Mặc Uyên cũng đồng dạng như vậy, mũi có chút cay cay, đôi mắt cũng có chút ẩm ướt. Phượng Cửu ôm hắn vào lòng, thút thít nói:
- Đại ca… thực sự chính là đại ca rồi… muội còn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại đại ca nữa.
- Nha đầu này, ngươi đang trù ẻo đại ca à? Không phải đại ca đang ở trước mặt muội hay sao?
- Muội không có ý đó. Thực sự trong lòng muội đang rất hạnh phúc. Thật tốt quá, cuối cùng bốn người chúng ta đã có cơ hội đoàn viên.
Mặc Uyên nở nụ cười hạnh phúc, vòng tay nhỏ bé ôm chặt lấy thân thể yểu điệu của Phượng Cửu, tận hưởng cảm giác đoàn viên sau tuế nguyệt vạn năm. Tinh Hồn thì đứng tránh sang một bên cùng với Cơ Dung và Kiều An. Có lẽ tâm trạng của Cơ Dung và Kiều An đang cảm thông cho hai người Mặc Uyên, cảm giác gia đình hạnh phúc chính là như vậy. Nhưng còn Tinh Hồn, trong đôi mắt của hắn thoáng qua một nỗi buồn vô hạn. Không khí ấm áp của gia đình, hắn rất thèm muốn cảm giác đó. Nhưng… được sao? Phảng phất như của thế giới này, riêng mình hắn cô độc. Chẳng một người nào có thể hiểu được tâm trạng của hắn cả.
- Được rồi, ở đây nhiều người như vậy, chúng ta từ từ kiếm chỗ khác nói chuyện. Này, Phượng Cửu, có nghe đại ca nói không vậy?
- Không, muội thích thế này cơ. Mà huynh sao lại biến thành bộ dạng này, nhưng muội thích, thật là đáng yêu quá mà. – Gương mặt của nàng thoáng qua một tia trêu chọc, mỉm cười nói.
- Có tin đại ca cú đầu ngươi không hả.
Mặc Uyên hừ lạnh một tiếng, làm ra khuôn mặt hăm dọa. Chỉ là, nhìn cái thái độ của hắn lại cực kỳ đáng yêu. Khuôn mặt búng ra sữa, da dẻ mềm mại, khiến cho người ta véo má mãi không thôi. Không chỉ riêng gì Phượng Cửu, ngay cả những nữ tử long tộc khác nhìn hắn cũng có tâm trạng như vậy. Tiểu tử này thật khiến người ta yêu thích đây.
Đang lúc hai người nói chuyện, bỗng nhiên có vài người bước tới. Nhìn lại thì chính là Long hoàng Ngao Bắc Hành và thái thượng trưởng lão long tộc. Bọn họ hướng Tinh Hồn ôm quyền kính lễ một cái, Tinh Hồn đồng dạng cũng đáp lễ. Nghi lễ tiểu tiết đặt sang một bên, Ngao Bắc Hành nhìn Tinh Hồn hỏi thẳng:
- Tinh Hồn các hạ, chẳng biết tiểu tử này là…