- Chết hết cho bản thái tử!
Chỉ thấy Tổ Long ấn lơ lửng trên thương khung mạnh mẽ đàn áp xuống, lực lượng ức vạn cân, chưa đáp xuống đã khiến cho đại đại bị lún xuống đến mấy thước. Dưới cỗ lực lượng khủng bố này, tuyệt đối không một kẻ nào có thể chống lại. Nếu như Mặc Uyên, Phượng Cửu hoặc Khổng Lân thời toàn thịnh, có lẽ sẽ kháng lại được sức mạnh của Tổ Long ấn. Đáng tiếc, sức mạnh của họ bị thiên địa quy tắc trấn áp, đành lực bất tòng tâm nhìn Tổ Long ấn cứ thế giáng xuống.
Khoảng khắc tưởng chừng như tất cả bốn người Tinh Hồn chết không nghi ngờ, thế nhưng đúng lúc ấy, giữa mi tâm của Tinh Hồn xuất hiện một ấn ký quỷ dị, trong sát na lan tỏa một cỗ khí thế tà ma kinh hãi thế tục. Đột nhiên một đạo quang mang màu đen thuần túy từ giữ mi tâm bắn ra, bay thẳng lên bầu trời.
Tổ Long ấn tựa hồ như một đầu cự long, còn đạo hắc quang này thì giống như một con sâu con kiến không có sức phản kháng. Ấy thế mà con kiến này lại có thể ngăn cản được cự long, thậm chí còn khiến cho cự long tan tác nữa là đằng khác. Đạo hắc quang này chính là cổ kiếm Đồ Lục.
Cổ kiếm Đồ Lục đã nhận Tinh Hồn làm chủ, cơ hồ biến thành một phần thân thể của hắn vậy. Vào thời khắc Tinh Hồn bị nguy hiểm, cổ kiếm Đồ Lục thức tỉnh, trước đó lại còn cảm ứng được lực lượng Tổ Long ấn, vốn đã muốn phá vỡ tinh thần Hoành Thiên bí cảnh mà ra rồi.
Cổ kiếm Đồ Lục là thần binh tuyệt thế mà cả thiên địa đại đạo cũng kiêng dè, khi nó xuất hiện liền dẫn động lôi kiếp. Lôi kiếp này mang sức mạnh hủy diệt thuần túy, chính là muốn dồn người ta vào chỗ chết, một đường sinh cơ cũng không có.
- Chuyện gì thế này? Tại sao lại xuất hiện lôi kiếp, hơn nữa lại đáng sợ đến như vậy?
Trịnh Thần Không biến sắc, hắn cảm giác được bản thân đứng trước lôi kiếp này tựa hồ như một con kiến hôi… không, ngay cả tư cách làm con kiến hôi cũng không thể. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy sức mạnh khủng bố đến như vậy. Sức mạnh này, cơ hồ chỉ có thần linh trong truyền thuyết mới sở hữu.
Trong đầu hắn nào còn tâm trí quản mấy người Tinh Hồn, ý niệm duy nhất tồn tại trong đầu hắn chính là bỏ chạy, phải bỏ chạy thật xa thoát khỏi phạm vi lôi kiếp kinh khủng này. Nhưng ngay lúc Trịnh Thần Không định dùng Truyền tống phù bỏ chạy thì bỗng bị một lực hút kéo lại.
- Ngươi muốn gì? Tại sao lại kéo ta lại?
Lực kéo kia chính là từ Đế Hồn đỉnh mà ra. Nguy cơ trùng trùng, ở lại tất chết, thế nên Trịnh Thần Không không nhịn được mà chửi một câu. Nhưng hắn nào biết, Đế Hồn đỉnh đang sợ hãi như thế nào.
- Chết tiệt, lực dấp dẫn quái đản kia là gì?
Cổ kiếm Đồ Lục chính là tinh hoa do thập phương thần khí luyện mà thành, cơ hồ là tồn tại bản nguyên, vì vậy khi nó cảm giác được lực lượng của thập phương thần khí thì liền lôi kéo về phía mình. Cho dù Đế Hồn đỉnh đã tu luyện thành linh tính thì vẫn không thể phá bỏ được lực hấp dẫn của cổ kiếm Đồ Lục, vì vậy mới xảy ra tình trạng như vậy.
- Hừ, ta không có thời gian rảnh mà dây dưa với ngươi. Cút đi!
Trịnh Thần Không tràn ngập hoảng sợ, sợ bản thân chết bởi lôi kiếp, lập tức lựa chọn từ bỏ Đế Hồn đỉnh, sau đó lấy ra Truyền tống phù, dùng một giọt tinh huyết để kích hoạt nó. Truyền tống phù tác dụng giống như Truyền tống trận, thế nhưng phải dùng rất nhiều tài nguyên và tinh lực mới có thể biến một cái Truyền tống trận hóa thành một cái huyền phù mang theo bên người. Phương pháp biến Truyền tống trận thành một cái Truyền tống phù đã thất truyền từ lâu, Thiên Phong đế quốc truyền thời cổ xưa, thế nhưng cũng chỉ còn lại không đến năm cái.
Bởi vì muốn bảo vệ an nguy tính mạng nên Trịnh Thần Không được cấp cho một cái Truyền tống phù này, trừ trường hợp cực kỳ nguy hiểm đến tính mạng hắn mới đem ra dùng, bây giờ chính là trường hợp cực kỳ nguy cấp, nếu không sử dụng Truyền tống phù thì chắc chắn chết không nghi ngờ.
Một vầng kim quang cùng những văn tự cổ xưa bao phủ thân thể Trịnh Thần Không, chỉ thấy hắn từ từ tiêu thất. Đế Hồn đỉnh vừa giận vừa sợ, không nhịn được quát mắng:
- Tên khốn vong ân phụ nghĩa, ta nguyền rủa ngươi.
- Ngươi cứ việc chửi bới, bản thái tử đi đây. Hắc hắc hắc…
Tiếng cười phấn khích độc ác kéo dài rồi từ từ tiêu thất, chớp mắt đã không thấy bóng dáng của Trịnh Thần Không đâu nữa. Nhờ vào Truyền tống phù, Trịnh Thần Không có lẽ đã bỏ chạy thật xa rồi.
May cho hắn, chỉ chậm một hơi thở nữa thôi là lôi kiếp giáng xuống, lúc đó cho dù có một trăm cái Truyền tống phù cũng không cứu nổi cái mạng của hắn. Hủy diệt lôi kiếp mang sát cơ vô tận, muốn đánh nát cổ kiếm Đồ Lục. Chín đạo lôi điện như những đầu điện long hung dữ, một tiếng thét dài khiến cho thiên địa biến sắc, trời đất tối sầm, phảng phất như khoảng khắc thế giới bị hủy diệt.
Thế nhưng ngay khi điện long giáng xuống, cổ kiếm Đồ Lục tản ra hung quang đại thịnh, chớp mắt biến thành muôn vạn kiếm khí sắc bén không gì sánh được. Không gian như muốn nổ tung, thiên địa chi thành hai nửa, chỉ còn lại thứ duy nhất là sát lục chi khí, trong chớp mắt đế đô Thiên Phong biến thành một viễn cổ chiến trường, cuộc chiến của thiên địa quy tắc và cổ kiếm Đồ Lục.
Cuộc chiến chỉ diễn ra trong giây lát, nhưng lại vô cùng kịch liệt, cơ hồ chính là cuộc chiến của những vị thần linh mà phàm nhân chỉ có thể ngước nhìn. Đáng tiếc chẳng có ai có cơ hội nhìn thấy viễn cảnh kịch liệt nhưng không kém phần huy hoàng này. Tinh Hồn, Mặc Uyên, Phượng Cửu và Khổng Lân năm người thân thể chìm sâu trong đám phế tích còn sót lại, dưới lực lượng khủng bố như vậy mà vẫn còn hơi thở, cơ hồ đã có kỳ tích xảy ra.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Sâu trong hư không, một nơi tràn ngập sự hỗn loạn của thời không, sinh mệnh và thời gian không ngừng giao nhau, mang theo một sự huyền bí dị thường. Cái địa phương này, có lẽ chính là nơi sâu thẳm tận cùng của thế giới, không biết chừng còn là nơi ở của thần linh truyền thuyết. Một bóng người nằm trôi nổi trong hư không, mặc cho lực lượng sinh mệnh và thời gian xung quanh, tất cả đều không tác động tới hắn. Dù đang nằm ngủ, nhưng hắn vẫn tạo ra một cảm giác thần bí, vô thường và kiêu ngạo. Đột nhiên hắn nhướng mày, ngồi thẳng người dậy, tay chống cằm suy tư nói:
- Cái khí tức quen thuộc này đã tỉ ức vạn năm không có gặp lại? Hắn đã trở về sao? Cảm giác không rõ ràng lắm, hài, đành phải tự mình điều tra một phen rồi.
Gã lười biến đứng dậy, nhấc chân một cái đã biến mất khỏi nơi tận cùng của thế giới. Hắn là ai, tại sao có thể sống ở địa phương này, nơi mà cả các bậc Thánh Nhân cũng không tiến tới được. Có lẽ, thực lực của hắn còn siêu việt hơn cả Thánh Nhân, là kẻ tồn tại vô địch Hồng Hoang.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Tinh Hồn chậm rãi mở mắt ra, đột nhiên một cơn đau truyền vào đại não hắn, không nhịn được mà rên lên một tiếng. Rồi hắn nghe được những tiếng bước chân đang tiến về phía mình, bên tai vang lên những giọng nói quen thuộc:
- Phượng Cửu, muội xem thử hắn đã tỉnh chưa?
- Sắc mặt của hắn đã tốt lên rồi, nhưng muốn tỉnh lại vẫn còn khó lắm.
- Đã một tháng trôi qua rồi, rốt cuộc phải làm gì hắn mới chịu tỉnh đây?
- Đại ca, đừng ồn ào nữa, cứ quan sát thêm một thời gian nữa xem sao.
- ………
Tinh Hồn dù chưa tỉnh lại, nhưng hắn vẫn cảm giác được rõ ràng mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình. Mấy người đang cãi nhau kia đích thị chính là Mặc Uyên, Phượng Cửu, Không Lân, Cơ Dung và Kiều An. Bọn họ đang cãi nhau vấn đề làm cách nào để giúp hắn tỉnh lại.
Hắn cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, sự kiện cuối cùng còn tồn đọng trong trí óc của hắn chính là lúc Khổng Lân xuất hiện cứu hắn, sau đó hắn bị lực lượng phản chấn tác động, rốt cuộc ngất đi, còn lại không biết một thứ gì nữa.
Bị Trịnh Thần Không nhốt trong Âm hàn cửu tuyệt đại trận, hắn lại bị trọng thương cực nặng, có lẽ trong lúc ngất đi, mấy tên Mặc Uyên đã xuất hiện kịp thời để giải vây. Hắn thở dài một tiếng, cơ hồ đang tự giễu chính mình. Hắn trong lúc tức giận, chẳng quan tâm đến thành ý của bọn Mặc Uyên, dùng Tâm Cung đan khí khống chế bọn họ, rồi từ mình sa vào cái bẫy mà Trịnh Thần Không bày ra, suýt chút nữa đã bỏ mạng.
Hắn rất mạnh, điều này không thể bàn cãi. Nhưng đứng trước Thiên Phong đế quốc, dù hắn có mạnh hơn nữa cũng không thể làm gì được, không thể giết chết Trịnh Thần Không, cũng không thể gặp Yến Ngọc Lan? Hắn luôn cho mình là đệ nhất, không xem người khác ra gì, nhưng bây giờ thì sao, hắn đã thất bại trước Trịnh Thần Không – kẻ địch không đội trời chung của hắn.
Chỉ là, điều này không làm hắn nản chí mà càng khiến hắn điên cuồng hơn nữa. Tinh Hồn lại càng khao khát sức mạnh hơn nữa, hắn muốn mạnh, mạnh đến mức không một kẻ nào có thể chống lại hắn, dù thiên gia lão tử cũng không cản bước được bước chân của hắn, là sức mạnh vô địch thiên hạ.
Nhưng chuyện trước mắt cần làm chính là phải chữa trị cái thân thể này trước đã. Cuộc chiến ở Thiên Phong đế đô đã tàn phá thân thể hắn, kinh mạch toàn thân bây giờ còn muốn thê thảm hơn cả cái thời điểm hắn còn nhỏ, chỉ khác biệt một điều là, trong đan điền của hắn, bốn đại bản nguyên đang tản ra một cỗ lực lượng thần kỳ đang chậm rãi thẩm thấu vào thân thể, giúp khôi phục lại thân thể Tinh Hồn. Tuy tốc độ rất chậm, nhưng cũng đủ khiến cho Tinh Hồn mừng rỡ. Bởi vì trước đây, tuy rằng kinh mạch bị đứt nhưng hắn vẫn có thể vận chuyển được nguyên lực. Nhưng bây giờ, dù điều động một chút thôi thì hắn có cảm giác như bị hàng vạn kim châm đồng thời đâm vào thân thể, đau đớn vô cùng, cơ hồ muốn chết đi sống lại. Lại nhớ lúc Mặc Uyên nói, thời điểm Tinh Hồn bị Tu La chi kiếm đánh nát thân thể, chỉ còn sót lại đan điền. Lúc đó còn không tin, bây giờ tự mình cảm nhận mới thấy ngũ hành bản nguyên thật kỳ diệu.