Đại La Thiên Tôn

Quyển 4 - Chương 118: Cửu chuyển thần long quyết (Thượng)

Đột nhiên Tinh Hồn cảm giác có hai luồng khí tức kỳ lạ len lỏi trong đại não, chính là từ Hoành Thiên bí cảnh lan ra, khiến cho hắn không khỏi kỳ lạ. Hoành Thiên bí cảnh là địa phương dùng để dung luyện cổ kiếm Đồ Lục, đồng thời cũng để lưu giữ thập phương linh bảo. Thị hiếu nổi lên, Tinh Hồn liền điều động lực lượng tinh thần tra xét Hoành Thiên bí cảnh. 

Chỉ thấy trên tế đàn luyện kiếm, trong số mười cái viễn cổ thạch bi đặt thập phương linh bảo, vốn trước đây gồm Phượng Hoàng cổ cầm, Phục Long đỉnh, Tử Linh yêu tháp, Phong Lôi Tam Hợp phủ và Tu La chi kiếm. Bây giờ trên cái viễn cổ thạch bi lại có một cái ấn màu trắng cũ kỹ lạ thường, đồng thời Phục Long đỉnh khí tức so với trước đây mạnh mẽ hơn gấp hai lần. 

Căn cứ theo những gì Thái miêu tả, chắc hẳn cái ấn màu trắng kia chính là Tổ Long ấn – một trong Thập phương linh bảo. Còn cả việc khí tức của Phục Long đỉnh mạnh hơn so với trước đây, tất cả làm Tinh Hồn cảm thấy kỳ lạ. Không lẽ trong lúc ngất đi, bản thân đã gặp kỳ ngộ gì sao? Hắn trong đầu suy nghĩ. 

Mấy tên Mặc Uyên là người đã cứu hắn, có lẽ bọn họ thu được tin tức nào đó, thế nên hắn quyết định gác chuyện này sang một bên, trước tiên phải chữa trị thân thể, sau đó hỏi bọn họ sau cũng được. 

Bởi vì kinh mạch của hắn đã đứt gãy toàn bộ, thế nên mỗi lần vận chuyện nguyên lực đều rất đau đớn, vạn lần thống khổ, so với thiên đao vạn quả còn muốn thống khổ hơn. Việc chữa trị phải dựa vào tứ đại bản nguyên, hắn không khỏi tiếc hận, nếu như có thêm Thổ chi bản nguyên, tốc độ chữa trị sẽ nhanh hơn một chút. 

Lại nói, trước giờ hắn luôn chạy đông chạy tây, dù thu được ngũ hành bản nguyên thì cũng chỉ mới luyện hóa, chưa bao giờ nghiêm túc lĩnh ngộ cả. Trong ngũ hành, mộc chủ sinh, chỉ cần điều động được một tia sinh mệnh chi nguyên thôi, cho dù thân thể đang bị trọng thương thì cũng có thể nắm chắc trong vòng một tuần sẽ hoàn toàn khôi phục. Đáng tiếc, hiện tại hắn chỉ có thể điều động sinh mệnh chi lực mà thôi, tốc độ dĩ nhiên sẽ chậm hơn rất nhiều. 

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

Thiên Băng đại lục. Thiên Long thần điện – Vân Mộng nhai, nơi đây linh khí dồi dào, ngẫu nhiên có thể tìm thấy một vài gốc linh thảo ngàn năm, đặc biệt Vân Mộng nhai có trồng một gốc Phù Tang thần mộc, nhìn chừng đã hơn năm ngàn năm tuổi, hoa nở bao trùm cả cây, phối hợp với thảm cỏ xanh mát, trăm hoa đua nở, quả thật là tiên cảnh chốn nhân sinh. 

Chỉ thấy nằm dưới gốc Phù Tang thần mộc, một thiếu nữ mặc trên người một thân trang nguyệt lam sắc, thân thể mềm mại thướt tha ngồi tựa vào gốc Phù Tang thần mộc, gương mặt xinh đẹp lương thiện, đôi mắt của nàng đặc biệt nhu hòa, dường như có thể tinh lọc tâm linh của người khác. 

Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm người thiếu niên bạch y trẻ tuổi đang gồi lên đôi chân của nàng, môi hồng nhỏ nhắn nở một mỉm cười, thế nhưng nụ cười mỉm của nàng so với trăm hoa nở rộ còn muốn đẹp hơn. Thiếu niên bạch y kia dường như đã rất lâu rồi mới được ngon giấc, trông gương mặt của hắn vô cùng thoải mái. Chẳng biết vì sao, cứ mỗi lần thiếu nữ nhìn hắn là gương mặt lại ửng hồng lên. 


Đột nhiên đôi chân mày của bạch y thiếu niên nhíu lại, dường như đang gặp phải ác mộng, trên trán xuất hiện lấm tấm mồ hôi lạnh. Nữ tử lam y xuất hiện lo lắng, thanh âm ôn nhu không ngừng gọi tên hắn:

- Thiên Ca, Thiên Ca, mau tỉnh lại. 

Thanh âm của thiếu nữ dường như tác động đến hắn, kéo hắn từ trong ác mộng trở ra. Chỉ thấy hắn bật người dậy, ánh mắt không giấu được sự thống khổ, hơi thở gấp gáp, tựa hồ vừa gặp phải một chuyện gì đó rất kinh khủng vậy. Thiếu nữ ngọc thủ nắm lấy tay hắn, nhìn hắn tràn đầy nhu tình, âm thanh ôn hòa vang lên bên tai:

- Thiên Ca, lại gặp ác mộng nữa sao?

Nam tử bạch y này dĩ nhiên chính là Thánh tử Thiên Long thần điện – Tàng Thiên Ca. Theo ý tứ của nữ tử, dường như Tàng Thiên Ca đã gặp phải chuyện này rất nhiều lần rồi. Chỉ thấy hắn thở dài một tiếng mệt mỏi, ánh mắt nhìn về phương xa, tâm tư phiền muộn không đáp lại lời của nàng. Thiếu nữ không trách biểu cảm của hắn, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Tàng Thiên Ca. 

Tựa hồ lúc này Tàng Thiên Ca mới ý thức được thiếu nữ kia đang ngồi cạnh mình, biết mình vừa thất thố, hắn bỗng nở nụ cười, bất chợt ôm nàng vào lòng. Hành động của hắn khiến cho thiếu nữ bất ngờ, thế nhưng nàng không hề phản kháng, ngược lại gương mặt xinh xắn một tầng ửng hồ, vùi đầu vào ngực hắn. Tàng Thiên Ca nói:

- Nguyệt nhi, may mắn có nàng bên cạnh, nếu không ta thật không biết sẽ ra sao nữa.

Lời nói chứa đựng tình cảm của hắn khiến cho Minh Nguyệt không khỏi xúc động. Nàng vốn chỉ là một nô tỳ bình thường, thân phận tại Thiên Long thần điện vô cùng thấp kém, thế nhưng lại được Tàng Thiên Ca coi trọng như vậy, dù là nữ nhân nào cũng phải động lòng. Nếu nói nàng không động chân tình với hắn thì chính là nói dối. Chỉ nàng, nghĩ đến thân phận của mình, trong lòng khỏi khâm bi ai, liền nói:

- Ta chỉ là một nô tì thấp kém, được chăm sóc chàng đã là một vinh hạnh to lớn của cuộc đời, ta không cầu mong gì hơn nữa. 


Tàng Thiên Ca gương mặt nghiêm túc, nhìn vào đôi mắt đẹp của Minh Nguyệt, nói:

- Nguyệt nhi, ta không cho phép nàng nói như vậy. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẫu thân ra thì chỉ có nàng là tốt với ta nhất. Nàng yên tâm, sau khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ đưa nàng rời khỏi Thiên Long thần điện, sống ở một nơi nào đó mà không ai tìm thấy chúng ta. Nguyệt nhi, nàng sẽ đi cùng ta chứ?

Hắn nhìn nàng tràn ngập tình cảm, đôi mắt thiên chân vô tà (ánh mắt chân thật) khiến cho Minh Nguyệt cảm động rưng rưng nước mắt, trong lòng vô cùng ấm áp, Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, tựa hồ giờ phút này nàng chính là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian. Tàng Thiên Ca lại ôm nàng vào lòng, nói tiếp:

- Nguyệt nhi, năm ngày nữa ta phải đến Vô Thượng Thiên cung. Khoảng thời gian không có ta bên cạnh, nàng nhất định phải tự chăm sóc cho tốt. Ta sẽ bố trí mấy tên Thẩm Phi, Tề Nam và Vĩnh Cương bảo vệ cho nàng, đợi khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ trở về đón nàng. 

Minh Nguyệt tựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn nàng như vậy, Tàng Thiên Ca trong lòng cũng nổi lên một cảm giác ấm áp. Hắn vốn không thích đấu tranh chốn nhân gian, chẳng màn đến danh lợi, đối với hắn mà nói tất cả chỉ là phù du. Nếu không phải tình thế ép buộc, hắn cũng chẳng chấp nhận cái danh hiệu Thánh tử này. Thầm mong đại cục sớm chấm dứt để rời ra hồng trần khói lửa này. 

********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều **********

Ba ngày sau, Tử Trúc phong, Tàng Thiên Ca khoanh chân ngồi xếp bằng, song thủ kết ấn, thân thể bao trùm trong kim quang chói lọi, bên ngoài có bốn đầu kim long dài chừng nửa mét bay lượn xung quanh, linh khí trong Tử Trúc phong không ngừng hội tụ về phía Tàng Thiên Ca, bị sáu đầu kim long cắn nuốt, sau đó chuyển hóa thành nguyên lực tinh thuần du nhập vào thân thể Tàng Thiên Ca. 

Pháp quyết mà Tàng Thiên Ca tu luyện chính là đệ nhất võ kỹ Thiên Long thần điện Cửu chuyển thần long quyết, chính là một trong những võ kỹ tồn tại cao cấp nhất, nghe nói chỉ có điện chủ Thiên Long thần điện mới được phép tu luyện. Cửu chuyển thần long quyết gồm chín tầng: Nhất Nguyên long, Nhị Phân long, Tam Tài long, Tứ Tượng long, Ngũ Hành long, Lục Hợp long, Thất Túc long, Bát Hoang long và Cửu Thiên long. Mỗi lần đột phá một tầng mới thì khi vận chuyển Cửu chuyển thần long quyết sẽ xuất hiện thêm một đầu kim long nữa. Tàng Thiên Ca có thể phát động bốn đầu kim long, hiển nhiên đã đột phát Cửu chuyển thần long quyết tầng thứ tư Tứ Tượng long. Lại nói, điện chủ Thiên Long thần điện Tàng Vũ Thánh chỉ mới luyện đến tầng thứ bảy Thất Túc long, bằng vào tuổi của Tàng Thiên Ca đã luyện đến tầng thứ tư, thiên phú của hắn không khỏi quá kinh người đi.

Tàng Thiên Ca có thể tu luyện Cửu chuyển thần long quyết, chứng minh cao tầng Thiên Long thần điện đã ngầm chấp thuận hắn là người thừa kế chức vị điện chủ. Chỉ là hắn không có hứng thú với việc này, và cũng không ít kẻ âm thầm đánh chủ ý lên người hắn. 

Đang lúc tu luyện, đột nhiên phía sau xuất hiện một đạo quyển cương phá không đánh tới, uy lực vô cùng mạnh, dẻo dai như Tử ngọc hắc tiết trúc cũng không chịu nổi, phương viên trăm tượng bị lực lượng quyền cương phá hoại, người phát động công kích hiển nhiên tu vi rất cao cường. 

Thế nhưng Tàng Thiên Ca lại không chút động dung, dường như đã đoán trước được chuyện này, thậm chí không thèm xoay người lại, chỉ thấy song thủ đánh ra hơn chục đạo thủ ấn, biến hóa liên tục nhìn rất ảo diệu, bốn đầu kim long đột nhiên ngừng cắn nuốt linh khí thiên địa, gầm lên một tiếng long trời lở đất, tất cả hướng đạo quyền cương đang phá không đánh tới, giơ nanh múa vuốt, giận giữa đánh ra mấy đạo long trảo, chỉ nghe ầm một tiếng, một cơn bạo phong thổi ra xung quanh, dư lực đủ để thổi bay cả Tử ngọc hắc tiết trúc. 

Sương bụi mờ ảo còn chưa tan hết, từ bên trong bốn đầu kim long lại tiếp tục bay tới, tuy rằng nhìn quang mang ảm đạm, nhưng sức mạnh vẫn không thể xem thường. Hướng mà bốn đầu kim long tấn công chính là chỗ mà nhân vật nọ đột ngột ra sát chiêu với Tàng Thiên Ca. Dù uy lực của bốn đầu kim long vẫn là rất mạnh, thế nhưng người nọ chỉ hừ lạnh một tiếng, song thủ đánh pháp quyết, bầu trời biến thành một mảng băng thiên tuyết địa, lạnh đến nỗi đóng băng tất cả mọi thứ:

- Vạn lý băng phong.