Hàn Chí Đông ngưng cười, thần thái nghiêm trang trở lại như trước, mục quang lãnh đạm nhìn Thu Trường Khiếu, nói:
- Kiến Ninh môn các ngươi đúng là tin tức nhanh nhẹn. Nhưng mà, cho dù Lăng Vân tông có bị tổng thất đi nữa thì vẫn đủ đánh bay tông môn đứng năm như các ngươi.
Thu Trường Khiếu khuôn mặt khó, thanh âm khàn khàn lạnh lẽo:
- Hàn Chí Đông, để bổn tọa xem ngươi mạnh mồm đến mức nào. Tiếp bổn tọa một chiêu - Hải kình cực lãng chưởng.
Dứt lời, Thu Trường Khiếu liền xuất ra một chưởng. Cự chưởng này khí thế như trường giang đại hải, chỉ thấy mờ ảo xuất hiện một con cự kình khổng lồ như một ngọn núi, hung hăng lao tới Hàn Chí Đông. Mắt thấy cự kình tấn công, Hàn Chí Đông hừ lạnh một cái, lấy ra bảo kiếm Thanh Cương phẩm cấp Thiên phẩm sơ giai. Hắn khởi động nguyên lực, rót vào Thanh Cương kiếm. Quang mang rực rỡ hội tụ trên thân kiếm, khí thế như xé ngang trời. Hàn Chí Đông mở ra chân nguyên vũ, phóng thẳng về phía cự kình, hét lớn một tiếng:
- Lăng vân hàn thủy quyết đệ nhất thức – Phong tuyết như hoa.
Hàn Chí Đông nghênh kiếm chém cự kình, không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo, đồng thời những xuất hiện những bông hoa tuyết tuyệt đẹp, bao phủ cự kình. Theo thế kiếm, cự kình bị đông cứng lại, *ầm* một tiếng rồi vỡ tan. Một chưởng của Thu Trường Khiếu bị phá, làm cho hắn bị bật ngược lại phía sau mấy trăm thước. Nội tâm không khỏi kinh hoảng, đây rõ ràng là Hàn Chí Đông không có bị thương, ngược lại còn mạnh hơn trước đây một chút.
Hàn Chí Đông không dừng lại, tay cầm Thanh Cương kiếm tiếp tục hướng Thu Trường Khiếu tấn công.
- Lăng vân hàn thủy quyết đệ nhị thức – Phong tuyết vạn lý.
Lăng vân hàn thủy quyết là một bộ vũ kỹ Thiên cấp sơ giai, gồm bốn thức, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước cơ hồ là gấp hai lần. Hàn Chí Đông là cường giả Chân thần cảnh hậu kỳ đỉnh, tu luyện Lăng vân hàn thủy quyết đã đạt đến mức đại thành, chỉ một chút nữa là đến mức đại viên mãn. Với nguyên lực hùng hậu, đánh ra một chiêu, cho dù là cường giả Thần vương cảnh sơ kỳ cũng phải nhượng bộ ba phần. Nhìn bộ dạng Thu Trường Khiếu chật vật là biết, hắn đang gặp khó khăn đến mức nào.
Thu Trường Khiếu chỉ cảm giác mình bị nhốt trong một hầm băng lạnh lẽo, ngửa đầu lền thì nhìn thấy trên đầu, tuyết trắng ào ào đổ xuống, tựa như ngọn băng sơn, khí thế đè ép. Sắc mặt biến đối, tuy rằng kinh hãi nhưng không loạn, song quyền giương ra, quát lớn:
- Hải kình thôn phệ.
Hai cự kình khổng lồ lại xuất hiện, gầm lên một tiếng, thân thể như một ngọn núi nhỏ hung hăng nghênh tiếp băng tuyết đang đổ xuống. Một tiếng nổ kinh thiên, trong thiên địa, những giọt sương còn đọng lại được ánh mặt trời chiếu qua, tựa như những giọt thủy tinh trong ánh ban mai, lấp lánh đủ sắc màu.
Sau đó, có hai bóng người từ trong màn sương mờ bay ra. Chính là Hàn Chí Đông và Thu Trường Khiếu. Hàn Chí Đông thì bộ dạng vẫn như trước, y phục sạch sẽ, đứng thẳng người như một thanh kiếm, hàn khí lạnh lẽo từ trên người phát ra. Còn bên kia, Thu Trường Khiếu trên khóe môi chảy xuống một tia máu, khuôn mặt hơi tái. Pha giao tranh vừa rồi, người chiến thắng chính là Hàn Chí Đông. Đệ tử Lăng Vân tông thấy vậy, liền hưng phấn hô to:
- Tông chủ uy dũng…
- Tông chủ vô địch…
- Lăng Vân tông vô địch…
- Kiến Ninh môn cút đê…
- ………
Có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của đám người Kiến Ninh môn vặn vẹo khó coi. Người tức giận nhất đương nhiên là môn chủ Kiến Ninh môn Thu Trường Khiếu. Lúc mới tới đây, trong đầu tưởng tượng biết bao nhiêu viễn cảnh tốt đẹp, thế nhưng lại bị Hàn Chí Đông đập vỡ tan mất. Để thua trên tay Hàn Chí Đông, quả nhật là nhục nhã. Thu Trường Khiếu hừ lạnh một tiếng:
- Hàn Chí Đông, lần này coi như may mắn. Chúng ta đi.
Đã đánh không lại, Thu Trường Khiếu liền có ý định bỏ đi. Tuy nhìn Lăng Vân tông đứng thứ ba trong năm đại tông môn ở Lang Gia thành, thế nhưng chênh lệch sức mạnh so với Kiến Ninh môn đứng thứ năm chỉ hơn một chút. Bây giờ bỏ đi, Lăng Vân tông cũng không thể ngăn cản được. Đáng tiếc, trên đời làm gì có chuyện muốn đến là đến, muốn đi là đi được. Người của Kiến Ninh môn vừa định bỏ đi thì bỗng có một thanh âm chậm rãi, lãnh đạm vang lên:
- Sao phải vội đi, ở lại trò chuyện một chút đã chứ.
Thu Trường Khiếu giật mình, tản thần thức ra xung quanh, liền phát hiện phía trên cao có người. Thủ đoạn thật đáng sợ, bản thân Thu Trường Khiếu là cường giả Chân thần cảnh hậu kỳ, thế nhưng có người tiếp cận lại không hề phát hiện.
Người Kiến Ninh môn thì sắc mặt biến đổi, còn Lăng Vân tông thì vui mừng rạng rỡ. Giọng điệu lãnh đạm ung dung vừa rồi, chính là của Tinh Hồn. Sau khi vượt ải Chi Liên, còn cách Lăng Vân tông ba bốn ngàn dặm thì Tinh Hồn liền phát hiện trận pháp do hắn bố trí tại Lăng Vân tông có người xâm nhập. Không phải là một, mà là một đoàn người. Lúc đầu, Tinh Hồn nghĩ rằng bọn người Lăng Vân tông hoàn toàn có thể đuổi, thế nhưng trong quang trong đầu chợt lóe, lập tức Tinh Hồn và Ngô Tinh tăng nhanh tốc độ phi hành. Đến nơi thì cuộc chiến của Hàn Chí Đông và Thu Trường Khiếu cũng vừa kết thúc. Người bại hiển nhiên là Thu Trường Khiếu.
Qua trận chiến này, Tinh Hồn phần nào nhận thức được năng lực của Hàn Chí Đông. Cuộc chiến đã kết thúc, thì cũng là lúc hắn xuất hiện.
Thu Trường Khiếu chỉ nhìn thấy, một thiếu niên thân vận hồng y, đầu đội ngọc quan, mái tóc trắng được bó gọn gàng, rũ đến thắt lưng, cùng với hồng y lay động trong gió. Khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú phi phàm, nhưng đôi mắt huyết ngọc kia làm cho hắn trở nên thâm sâu khó lường, khí thế trên người không cách nào cảm nhận được. Bên cạnh hồng y thiếu niên là một nam tử tuổi chừng ba mươi, mặc một bộ hắc y, cao gần hai thước, cơ bắp lực lưỡng, khuôn mặt nhìn bình thường nhưng tỏa ra mị lực nhiếp người. Hắn đứng im nhưng lại giống như tiếp nhận hàng vạn sinh linh bái lạy hắn. Có điều, khi đứng bên cạnh thiếu niên hồng y lại hoàn toàn bị khí thế của hắn đè ép.
Làm cho Thu Trường Khiếu ngạc nhiên là, hai người này đều là cường giả Chân thần cảnh trung kỳ, thua hắn đến một cảnh giới. Thế nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng, ngay cả Hàn Chí Đông mạnh hơn hắn một bậc cũng thua kém hai người này.
Tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không có sợ hãu, trầm giọng nói:
- Ngươi là kẻ nào? Chân thần cảnh nho nhỏ cũng dám cản đường bổn tọa.
Thu Trường Khiếu định nói thêm câu “Cút đi chỗ khác” thì bỗng toàn bộ Lăng Vân tông, ngay cả tông chủ Hàn Chí Đông và thái thượng trưởng lão đều quỳ rạp xuống đất, cung kính hướng về phía Tinh Hồn hô to:
- Bái kiến quân thượng.
Người Kiến Ninh môn toàn bộ sững sờ, tròn mắt ngạc nhiên đám người Lăng Vân tông đang quỳ rạp kia, lại quay sang nhìn hồng y thiếu niên. Chuyện gì đây? Một đại tông môn lại quỳ bái một thiếu niên tu vi Chân thần cảnh trung kỳ làm chủ. Không phải là Hàn Chí Đông đầu bị cái gì đó đập phải, hay là rảnh quá không có chuyện gì làm?
Tinh Hồn gật nhẹ đầu, phất tay ra hiệu, thanh âm không buồn không vui:
- Đứng dậy đi.
- Đa ta quân thượng.
Hàn Chí Đông và toàn bộ Lăng Vân tông đứng dậy. Đây đúng không phải là mơ rồi. Thu Trường Khiếu, Thu Dư Thanh cùng tất cả lực lượng Kiến Ninh môn kéo đến đây sau vài giây kinh ngạc, rồi bỗng cười phá lên. Thu Trường Khiếu cười khỉnh bỉ chỉ tay vào Hàn Chí Đông:
- Hàn Chí Đông, đầu óc ngươi có phải là bị tẩu hỏa nhập ma rồi không?
Thu Dư Thanh đứng bên cạnh tiếp lời:
- Môn chủ, ta thấy Hàn Chí Đông chính là làm chủ quá lâu, nên muốn đối cảm giác trở thành hạ nhân. Trông hắn cũng rất hợp với vai này đấy chứ. Hắc hắc hắc…
- Quả thật là vậy nha. Hắc hắc…
Nguyên một đám cười phá lên, thái độ phi thường khinh bỉ Hàn Chí Đông. Có thể nhìn thấy trên gương mặt Hàn Chí Đông khó coi đến chừng nào, hận không thể lao lên một kiếm chém chết hết mấy cái tên này. Có điều, Tinh Hồn chưa có lệnh nên hắn không dám động thủ.
Tinh Hồn đương nhiên cảm nhận được cảm giác khó chịu của Hàn Chí Đông. Thân là cường giả Chân thần cảnh nửa bước Thần vương cảnh, bị người ta vũ nhục như vậy, nội tâm đương nhiên là tức giận rồi. Tinh Hồn lắc đầu rồi quay sang nhìn đám người Kiến Ninh môn, lãnh đạm nói:
- Các ngươi đến Lăng Vân tông quấy phá, xong rồi muốn phủi tay bỏ đi. Trên đời sao lại vô lí đến vậy?
- Tiểu tử, để bổn tọa cho ngươi biết, chúng ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, tiểu tử vắt mũi chưa sạch như ngươi chưa xứng để chõ mũi vào.
- Vậy sao? – Tinh Hồn mỉm cười, rồi lại nói tiếp – Cũng được thôi, chỉ cần đánh bại được bổn quân, các ngươi muốn gì cũng được. Ngay cả là toàn bộ Lăng Vân tông, cũng có thể thuộc về các ngươi.
Tinh Hồn ngữ điệu vô cùng bình thản.
- Ngươi nói thật?
Thu Trường Khiếu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, liền hỏi lại. Tinh Hồn gật đầu xác nhận. Có thể nhìn thấy được trên tất cả người Kiến Ninh môn đều hiện lên vẻ vui mừng. Tuy rằng Thu Trường Khiếu không biết Tinh Hồn lấy tự tin từ đâu ra, nhưng Thu Trường Khiếu tự tin với thực lực của mình, một chiêu thôi cũng đủ để đánh Tinh Hồn gãy tay gãy chân rồi.
Thu Trường Khiếu nội tâm mừng thầm, thiết nghĩ phen này chiếm được Lăng Vân tông rồi. Hắn định tự mình xông lên thì Thu Dư Thanh đứng cạnh tiến lên nói:
- Môn chủ, cần gì phải tự thân ra tay. Để thuộc hạ giải quyết hắn là được rồi.
Thu Dư Thanh là cường giả Chân thần cảnh trung kỳ, tuy rằng nhìn thì ngang bằng với Tinh Hồn, nhưng là một lão yêu nghiệt, kinh nghiệm chinh chiến hiển nhiên cao hơn nhiều so với Tinh Hồn. Hắn vô cùng tự tin, với thủ đoạn của mình sẽ đè bẹp được Tinh Hồn. Đáng tiếc, đó chỉ là suy nghĩ viễn vong của hắn.
Thu Trường Khiếu nghe vậy liền gật đầu, để cho Thu Dư Thanh ra ứng chiến với Tinh Hồn. Mắt thấy Thu Dư Thanh tiến ra, Tinh Hồn cũng không để tâm. Là ai cũng được, đều không phải đối thủ của hắn. Thu Trường Thanh tiến ra, chấp hai tay sau lưng, làm ra bộ dạng cao thượng, nói:
- Tiểu tử, thấy ngươi trẻ người non dạ, nên bổn tọa cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi, bổn tọa sẽ tha mạng cho ngươi. Nếu không, hắc hắc…
Tinh Hồn vẫn bảo trì thái độ như trước, đầu hơi nghiêng hỏi:
- Nếu không thì thế nào?
- Hắc hắc, nếu không thì đừng trách bổn tọa ra tay độc ác.
- Vậy sao? Sợ thật đấy. Nhưng mà, nói thì dễ hơn làm.
Tinh Hồn nhẹ nhàng nâng tay lên, vẫy vẫy khiêu khích Thu Dư Thanh, lãnh đạm nói:
- Lên đây, bổn quân muốn xem, thực lực ngươi cỡ nào mà to mồm đến vậy.